Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 120:




“Hả ~? Ồ, được rồi, tôi sẽ làm việc ngay bây giờ.” Mục Vạn Thịnh có hơi kinh hãi, ông ta không nghĩ tới lại có kết quả như vậy, tổng giám đốc xinh đẹp này không chỉ không tức giận với Dương Bách Xuyên mà ngược lại để anh trực tiếp một bước vào vị trí. Kinh ngạc qua đi chính là niềm vui, điều này chứng tỏ quan hệ giữa hai người Dương Bách Xuyên và nữ tổng giám đốc quả nhiên không phải là xa lạ, chuyện này đối với ông ta mà nói là một chuyện tốt.  
Ngay cả Dương Bách Xuyên cũng có hơi bất ngờ, sau khi đánh Ngô mập mạp xong thì anh cũng đã chuẩn bị tốt tâm lý không được vào công ty Triệu Nam, nhưng mà nhìn vào hiện tại dường như cô ấy không có tức giận...?  
Đúng lúc này Triệu Nam căng mặt nhìn về phía anh, nói: “Anh đi theo tôi~”  
Nói xong, cô ấy xoay người rời đi.  
Dương Bách Xuyên sờ đầu, ý bảo Mục Vạn Thịnh chờ mình một chút rồi đi theo phía sau Triệu Nam.  
Đi theo phía sau Triệu Nam trực tiếp đi đến khu văn phòng phía đông cuối hành lang, nơi này là văn phòng của tổng giám đốc, rất lớn, chỉ riêng phòng khách cũng đã gần trăm mét vuông, còn có phòng tập thể dục, phòng nghỉ quán cà phê vân vân, tất cả đều có đầy đủ.  
Trực tiếp ngồi ở khu nghỉ ngơi, sự nghiêm túc lạnh lùng trên mặt Triệu Nam tản đi, nhìn Dương Bách Xuyên mỉm cười hỏi: “Uống trà hay cà phê?”  
Dương Bách Xuyên bị biểu cảm lạnh lùng của Triệu Nam làm cho có hơi sốt ruột, nghe cô ấy hỏi, anh mới ho khan một tiếng nói: “Uống trà đi!”  
“Tôi cũng thích uống trà.” Cô ấy mỉm cười và nói: “Thư ký Ngải đã pha một ấm trà long tỉnh.”  
Sau khi nói xong mới cười hỏi Dương Bách Xuyên: “Có phải rất kỳ lạ hay không, chuyện tôi không trách anh?”  
“Đúng là có hơi kỳ lạ, ha ha!” Dương Bách Xuyên cười.  
“Thời gian tôi tiếp nhận công ty không bao lâu, trong khoảng thời gian này vẫn luôn có người quan sát hộ tôi, có một số cổ đông không phục tổng giám đốc là nữ hơn nữa còn chưa tới hai mươi bốn tuổi như tôi, hợp lại cùng một chỗ muốn làm khó tôi, cấp dưới bọn họ cũng có một số người như thế, Ngô mập mạp kia chính là một trong số đó.  
“Tính toán thời gian cũng đã đến lúc thu lưới, cho nên cho dù hôm nay anh có đánh Ngô mập mạp hay không thì tôi cũng sẽ loại trừ ông ta ra khỏi công ty cho nên không sao cả, hơn nữa hai chúng ta cũng coi như là bạn bè, dù sao cũng phải cho anh một chút mặt mũi đúng không, ha ha!”  
Giờ phút này khi Triệu Nam nói chuyện với Dương Bách Xuyên giọng điệu rất thoải mái tự nhiên.  
Trong suy nghĩ của Dương Bách Xuyên, có lẽ đây mới là con người của cô ấy, khuôn mặt lạnh lùng như băng lúc trước của cô ấy đều là cho cấp dưới xem.  
Nghe cô ấy nói xong, dù sao Dương Bách Xuyên vẫn cảm thấy có chút không hay, mở miệng nói: “Cũng là do tôi có hơi xúc động sẽ không gây phiền phức gì đến cho cô chứ?”  
Triệu Nam lắc đầu: “Không, được rồi không nói đến Ngô mập mạp nữa mà nói về anh, lần trước tôi quên mất cần phải xin số điện thoại của anh, vốn dĩ muốn mời anh đi ăn cơm để thể hiện sự cảm ơn với cả danh thiếp để lại cho anh, anh cũng không có gọi tới, không nghĩ tới hôm nay chúng ta lại gặp mặt như vậy.”  
“Nói đi cũng phải nói lại khi gặp được anh tận hai lần hơn nữa anh cũng đã để lại ấn tượng sâu sắc với tôi! Lần đầu tiên gặp phải anh là khi anh cứu Vượng Tử nhà tôi, ngược lại tôi cứu anh, với cả lần đó anh còn thất tình. Hôm nay là lần thứ hai anh lại còn đánh nhân viên công ty tôi trước mặt tôi, thể hiện một mặt bạo lực, ha ha, thật là thú vị ~”  
“Khụ khụ ~” Dương Bách Xuyên nghe Triệu Nam nói chuyện, xấu hổ không thôi.
Cái nhìn của Triệu Nam về Dương Bách Xuyên vẫn dừng lại ở thời túng quẫn, cho nên cô ấy dứt khoát cho anh đãi ngộ của nhân viên chính thức, có thể giúp thì cứ giúp một tay.  
Triệu Nam không giống những người khác, mặc dù cô ấy tiếp nhận nền giáo dục cao cấp nhưng lại tin vào duyên phận, bình thường làm việc cũng xem duyên phận.  
Với Dương Bách Xuyên cũng vậy. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.