Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 1217:




Nhưng có rất nhiều thế lực đã tán loạn.  
Ví dụ như, Đàm Miêu đã phát hiện một tin tức, sáng nay có một người đàn ông lái xe ngang ngược, dẫn tới tai nạn ô tô liên hoàn, cuối cùng anh ta chạy trốn về phía đảo hoang.  
Một chủ tàu tư nhân đã trả lời báo chí, ông ta nói hôm nay mình đã trở một người Đại Lục trẻ tuổi đi tới đảo hoang, không bao lâu sau thì quặng mỏ trên đảo đã xảy ra vụ nổ lớn.  
Xem xong tin tức, đột nhiên Đàm Miêu rùng cả mình, bởi vì trên tin tức có đủ các loại dấu hiệu cho thấy chuyện này có liên quan tới Dương Bách Xuyên, ngay sau đó, Đàm Miêu đã phát động hệ thống tình báo ở đảo Hồng Kông để điều tra.  
Kết quả điều tra được người đó chính là Dương Bách Xuyên, nhưng vấn đề lớn nhất là, rất có khả năng Dương Bách Xuyên đã bị nổ chết trong mỏ đảo hoang.  
Điều này khiến Đàm Miêu toát cả mồ hôi lạnh, anh hiểu rõ hơn ai hết Dương Bách Xuyên là người như thế nào, là thành viên của Thần Long Đàm, người mà đảm chủ tiền nhiệm và đương nhiệm đều quan tâm, anh ta còn là môn chủ Vân Môn của giới võ cổ Trung Hoa, thêm cả cấp bậc sư tổ Võ Đang, tuy là không công khai nhưng không thể giấu được tình báo của Thần Long Đàm.  
Dương Bách Xuyên là cháu ngoại của Đoan Mộc Hành Thiên, Đoan Mộc là thế gia võ cổ đứng nhất nhì Nam Quốc.  
Ở Vân Môn còn có một lão quái vật vượt qua cả Tiên Thiên đang tọa trấn, hiện tại Vân Môn cũng có mấy vị Tiên Thiên, nếu như Dương Bách Xuyên chết ở đảo Hồng Kông, có lẽ giới cả giới võ cổ và đảo Hồng Kông sẽ chấn động.  
Sau khi điều tra, Đàm Miêu toát mồ hôi lạnh gọi điện cho cấp trên Ngô Nam, kết quả điều tra rất rõ ràng, Dương Bách Xuyên bị người ta nổ chết trong quặng mỏ, cả ngọn núi đều bị sụp đổ.  
Đàm Miêu thấp thỏm gọi điện thoại cho Ngô Nam.  
“A lo~ A Miêu, có chuyện gì sao?” Tiếng Ngô Nam vang lên từ đầu dây bên kia.  
“Phó đàm chủ, tôi có chuyện cần báo cáo...”  
Sau khi Đàm Miêu nói xong, một lúc lâu Ngô Nam ở bên kia đầu dây cũng không nói gì, điều này càng khiến Đàm Miêu thêm bất an.  
May mà cuối cùng, Ngô Nam cũng trả lời, giọng nọng nói lạnh như băng vang lên: “Tìm ra kẻ giết người cho tôi, cho dù hệ thống tình báo của đảo Hồng Kông bị tê liệt hoàn toàn thì cũng phải tìm cho ra thế lực đã động thủ, nếu không thì Đàm Miêu cậu nhảy xuống biển cho tôi, còn nữa, lập tức ngăn cản người dọn dẹp cái đảo hoang kia, cho dù đào ba thước đất cũng phải tìm thấy tro cốt của Dương Bách Xuyên cho tôi.”  
“Không phải đâu phó đàm chủ, cả ngọn núi đã bom đánh sập, liệu còn tìm được tro cốt sao?” Đàm Miêu phản bác lại Ngô Nam qua điện thoại.  
Nhưng đổi lại là tiếng quát đầy giận dữ của Ngô Nam: “Đàm Miêu Miêu ~ Cậu ngày đầu làm tình báo cho Thần Long Đàm sao? Hả? Quên mất đối tượng chúng ta nhắm vào là võ cổ giả rồi à? Dương Bách Xuyên là Tiên Thiên, là người tu luyện song hệ, thủ đoạn thâm hậu, ai dám nói chính xác cậu ta đã chết hay chưa, tôi bảo cậu đi đào thì cậu cứ đào, chấp hành mệnh lệnh.”  
“Vâng ~” Đàm Miêu thấy Ngô Nam nổi giận, anh không dám nhiều lời.  
Ở đầu dây bên kia, Ngô Nam cúp điện thoại của Đàm Miêu, ông mệt mỏi dựa trên ghế làm việc, thật ra ông bảo Đàm Miêu đào núi tìm thi thể của Dương Bách Xuyên, ông cũng biết là không thể, nhưng không tìm thì sẽ không can tâm, ông vẫn luôn nhớ kỹ lời dặn của lão đàm chủ rằng phải chú ý đặc biệt tới Dương Bách Xuyên, cũng phải thiết lập mối quan hệ tốt với cậu ta, bởi vì đảm chủ đã nói, Dương Bách Xuyên không phải là vật trong ao, sau này Thần Long Đàm có thể còn phải nhờ cậu ta giúp đỡ.  
Trong lòng Ngô Nam không tin Dương Bách Xuyên sẽ chết, bởi vì ông tin tưởng đàm chủ.  
Vậy nên ông mới để Đàm Miêu đào núi đi tìm.  
Sau khi nghĩ ngợi, Ngô Nam cầm điện thoại bấm số của đạo trưởng Phương, trước kia, người liên lạc giữa Thần Long Đàm và Vân Môn chính là đạo trưởng Phương, ông nghĩ mình nên nói chuyện này cho Vân Môn biết, chẳng may có chuyện gì thì cũng dễ ứng phó.  
Dù sao thì Dương Bách Xuyên cũng trêu chọc không ít kẻ thù, hơn nữa cũng không phải là thế lực nhỉ.  
Sau khi đầu dây bên kia nghe máy, Ngô Nam nói đầu đuôi câu chuyện lại cho đạo trưởng Phương rồi cúp điện thoại.  
Bỗng nhiên đạo trưởng Phương ngồi bệt trên mặt đất, trong đầu ông trống rỗng, môn chủ Dương Bách Xuyên bị nổ chết rồi?  
Chuyện này...nghe kiểu gì cũng thấy giống như một trò cười, nhưng ông biết đây là sự thật, Ngô Nam – đàm chủ của Thần Long Đàm đích thân gọi điện, hôm nay cũng không phải ngày cá tháng tư.  
Dương Bách Xuyên là môn chủ Vân Môn, là trụ cột tinh thần của tất cả mọi người, nếu như anh chết rồi, Vân Môn còn có thể tiếp tục tồn tại không?  
Con đường luyện đan của ông cũng sẽ chấm dứt, nói thật, ở Vân Môn ông đã học được rất nhiều điều từ Dương Bách Xuyên, đối với ông mà nói mình như được sống lại, được mở ra một cách cửa tới thế giới mới.  
Điều đang chờ đợi ông trong tương lai chính là một thế giới mới đầy hư ảo, nhưng để bước vào thế giới mới đó, Dương Bách Xuyên mới là nhân tố quyết định, nếu như không có Dương Bách Xuyên thì mọi thứ đều là vô nghĩa. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.