Sư Phụ Quá Mê Người, Đồ Đệ Phạm Thượng!

Chương 97: Ta liền muốn ra tay độc ác




Editor: Tiểu Ly Ly.  
Nhưng......
"Tại sao muốn lão tử dẫn ngươi đi? Ngươi trói ta như vậy, thể diện cũng bị ngươi làm cho mất hết!"
"Ta rất muốn thả ngươi ra, mà ta cảm thấy ta đánh không lại ngươi, cho nên ngươi liền chịu uất ức một chút, nếu không ngươi nói cho ta biết Mặc ca ca ở nơi nào, ta liền thả ngươi."
"Hừ, lão tử cũng không bị người uy hiếp."
"Ta không có uy hiếp ngươi, ta là đang thương lượng với ngươi."
"Thương lượng? Thương lượng là không phải đứng ở vị trí ngang nhau hay sao? Bây giờ ngươi đang trói lão tử!"
"Xin lỗi, ta sợ ngươi sẽ giết ta." Nàng cười xấu hổ: "Ta sợ chết cũng sợ bị thương, cho nên chỉ uất ức ngươi một chút."
"......"
Hai người trừng nhau lúc lâu, Thiên Âm nhìn hắn đứng lên, đưa tay chọc chọc gương mật vô cùng mềm mại của hắn: "Này, ngươi lại không nói cho ta...ta đành phải ra tay độc ác thôi?"
"Ngươi dám!"
"Có gì không dám?!"
Thiên Âm nói xong liền làm bộ muốn cởi y phục của hắn, đột nhiên một luồng sát khí truyền đến, hai người đồng thời rét lạnh, ngay lập tức, Thiên Âm nhảy ra thật xa, bỏ lại Tru Tiên lộ vẻ bị tức chết.
"Ngươi lại có thể không kéo theo lão tử?" Kèm theo một tiếng hét thảm, âm thanh của Tru Tiên mơ hồ không chân thật, Thiên Âm ở ngoài trăm thước nhìn người nọ đánh lén, đối phương mặc y phục màu đen như mực, nhìn qua chỉ mới hai mươi mấy tuổi, tướng mạo vô cùng bình thường, cả người giống như người chết không có bất kỳ hơi thở nào, không phân rõ cuối cùng là ma hay tiên.
Lúc này hắn lạnh nhạt nhìn Tru Tiên bị hắn đâm một kiếm xuyên thấu, quay đầu lạnh lùng nhìn về Thiên Âm: "Ngươi muốn mình đi theo ta hay là muốn ta đánh ngươi đến tàn phế rồi đưa đi?"
Vẻ mặt Thiên Âm kinh ngạc: "Ngươi không phải là tới giết hắn hay sao? Nhưng hắn là Ma tộc! Hơn nữa dáng dấp cũng rất đẹp mắt, ngươi đừng nhìn ngực hắn nhỏ, nhưng đúng là một mỹ nữ!"
Tru Tiên tức giận nhổ ra một búng máu, muốn mở miệng mắng to, một hơi nghẹn lại, phun ngụm máu ra ngoài, trơn mắt nhìn thẳng Lam Thiên.
Hắc y nhân này mặt không thay đổi nhìn Thiên Âm, kiếm trong tay chậm rãi giơ lên.
Thiên Âm buồn rầu kêu lên: "Đừng động thủ! Ta đi với ngươi còn không được sao?" Nói qua nàng thật cẩn thận đi qua, trong miệng còn không ngừng: "Ngươi nói ánh mắt ngươi mù hay sao? Ngươi lớn như vậy mà mỹ nhân cũng không cần, ngươi bắt ta có ích lợi gì? Lại nói dung mạo ngươi tuấn mỹ như vậy, cần gì cố chấp muốn làm chết ở trong tay ta?"
