Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 1314:




Ruth nói chuyện rất bình tĩnh, có vẻ cũng không tức giận chuyện ma nữ Hồng Phất và Trần Bách Vạn phá hủy núi Thánh của gia tộc bọn họ.  
Dương Bách Xuyên gật đầu nói: “Có vẻ cô phân tích khá chính xác. Nhưng công lực của ma nữ Hồng Phất và Trần Bách Vạn tăng nhiều đến thế, nếu tôi đoán không nhầm, chắc là tộc lão của gia tộc các cô đã trở thành vật hy sinh để ma nữ tu luyện tà công rồi.”  
“Có lẽ vậy.” Ruth vẫn không hề dao động cảm xúc như cũ.   
Dương Bách Xuyên hiếu kỳ hỏi: “Cô không buồn chút nào sao?”  
“Thưa chủ nhân, tộc lão là thế hệ đi trước, nghiêm túc mà nói thì không chúng tôi không có quan hệ quá mật thiết. Ở trong lòng tôi, tộc lão chỉ là một biểu tượng mà thôi.”  
Dương Bách Xuyên cười lắc đầu, người nước ngoài không có tình thân máu mủ đời đời tương truyền như Trung Quốc.   
Trong lúc nói chuyện, tầm mắt ba người tối sầm lại. Họ đã ra khỏi động băng và đi đến một nơi có kết cấu nham thạch. Hơn nữa, một chiếc cửa đá xuất hiện ở trước mắt, trên cửa có một pho tượng hình con dơi.  
Đến nơi đây đã không còn băng nữa.  
Một mật thất chế tạo từ nham thạch màu xám xuất hiện trước mắt bọn họ.  
“Đây không phải là mộ lớn đó chứ?” Thu Nhi thò qua nói.  
“Không biết được. Ruth, núi Thánh có mộ của gia tộc các cô không?” Dương Bách Xuyên thuận miệng hỏi.  
“Chủ nhân, cái này tôi cũng không rõ lắm. Có thể có, dù sao trong lịch sử, núi Thánh và gia tộc tôi cũng đã tồn tại mấy trăm, hơn một ngàn năm ở châu  âu rồi.” Ruth đáp một cách không chắc chắn.  
“Được rồi, hai người lui về phía sau để tôi mở cái cửa đá này. Có hơi thở của ma nữ Hồng Phất ở bên trong.” Dương Bách Xuyên vừa nói vừa giơ kiếm Đồ Long trong tay lên và bổ một kiếm vào cửa đá.  
“Ầm.”  
Cửa đá đã chia năm xẻ bảy sau một nhát kiếm, bụi bay tán loạn.  
Dương Bách Xuyên sợ có cái gì đó quái dị nên không đẩy cửa bằng tay mà phá hủy nó bằng bạo lực luôn.  
Sau khi bụi đất tan đi, một căn phòng đá u ám xuất hiện. Trông nó vô cùng tối tăm, đúng là trông có hơi giống mộ cổ.  
Dương Bách Xuyên dẫn đầu bước vào trong phòng đá, Ruth ở bên cạnh lại nhíu mày nói: “Chủ nhân, tôi cảm nhận được một hơi thở vô cùng mạnh mẽ ở đây, là hơi thở của người trong tộc tôi.”  
“Quỷ hút máu?”  
“Đúng vậy, hơi thở rất mạnh.”  
“Xem một chút rồi nói tiếp.”  
Ba người vừa nói chuyện vừa đi về phía trước vài bước. Lúc này họ cũng thấy rõ được tình hình bên trong phòng đá, đó là một không gian không lớn lắm nhưng lại được chia đều thành trên dưới một trăm không gian nhỏ hơn, bày đầy quan tài bằng đá màu vàng kim. Liếc mắt một cái nhìn thử thì có hai mươi tám cỗ quan tài vàng. Khi nhìn về phía trung tâm, ba người lại trông thấy một quan tài không giống bình thường, tỏa sáng nhất ở đó.  
Một quan tài có màu tím.  
Trên nắp quan tài có điêu khắc một con rơi rất lớn đang giương cánh bay lượn, mát nó trợn to trông dữ tợn vô cùng.  
Chiếc quan tài này cũng là chiếc quan tài duy nhất có điêu khắc hình con dơi.  
Lúc này Ruth giật mình, cô ta không kìm lòng nổi mà bước về trước vài bước, mặt chứa sự hưng phấn. Cô ta nhìn quan tài màu tím và tự lẩm bẩm: “Lời đồn của gia tộc quả nhiên là thật, đúng là quan tài màu tím năm con dơi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.