Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 10: Tao Hỏi Mày Có Sợ Chết Hay Không





Một tiếng xương gẫy giòn rụm vang lên trong phòng.
Hoa Văn lập tức ngã ngồi trên mặt đất, ôm lấy cẳng chân kêu la thảm thiết: “A~”
Vài tên bên phía Hoa Văn chạy tới vây lấy Dương Bách Xuyên, lại bị anh không chút nương tay quăng hết ra ngoài.
“Ầm ầm ầm.”
“A…”
Liên tiếp vài tiếng va đập nặng nề vang lên, đám người đồng loạt ngã khuỵ.
Lần lượt bốn người thân thể cường tráng, lại bị Dương Bách Xuyên coi như người giấy, chỉ tốn có vài chục giây đã hạ gục tất cả.
Sức lực và cả sự nhanh nhẹn của Dương Bách Xuyên đặt lên đám người này, có cảm giác như anh đang ra oai bắt nạt bọn họ.
Đừng nhìn đám người xã hội đen này khi đánh người có chút tàn nhẫn.
Kỳ thực những người mà bọn chúng bắt nạt đều là người bình thường lá gan nhỏ.
Nhưng gặp phải người như Dương Bách Xuyên xem như bọn họ đụng đầu vào ván sắt, chân tay xương cốt bị bẻ gẫy là chuyện hết sức bình thường.
Trong mắt Dương Bách Xuyên, đám người này so với người bình thường không có điểm gì khác biệt.
Đều có hai tay hai chân, sức lực cũng chỉ có như vậy, nói cho cùng cũng chẳng phải người biết võ gì.
So sánh bọn họ với đám học sinh như Dư Thiệu Cương thì không khác nhau là mấy.
Khác biệt duy nhất có lẽ là sự đối xử tàn nhẫn.
Dĩ nhiên Dương Bách Xuyên xuống tay với bọn họ mười phần tàn nhẫn, bởi vì đám người này là lũ xấu xa, coi chuyện bắt nạt người dân thường làm vinh quang.
Cho nên không thể trách Dương Bách Xuyên xuống tay không lưu tình được.
Trong một chốc lát ngắn ngủi, những tên cùng phe với Hoa Văn tất cả đều bị gẫy xương nằm rạp tại chỗ.
Dương Bách Xuyên sửa sang lại quần áo một chút, nhấc chân đi tới bên cạnh Hoa Văn, khoé môi câu lên tủm tỉm: “Trước khi ra tay, tao đã nói trước tao sẽ bẻ gẫy chân của mày.
Không tin sao?”
Hoa Văn ôm cẳng chân, mặt âm ngoan, mồ hôi chảy ròng từ đỉnh đầu xuống.
Ánh mắt hắn nhìn Dương Bách Xuyên có chút kiêng kị, nhưng bên ngoài lại mạnh miệng nói: “Những thằng như mày muốn giết tao, tao lại không chết, nhưng tất cả chúng nó đều biến mất khỏi thành phố này.
Hoa Văn tao từ năm mười lăm tuổi bước ra đời chưa từng biết sợ ai đâu.”
“Ha ha~” Dương Bách Xuyên cười.
Những tên giống Hoa Văn tự lăn lộn mà làm ra tên tuổi chính xác là một kẻ liều mạng tàn nhẫn.

Bằng không ngày hôm nay hắn cũng không có dang tiếng như vậy.
Nhưng mà, đó là chuyện trước kia.
Dương Bách Xuyên thân là sinh viên khoa lịch sử, đã từng xem qua rất nhiều tư liệu về các vị danh nhân, võ tướng, vô số hãn tướng mãnh tướng anb đều nghiên cứu qua.
Rất nhiều người trước khi thành danh đều là những kẻ điên không muốn sống.
Hơn nữa đa số đều thành danh khi còn rất trẻ tuổi.
Đợi một khoảng thời gian sau, khi đã an ổn cuộc sống, thiên hạ cũng thái bình, khi ấy ai là không tiếc mạng?
Tuổi trẻ không muốn sống, nói trắng ra đó là suy nghĩ ngu ngốc.
Khi vận khí tốt xoay người liền thành danh, chờ đến khi đã thấu hiểu nhân sinh lại quay đầu nhìn lại, có mấy ai nghĩ lại mà không sợ?