Tru Tiên nhìn thấy khóe mắt của thanh niên mặc áo đen này chợt co quắp, trên mu bàn tay chợt sáng rực lên, mắt thấy một kiếm này bay về phía Thiên Âm, thầm nghĩ dáng vẻ Thiên Âm sẽ bị một kiếm đánh bay, đang âm thầm sảng khoái, Thiên Âm đột nhiên hèn nhát rúc vai, đổi lại một khuôn mặt lã chã chực khóc: "Ngươi có thể để cho ta nói một tiếng với sư phụ hay không? Ta sợ hắn tìm không ra sẽ lo lắng cho ta."
"Không ngờ đệ tử Trọng Hoa là một người ngu xuẩn!" Người áo đen cười nhạt một tiếng, tiến lên nắm cổ tay nàng, Thiên Âm chớp mắt mấy cái, trong nháy mắt nước mắt chảy ra ngoài: "Ta mới không phải ngu xuẩn!"
Trên môi người áo đen đang cười lạnh đã đổi thành khinh miệt xem thường.
Nàng đến gần hắn, mặt khao khát nói: "Ngươi nhìn kỹ một chút, xem một chút? Cô nương ta đây xinh đẹp như nước trong veo, sao lại ngu xuẩn? Nhất định mắt ngươi có vấn đề! Nhất định là như vậy!"
Người áo đen xuy một tiếng, đang muốn ngẩng đầu cho nàng một phen, đột nhiên toàn thân bị luồng lực lượng khóa lại, tay chân không thể động đây. Cúi đầu mà xem xét, hẳn là Phược thần ti!
Hắn bực tức ngẩng đầu: "Ngươi......"
Lúc nào nàng thì động thủ?
Thiên Âm lui về phía sau một bước, giơ tay áo lau đi nước mắt ở khóe mắt, cười nói: "Ta liền nói ánh mắt ngươi có vấn đề."
Trên bụng Tru Tiên có vết thương to như vậy, máu đang chảy ròng ròng, hắn gian nan đứng dậy vỗ vỗ vai người y phục đen, dùng giọng điệu tang thương nói: "Ta thật là hiểu tâm tình của giờ khắc này, chỉ là muốn trách thì trách ngươi có mắt không tròng, coi thường cô nương này."
Hắn tiến tới bên lỗ tai Hắc y nhân êm ái mà rét lạnh cười một tiếng: "Mặc dù ta và ngươi đồng bệnh tương liên, nhưng đả thương lão tử, là ngươi tự mình tới trả!" Tiếng nói vừa dứt, trong khi người áo đen kinh hãi, Tru Tiên lại đột nhiên ra tay, một búa đánh hắn thành phấn.
Thiên Âm thấy tình thế không đúng, mặt liền biến sắc, thu Phược thần ti liền chạy, chặt đầu cá vá đầu tôm* này chung quy là phương pháp ngu xuẩn, mỹ thiếu niên này, nhưng là nhân vật hung ác!
Chặt đầu cá, vá đầu tôm*: lấy chỗ nọ đắp chỗ kia.
Sắc mặt Tru Tiên đỏ bừng, máu tươi đầm đìa ở phía sau điên cuồng đuổi theo không ngừng: "Tiểu tử nham hiểm ngươi, đứng lại cho lão tử!!"
"Ngươi cho là ta ngu sao!" Thiên Âm thét lên bay vào không trung, mắt thấy Tru Tiên càng ngày càng gần, bên trên cái rìu còn còn lưu lại máu, mặt mũi hắn dữ tợn, cực kỳ đáng sợ.
Dưới tình thế cấp bách, Thiên Âm lấy Tịch Diệt cung ra, giương cung ngưng thành kiếm một cách lưu loát, bắn tới Tru Tiên!
Tru Tiên khinh miệt giơ tay lên đi ngăn cản mũi tên giống như lưu lượng, vốn tưởng rằng có thể tùy ý đánh văng ra, sau một khắc, bàn tay của hắn lại bị một mũi tên xuyên thấu, hơn nữa vết thương kia đang không ngừng mở rộng, toàn bộ bàn tay tựa như muốn hóa thành khói.
Hắn hoảng sợ, nhìn lại Thiên Âm thì sát khí ngưng tụ!
