Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 1239:




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đường dây tình báo khẩn cấp của Thần Long Đàm không thể tùy tiện sử dụng hay bại lộ. Lần này vì Dương Bách Xuyên mà Đàm Miêu đã dùng tới nhân viên trong đường dây tình báo khẩn cấp. Người này đã ẩn nấp ở nhà họ Hồng hơn nửa đời người, biệt danh là Trí Đa Tinh.  
"Trí Đa Tinh, nhân viên tình báo của Thần Long Đàm trở lại vị trí." Ông lão đi tới bên cạnh Đàm Miêu, chào theo kiểu quân đội.  
Sau đó, ông ấy nhìn Hồng Huyền Thiên và mọi người trong sân: "Trong tay tôi có rất nhiều chứng cứ chứng minh những năm qua nhà họ Hồng sử dụng vũ khí nóng để đối phó với võ cổ giả. File ghi âm cũng là đích thân tôi ghi lại..."  
Nghe Trí Đa Tinh nói xong, Hồng Huyền Thiên trợn to mắt, cả đám người nhà họ Hồng đều sững sờ.  
"Triệu Đa Trí, ông... ông... Hồng Huyền Thiên này đối xử với ông không tệ mà!" Mắt Hồng Huyền Thiên đỏ ngầu. Lão ta không ngờ nhân chứng tình báo của Đàm Miêu lại là Triệu Đa Trí, vị quản gia đã phục vụ nhà họ Hồng hơn nửa đời người.  
"Ha ha, lão phu đúng là quản gia của nhà họ Hồng các ông, nhưng trước hết lão phu là người của Thần Long Đàm." Triệu Đa Trí cười ha hả.  
Dù sao hôm nay nhà họ Hồng cũng bị diệt môn, ông ấy đã hoàn thành sứ mệnh của mình, không sợ bị bại lộ.  
Người của mấy tông môn lớn có mặt ở đây đều nhìn Triệu Đa Trí, trong lòng nổi sóng to gió lớn, không dám coi thường Thần Long Đàm. Quản gia là nhân vật quan trọng trong một gia tộc, vậy mà người này lại là người của Thần Long Đàm, không biết trong tông môn của mình hoặc là nhà mình có người của Thần Long Đàm hay không.  
Có nhân chứng Triệu Đa Trí, cho dù hôm nay Dương Bách Xuyên giết cả nhà họ Hồng, các thế lực giới võ cổ cũng không thể nói ra nói vào, bởi vì nhà họ Hồng sử dụng vũ khí nóng để đối phó với võ cổ giả là phạm vào điều tối kỵ của giới võ cổ.  
Dương Bách Xuyên lạnh lùng nhìn Hồng Huyền Thiên, không dài dòng nữa. Lúc nãy anh bảo Đàm Miêu lấy chứng cứ ra không phải cho Hồng Huyền Thiên xem, mà là cho người của giới võ cổ xem. Sau đó, anh giáng một chưởng lên người Hồng Huyền Thiên. Hồng Huyền Thiên chưa kịp kêu gào đã bị anh đánh thành bánh thịt.  
Tiên Thiên tầng tám thì sao nào, chỉ là con kiến trong mắt Dương Bách Xuyên mà thôi.  
"Giết!"  
Cuối cùng trong mấy người con trai của Hồng Huyền Thiên, Dương Bách Xuyên chỉ để lại người con thứ ba và thứ bảy. Hai người này bị một chưởng của Dương Bách Xuyên đánh gãy xương toàn thân, kêu gào thảm thiết trên mặt đất.  
Dương Bách Xuyên không nói gì, nhưng không ngừng giẫm lên người bọn họ. Anh bắt đầu từ tứ chi, mỗi phát giẫm là một chi bị gãy, song không đứt lìa mà vẫn còn dính với gân.  
Trong thời gian hơn mười phút, Dương Bách Xuyên chỉ làm một việc là dùng chân giẫm người, giẫm lên thân thể ông ba và ông bảy nhà họ Hồng, giẫm nát tay chân bọn họ thành một đống thịt nát, cuối cùng là ngực...  
Dù vậy bọn họ vẫn chưa chết, bởi vì Dương Bách Xuyên cố ý không giẫm chết bọn họ, cho đến tận sau cùng anh giẫm một phát nát đầu.  
Bộp!  
m thanh trầm đục như dưa hấu vỡ vang lên, kết thúc sinh mạng của ông ba và ông bảy nhà họ Hồng.  
Không phải Dương Bách Xuyên báo thù cho mình, không phải anh tức giận vì hai người này dùng thuốc nổ hại mình, mà là anh đang báo thù cho chị Mai.  
Dương Bách Xuyên rất áy náy với chị Mai, tại anh mà cô ấy bị liên lụy, bị nổ chết. Thời khắc cuối cùng cô ấy bị nổ nát bét, cho nên Dương Bách Xuyên cũng giẫm hai tên đầu sỏ gây tội là ông ba và ông bảy nhà họ Hồng thành thịt nát để báo thù cho chị Mai. 
Ta không giết Bá Nhân, nhưng Bá Nhân vì ta mà chết! 
Đây là câu nói khắc họa chị Mai trong lòng Dương Bách Xuyên. 
Đến lúc này, hơn năm mươi người trên Ám 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.