Giờ phút này trong mắt Dương Bách Xuyên tên Hoa Văn kia chính là loại người liều chết như vậy.
Mười lăm tuổi đã bước chân ra đời, là nghé con không sợ hổ.
Nhưng bây giờ thì sao? Hắn đã sắp 30 tuổi, hơn nữa còn là đại ca nhóm xã hội đen nổi danh khắp đầu đường xó chợ, thuộc hạ bên dưới cũng là kẻ có tiền.
Hoàn toàn khác biệt với thời trẻ liều mạng không muốn sống.
Dương Bách Xuyên hoàn toàn không tin.
Nhìn ánh mắt thâm độc của Hoa Văn, ý cười trên môi Dương Bách Xuyên càng sâu.
Anh bỗng nhiên nhấc chân dẫm lên cái chân nguyên vẹn còn lại của Hoa Văn.
“Răng rắc ~”
“A~”
Hoa Văn kêu thảm thiết như tiếng heo bị chọc tiết.
Nhưng dường như Dương Bách Xuyên còn chưa xong việc.
Anh cầm chai rượu vang đỏ trên bàn, nhằm thẳng đầu Hoa Văn mà hạ xuống.
“Bang ~”
Chai rượu vang vỡ toang trên đầu Hoa Văn, đầu hắn cũng vì thế mà nở hoa tan tác.
Sau đó, Dương Bách Xuyên nắm một mảnh vỡ sắc bén kề sát vào cổ Hoa Văn, một lần nữa tủm tỉm nói: “Hoa Văn, tao từng nghe nói qua mày quả thực rất uy phong.
Nghe nói ở khu Hoa Hồ này mày làm bảo kê cho rất nhiều vũ trường.
Chuyên ép buộc đám học sinh nam dâng lỗ đít cho khách của chúng mày.

Trong trường học của tao có vài người là nạn nhân của mày.
Con mẹ nó, mày có biết mày đã huỷ diệt cuộc đời bọn họ hay không?
Đám học sinh của cả một vùng này mày cũng không tha.
Mày nha, bước chân ra khỏi cửa mà không bị xe đâm chết vẫn còn sống sờ sờ ở đây, chứng tỏ sổ sinh tử đã bỏ quên mày, hay là do ông trời không có mắt nên bỏ qua cho mày? Nào có đạo lý ấy.
Mày nói xem tao có dám chọc một cái vào cổ họng mày, sau đó hứng cho mày một ly rượu máu uống thử hay không?”
“Bang bang bang ~”
Trên đầu Hoa Văn máu chảy đầm đìa, vẻ mặt thì trắng bệch cắt không ra giọt máu, hai hàm răng đánh vào nhau kêu lập cập.
Đúng như Dương Bách Xuyên đoán, hắn ta vẫn rất sợ chết.
“Người anh em…a không, anh Xuyên…, xin anh giơ cao đánh khẽ.
Thằng em có mắt như mù không nhìn thấy Thái Sơn.
Tôi đây cũng chỉ là người nhận tiền làm việc, Nguyễn Văn Hạo cho tôi 20 vạn để xử lý cậu…Chuyện kia, tôi sẽ kể hết cho cậu, chỉ xin cậu buông tha cho tôi.”
Hoa Văn rốt cuộc cũng túng quẫn, mở miệng cầu xin.
Nhưng mà hắn cũng không còn cách nào khác, miếng thuỷ tinh trong tay Dương Bách Xuyên đã cắt một vết trên da hắn, máu bắt đầu chảy ra.
Lại thêm hai chân vừa bị Dương Bách Xuyên dẫm gãy, đầu rách một vệt.
Hắn hoảng sợ.
Đối với sự tàn nhẫn của Dương Bách Xuyên thì vô cùng kinh hãi, uy phong khi trước biến mất không còn một mảnh.
“Hắc hắc, Hoa Văn, trước không nói đến tiền, tao chỉ hỏi một câu, mày có sợ chết không? Thành thật nhớ lại những gì mày đã từng làm, sau đó lập tức viết hết ra đây.”
