Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 1210:




Người Hồng Huyền Thiên hỏi chính là người của  m Nguyệt Môn, cũng là một võ cổ giả Tiên Thiên tầng tám. Thế lực sau lưng thật sự của nhà họ hồng là tông môn cổ xưa  m Nguyệt Môn, đương nhiên là một phần của thế lực võ cổ giả nước ngoài.  
Nghe Hồng Huyền Thiên hỏi ý kiến của mình, Trường Cốc trầm ngâm cười nói: “Huyền Thiên, tôi thấy lúc này vẫn là tính kế lâu dài đi, Dương Bách Xuyên kia thật sự không phải hạng người đơn giản!”  
“Ồ…? Trường Cốc có nghe ngóng Dương Bách Xuyên này sao?” Hồng Huyền Thiên hỏi ông ta.  
“Đâu chỉ nghe ngóng, tôi có một sư đệ tên là Địa Tâm lão tổ, chính là bị Dương Bách Xuyên giết chết. Thời gian trước thiếu chủ của Thần Tông cũng chết trong tay Dương Bách Xuyên, sau đó tông chủ Thần Tông dẫn theo bảy cao thủ Tiên Thiên tầng bảy kết hợp với Thanh Thành Trung Quốc đi trả thù. Hai tông cộng lại mười lăm Tiên Thiên đều chết trong tay Dương Bách Xuyên.”  
“Cho nên Huyền Thiên vẫn là phải cẩn thận thì tốt hơn. Vừa nãy con trai ông cũng nói rồi, video trong phòng làm việc của Lão Bát nhà ông hiển thị Dương Bách Xuyên đã cưỡng chế thiêu chết Lão Bát nhà ông, điều này chứng tỏ Dương Bách Xuyên không phải võ cổ giả đơn giản. Có khả năng rất lớn hắn còn là thiên tỉnh giả, là một người tu luyện song hệ, có thể giết chết mười lăm Tiên Thiên tầng bảy, trong đó bao gồm hai người tầng tám, như vậy ít nhất Dương Bách Xuyên chính là tu vi Tiên Thiên tầng chín sơ kỳ.”   
“Cộng thêm người tu luyện thiên tỉnh giả song hệ, khụ khụ, thực lực của Dương Bách Xuyên rất có thể đã đạt đến cấp độ Tiên Thiên tầng chín trung kỳ. Đương nhiên cũng có thể là cao hơn, cho nên Huyền Thiên đối mặt với Dương Bách Xuyên nhất định phải cư xử cẩn thận.”  
Nghe Trường Cốc nói như vậy, lông mày Hồng Huyền Thiên cau lại thành chữ xuyên. Lão ta biết Trường Cốc sẽ không lừa lão ta, những năm này liên lạc với người của  m Nguyệt Môn đều là Trường Cốc liên lạc với nhà họ Hồng, quan hệ của hai người không tệ.  
Suy tính một lát, Hồng Huyền Thiên nhìn Trường Cốc, nói: “Trường Cốc có thể mời cao thủ của  m Nguyệt Môn ra tay không? Tôi bằng lòng dâng lễ hậu!” Cuối cùng Hồng Huyền Thiên mạnh mẽ ở đảo Hồng Kông hơn nửa đời, bảo lão ta nuốt cục tức này, lão ta không làm được.  
“Huyền Thiên đừng nóng vội, bản thân nhà họ Hồng ông chính là môn hạ của  m Nguyệt Môn, cho dù không có lễ hậu, chuyện của nhà họ hồng,  m Nguyệt Môn cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Có điều mời những sư huynh sư thúc kia của tôi ra tay, một là tốn sức, hai là đường xá xa xôi, đợi đến nơi Dương Bách Xuyên đã rời khỏi đảo Hồng Kông lâu rồi!” Trường Cốc nhìn Hồng Huyền Thiên, nói.  
“Ý của Trường Cốc là chuyện này bỏ qua sao? Vậy không phải con trai tôi chết uổng rồi à? Hơn nữa Dương Bách Xuyên ở đảo Hồng Kông giết chết con cháu của tôi, bây giờ đã không còn là thù giết con nữa, mà là liên quan đến mặt mũi của nhà họ Hồng tôi. Nếu cứ nhịn cục tức này như vậy, sau này nhà họ Hồng chúng tôi lên tiếng ở đảo Hồng Kông còn ai nghe nữa? Mà cũng trở thành trò cười ở giới võ cổ, ngoại giới sẽ nói Hồng Huyền Thiên tôi yếu đuối không có năng lực, Dương Bách Xuyên giết con giết cháu mà cả rắm cũng không dám đánh một cái. Như vậy cho dù là  m Nguyệt Môn cũng sẽ bị tổn hại danh dự!”  
Hồng Huyền Thiên luôn muốn kéo Trường Cốc theo, vì Trường Cốc là ràng buộc của nhà họ Hồng và  m Nguyệt Môn. Những năm nay nhà họ Hồng trở thành thế lực phụ thuộc của  m Nguyệt Môn đã dâng lễ cho  m Nguyệt Môn không ít, bây giờ nhà họ Hồng có khó khăn, lúc này  m Nguyệt Môn không giúp thì có ăn nói được không?  
Tất nhiên Trường Cốc hiểu ý nghĩ trong lòng Hồng Huyền Thiên, cũng hiểu Hồng Huyền Thiên là người không chịu thiệt. Nghe lão ta nói xong, Trường Cốc cười khổ nói: “Nếu Huyền Thiên đã cố chấp muốn tìm Dương Bách Xuyên trả thù, thì cũng không phải không có cách, chỉ là xem ông có dám hay không?”  
Trong lòng Hồng Huyền Thiên vui mừng, lập tức nói: “Trường Cốc mau nói!”  
Lúc này Trường Cốc nhìn mấy đứa con trai của Hồng Huyền Thiên trong đại sảnh, cũng không nói chuyện.  
Hồng Huyền Thiên phản ứng lại, xua tay nói với mấy con trai: “Các con ra ngoài trước đi!”  
Mấy con trai của Hồng Huyền Thiên tuổi tác đều không nhỏ, bị ba và Trường Cốc đá ra trong lòng ai cũng không vui, nhưng cũng không dám phản bác. Bởi vì ba bọn họ Hồng Huyền Thiên có tu vi Tiên Thiên tầng tám, trong nhà họ Hồng chỉ xếp sau lão thái gia, mà Trường Cốc còn lại càng không dễ chọc vào, ông ta là người của tông môn cổ xưa  m Nguyệt Môn.  
Đợi sau khi mấy con trai ra ngoài, lúc này Hồng Huyền Thiên mới nhìn Trường Cốc hỏi: “Trường Cốc, bây giờ có thể nói rồi chứ? Rốt cuộc là có cách gì đối phó với Dương Bách Xuyên?”  
“Huyền Thiên, cách thì có nhưng vẫn là câu nói kia, xem ông có dám hay không?” Trường Cốc híp mắt nói.  

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.