Thiên Âm này, không thể để cho nàng trưởng thành tiếp! Nếu không tương lai hẳn là một mối họa lớn đối với Ma giới!!
Sát tâm cùng một nơi, trong nháy mắt hắn liền đến trước mặt Thiên Âm, nhìn ánh mắt sửng sốt bất lực của nàng, động tác trên tay của hắn hơi ngừng lại, tốc độ cái rìu rơi xuống trong nháy mắt chậm rất nhiều.
Thiên Âm bắt được này khe hở, lần nữa dựng cung lên, một mũi tên bắn tới, Tru Tiên lắc mình liền trốn được một kích này, hừ lạnh một tiếng, sau một khắc, nàng cũng cảm thấy một luồng khí xuyên tim tính từ lòng bàn chân chui lên cái ót, một luồng sát ý khóa nàng lại, khiến cho nàng ở trong không trung không thể di chuyển được!
"Rầm!"
Một tiếng vang thật lớn trên không trung vang lên, Thiên Âm phục hồi tinh thần lại, liền nhìn thấy Phương Diệc Nhiên đứng ở trước người mình, khóe miệng phun đầy máu, ánh mắt lại lạnh lùng nhìn chằm chằm đối diện Tru Tiên.
"Ngươi là người phương nào? Lại dám tổn thương đệ tử tôn thượng?" Ánh mắt Pương Diệc Nhiên cố chấp nhìn chằm chằm đối diện Tru Tiên, dáng người nhẹ nhàng rất có ý vị tiên phong đạo cốt*.
Ý vị tiên phong đạo cốt*: có phong thái của Tiên nhân.
Nhưng, là có ý tứ, thực lực lại sẽ không bởi vì như thế mà tăng trưởng.
"Phương sư huynh?" Thiên Âm luống cuống tay chân đi đỡ hắn: "Sao huynh lại tới đây? Đi nhanh lên!"
Phương Diệc Nhiên lù lù bất động, Thiên Âm nhanh chóng hận không được đánh bay hắn: "Đứng im làm cái gì? Chạy mau!"
"Ta......" Hắn gian nan quay đầu, đáy mắt hờ hững có khổ sở, vừa mở miệng, khóe môi xinh đẹp lại cháy máu xuống: "......"
Tru Tiên khẽ kinh ngạc, mắt phượng khẽ cong, nụ cười nồng nhưng cũng không đạt tới đáy mắt: "Chậc chậc, hai tiểu Bất Điểm cũng dám giao thủ với ta."
Khí thế của hắn bỗng biến đổi, để cho hai người có toàn bộ dũng khí có cảm giác như núi cao áp thân, nhất là Phương Diệc Nhiên, liều mạng với Tru Tiên một phen, vốn là bị thương, nay máu tươi càng chảy ra như tươi bão tố ra, thân thể lảo đảo muốn ngã.
Tru Tiên cười hắc hắc, cây rìu mang theo vết máu trên không trung chuyển một cái, mắt thấy sẽ phải chém lên người Phương Diệc Nhiên, Thiên Âm thậm chí đã lên dây cung tính toán liều chết đánh cuộc, thế nhưng hắn lại bỗng nhiên khinh sợ thu thế, một cái tay khác cuốn lấy cổ tay, lập tức một luồng hắc khí chui vào thân thể hai người.
Thiên Âm và Phương Diệc Nhiên hoảng sợ phát hiện, thân thể của mình lại có thể không chịu khống chế của mình, không cách nào nữa di chuyển!
"Ha, lại có thể kinh động Trọng Hoa......" Tru Tiên chậc chậc thẳng thắng cảm thán, đảo mắt nhìn chằm chằm Thiên Âm, xấu bụng nói: "Nghe nói hắn đả thương lão đại, lão tử liền bắt ngươi đi, xem hắn có bản lãnh đi Ma giới ta cứu người hay không! Ha ha...... Chỉ cần hắn dám đến, lão tử sẽ để cho hắn chỉ có tới chứ không có lui!!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.