Dương Bách Xuyên cầm mảnh vỡ sắc nhọn đang đè trên cổ Hoa Văn ra, khuôn mặt nghiêm túc hỏi hắn.
Vào khắc này, nội tâm Hoa Văn đã hỏng bét, hắn nhìn bộ dạng nghiêm túc của Dương Bách Xuyên liền cảm thấy tên này chính là kẻ điên, một tên tâm thần.
Miệng Hoa Văn bắt đầu r3n rỉ cầu xin, không chỉ vậy, thanh âm còn mang theo chút nức nở: “Ngài Xuyên à, ngài buông tha cho tôi đi, tôi sợ, tôi sợ chết.”
“Thật sự sợ hay chỉ giả vờ?” Dương Bách Xuyên hỏi.
“Thật…thật sự sợ!” Hoa Văn run giọng, nói.
Một mùi nước tiểu sộc thẳng vào mũi Dương Bách Xuyên, anh biết lần này sự sợ hãi đã khắc sâu vào xương cốt Hoa Văn.
Lần sau nếu tên này muốn tìm mình gây phiên toái chắc hẳn sẽ phải cân nhắc.

Thấy mục đích đã đạt được, Dương Bách Xuyên đem chai rượu rỗng trong tay quẳng đi.
Anh đương nhiên sẽ không giết Hoa Văn, làm như vậy là phạm pháp, anh sống còn chưa đủ đâu.
Ra tay tàn nhẫn như vậy chính là muốn hù doạ tên kia mà thôi.
Dương Bách Xuyên nhìn thoáng qua thẻ ngân hàng trên tay Hoa Văn, thuận tay đánh bốp lên đầu hắn một cái: “Mày con mẹ nó cho rằng tao ngốc? Mang tiền mặt tới đây, bồi thường cho tao tiền thuốc men, cả tiền tổn thương tinh thần nữa.”
Trong lòng Hoa Văn trộm mắng: “Mày mà cũng đòi tiền thuốc men? Rõ ràng người bị thương là tao.”
Nếu Dương Bách Xuyên đã không muốn cầm thẻ, Hoa Văn hắn chỉ có thể móc tiền mặt đưa tới.
Trên người hắn chỉ còn 4000 tiền mặt đưa cho Dương Bách Xuyên, lại thấy Dương Bách Xuyên khẽ hừ một tiếng.
Hoa Văn không thể làm gì khác chỉ có thể lột s@ch tiền trên người đám đàn em, vẻ mặt đau khổ nói: “Ngài Xuyên, trên người anh em chúng tôi chỉ có từng này tiền ~”
Tiền thuốc men này, Dương Bách Xuyên yên tâm nhận cho vào túi quần.
Thật ra nhận tiền của đám người Hoa Văn khiến anh cảm thấy không hề áp lực.
“Cút đi.
Quay về nói với Nguyễn Văn Hạo rửa sạch sẽ cổ chờ tao, sẽ có ngày ông đây cho hắn nhớ kĩ.”
Hoa Văn nghe thấy tiếng cút đi thì vội vàng hạ lệnh cho đám đàn em nhanh chóng dìu hắn đi.
Chợt nghe thấy câu sau mà Dương Bách Xuyên nói, hắn nghĩ nghĩ cuối cùng vẫn quyết định lên tiếng: “Ngài Xuyên có lẽ không biết, Nguyễn Văn Hạo bị ngài phế đi thằng nhỏ đã vội vàng tới Bắc Kinh để chữa trị.
Đoán chừng khoảng thời gian này hắn sẽ không có mặt ở thành phố này.”
“Ách ~” Dương Bách Xuyên có chút sửng sốt.
Anh cẩn thận nhớ lại, hình như tối qua lúc cứu Liễu Linh Linh, anh có đá một cú vào hạ th@n của Nguyễn Văn Hạo.
Chẳng lẽ thật sự bị anh đá đến hỏng rồi?
Chuyện cũng đã làm rồi, Dương Bách Xuyên cũng không để trong lòng, liền phất tay cho đám Hoa Văn rời đi.
Ngay sau đó anh quay đầu nhìn về phía giám đốc Trương mập mạp.
“Trương mập, chúng ta cũng nên tính sổ một chút.
Mẹ nó anh cố ý dẫn tôi tới đây để cho đám Hoa Văn đánh.
Nếu không phải trên người tôi có chút sức lực thì đêm nay tôi chết chắc rồi.
Chuyện này anh định tính thế nào?” Khuôn mặt anh lúc này không còn tủm tỉm như khi nói chuyện với Hoa Văn nữa, ngược lại khi đối mặt với tên Trương mập này, sắc mặt Dương Bách Xuyên âm u lạnh lẽo đến cực điểm.
Trương mập đã sớm nhìn thấy thủ đoạn đối phó với Hoa Văn của Dương Bách Xuyên, anh ta sợ tới nỗi suýt nữa thì bệnh tim tái phát.
Lúc này nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Dương Bách Xuyên, mặt mũi anh ta trắng bệch, giọng nói run rẩy: “Dương Bách Xuyên… tôi cũng không thể làm khác được.
Hoa Văn bảo kê quán bar, tôi…tôi… rất xin lỗi cậu.
Đây là 2 vạn, hy vọng cậu đại nhân bỏ qua cho kẻ hèn là tôi.

Sau này ở quán bar tôi để cậu lên làm nhân viên chính, có được không?”
“Hừ ~ ai hiếm lạ mấy đồng tiền này của anh.
Đem lương của tôi và Cà Lăm thanh toán hết tới đây.
Từ nay chúng ta không ai nợ ai!” Dương Bách Xuyên ngẫm lại, cuối cùng vẫn không muốn cũng tên Trương mập này tiếp tục so đo.
Công việc này trước kia là Trương mập nhìn trúng rồi tuyển anh, cho anh cơ hội kiếm chút tiền sinh hoạt phí trang trải việc học.
Chỉ bằng điều này, việc hôm nay Trương mập gài bẫy anh coi như thanh toán sòng phẳng.
Anh sẽ không ở lại quán bar tiếp tục làm việc nữa.
Mà sau khi anh rời đi, Cà Lăm ở lại chắc chắn sẽ bị bắt nạt.
Chi bằng nhân lúc này anh đòi nốt tiền lương rồi dẫn Cà Lăm cùng rời đi.
Hai vạn tiền kia Dương Bách Xuyên cũng không động tới, anh chỉ muốn lấy đủ lương của mình.
Xem như là nhìn vào nhân tình trước kia Trương mập giúp anh tìm một công việc.
Bên ngoài cửa quán bar, Dương Bách Xuyên đưa cho Cà Lăm 5000 tệ.
Kỳ thực lương của Cà Lăm chỉ có 3000 tệ, nhưng đêm nay Dương Bách Xuyên lấy từ trên tay Hoa Văn 9000, lại có 6000 tiền lương mà Trương mập đã quyết toán.
Tổng cộng anh có 1 vạn 5, cho Cà Lăm 5000 cũng không phải làm quá.
“Cà Lăm, cậu có trách tôi không?”
“Xuyên Xuyên Xuyên… anh Xuyên nói nói nói cái gì vậy? Em …em em em…mẹ nó đã sớm không muốn làm.
Anh đi rồi em tuyệt đối sẽ không tiếp tục làm.
Anh…anh giúp em đòi được tiền lương, em muốn cảm tạ anh… còn chưa kịp, sao lại trách anh được!
Lại…lại nói, năm nay nhà em nhận thầu mấy chục mẫu đất, đủ loại…đủ loại dược liệu.
Tháng sau là có thể kiếm được một khoản tiền, em …em không cần ở lại đây làm thêm nữa.”
Cà Lăm hứng khởi nói.
Dương Bách Xuyên cười cười: “Được, chỉ cần cậu không trách tôi là tốt rồi.
Đi, tôi mời cậu ăn đêm.”
Vẻ mặt Cà Lăm hào sảng: “Được, em…em mời anh.”
Cả hai tới chợ đêm ăn xiên que nướng, uống bia.
Điện thoại của Dương Bách Xuyên chợt reo lên, vừa nhìn liền thấy cái tên Liễu Linh Linh chình ình trên đó.
Di động reo lên một hồi, Dương Bách Xuyên bắt máy.
Còn chưa kịp mở miệng nói, Liễu Linh Linh đã vội nói trước một câu khiến anh phun hết sạch bia trong miệng..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.