Sư Phụ Quá Mê Người, Đồ Đệ Phạm Thượng!

Chương 93: Tương lai nhất định trò giỏi hơn thầy




Editor: Tiểu Ly Ly.
Nhận thấy được đám người Trọng Hoa tiến vào Trường Lưu tiên sơn, Trường Lưu Tiên Tôn Nguyên Ly Nặc liền dẫn một nhóm người đứng ở bên ngoài Tiên điện chờ đón.
Những nhân tài của Thái A vừa bay xuống đất, cũng không có thời gian uống một hớp trà, những người đứng đầu cùa các Đại Tiên sơn cũng vọt về phía Trọng Hoa.
Huyền Tề lặng lẽ tiến tới bên cạnh Thiên Âm, chỉ vào đối diện, lần lượt giới thiệu từng người: "Người trung niên mặc áo choàng xanh đen đó chính là Tiên Tôn Nguyên Ly Nặc của Trường Lưu Tiên sơn."
Thiên Âm nhìn nét mặt của Nguyên Ly Nặc có vẻ nhu hòa, mặt mũi lại hiền lành, nhưng vừa rồi vẻ mặt lại lạnh nhạt như từ chối người ngàn dặm, nhìn cũng không phải là giống một người dễ dàng sống chung.
Huyền Tề lại đến gần hơn một chút: "Nói với muội những thứ này trước, huynh cần thiết phải nói cho muội biết một chút, mặc dù những người này được mọi người gọi là Tiên Tôn, nhưng chân chính, Thái A ta chỉ có một Tiên Tôn là Trọng Hoa!" Trong giọng nói không thể che giấu được kiêu ngạo: "Bọn họ là Tiên Tôn, chỉ sợ ngay cả Thượng tiên Lưu Quang cũng đuổi theo không kịp. Đều là canh giữ một cái đại diện, mỗi một tiên môn đều tương xứng với chức vị Tiên Tôn. Nhưng trên thực tế, những người này cũng chính là không làm được Chưởng môn có tu vi thân phận lại cao, hơn nữa Chưởng môn lại lo lắng cho một đám người Trưởng lão nhàm chán này. Sao có thể so sánh với Tiên Tôn có sức mạnh vĩ đại này!" Châm chọc các Đại Tiên Tôn một lúc lâu sau, tiếp theo lại chỉ vào một người thanh niên khác nói: "Đây là Tiên Tôn Lam Duyệt của Phù Dịch Tiên sơn, người trong Phù Dịch Tiên sơn không thích tranh đấu với người khác. Không nói tất cả xuất trần*, nhưng mà Lam Duyệt Tiên Tôn này là một người cực kỳ tốt, không tranh không đoạt, cho dù người nào thân phân địa vị gì đều đối xử với họ bình đằng như nhau, tính tình cũng tương đối nhân hậu." Lại xê gần hơn một chút: "Nghe nói ban đầu nếu không phải đệ tử Bá Hĩ của hắn kế nhiệm chức Chưởng môn, thì thiếu chút nữa hắn đã theo Thượng tiên Lưu Quang gia nhập vào Ma giới rồi!"
Xuất trần*: ý ở đây chỉ những người có suy nghĩ tranh chấp, tranh đoạt với người khác.
Thiên Âm cả kinh, liền nghiêm túc nhìn chằm chằm Tiên Tôn Lam Duyệt của Tiên sơn Phù Dịch. Lam Duyệt này, bàn về tướng mạo, vị này cũng anh tuấn không thua kém Lưu Cẩn. Lam Duyệt là một mỹ nam tử, buộc tóc ngọc quan, áo bào màu trắng, ở trong đám người hoa lệ lại có vẻ cực kỳ mộc mạc, cũng là người hoàn toàn bình dị nhất thời nay.
Thiên Âm chỉ liếc mắt nhìn, liền thích người này.
Huyền Tề lại nói: "Hai vị bên cạnh hắn chính là Trưởng lão của mỗi Tiên sơn, những người này xem ra muội không cần phải nhớ."
"Vì sao?"
Huyền Tề liếc nhìn dáng vẻ ngu ngốc của nàng một cái: "Chẳng lẽ muội không biết trong tiên môn việc khiến người khác ghét nhất chính là những người này cả ngày không có việc gì làm được, lại hết sức suy nghĩ chứng minh mình có cảm giác thực sự làm các Trưởng lão sao? Muội tùy tiện gọi một tiếng A Đại, A Nhị, A Tam là được."
"Huyền Tề ca ca, gia gia huynh cũng là trưởng lão."
"Đây chính là nguyên nhân mà ta cực kỳ thống hận Trưởng lão!" Hung hăng nhổ một ngụm, Huyền Tề trở lại chuyện chính: "Người mà mặc y phục màu đen giống như tang phục, chính là Chưởng môn Thanh Đại của Côn Luân Tiên sơn, hắn được mệnh danh là người nghiêm nghị vô tình, muội tạm thời đừng chọc giận hắn thì tốt hơn. Người thiếu niên bên cạnh hắn chính là con trai hắn Thanh Huyền, hắn ta khác biệt hơn so với phụ thân của mình, Thanh Huyền tính tình rất là ôn hòa lương thiện, không thường so đo với người. Bằng tuổi với ta, chỉ là tu vi......" Rất là coi thường lắc đầu một cái, sau đó hắn chỉ tiếp tên còn lại: "Nữ tữ áo bào màu trắng xinh đẹp không giống người kia, là Chưởng môn Vô Tư của Đại Hàm Tiên sơn, nàng không chỉ có gương mặt lạnh lùng, tính tình cũng làm cho người ta khó có thể nắm lấy được, nghe nói nàng có một nữa huyết thống Yêu Tinh."
"Yêu tinh?"
Thiên Âm cực kỳ tò mò với Yêu tinh, đang muốn hỏi tới, vẻ mặt Huyền Tề kỳ lạ truyền âm đến: "Chưởng môn Vô Tư này, nàng...... Ái mộ Tôn thượng cùa chúng ta."
Rầm!
Hai chữ “tình địch” kim quang lấp lánh vô tư vòng tới vòng lui trên trán của nàng, Thiên Âm lập tức có cảm giác “yêu nữ” xinh đẹp này hết sức chói mắt.
Ánh mắt phát sáng của nàng rốt cuộc cũng để cho Vô Tư cảm nhận được, nàng cau mày nhìn hậu bối này, nghĩ thầm dáng vẻ này thật đáng yêu, thiếu nữ có vẻ thân cận với Trọng Hoa hơn người khác, có lẽ chính là nữ đệ tử trong truyền thuyết kia, liền thân thiện giơ giơ khóe môi lên.
Thiên Âm thầm nghĩ, Vô Tư này cười lên thật đẹp mắt. Nàng bởi vì nàng ta ái mộ sư phụ liền hận người ta, nàng liền có cảm giác mình thật nhỏ mọn, vì vậy mắt khẽ cong lên, nở một nụ cười ngọt ngào.
"Thiên Âm." Trọng Hoa khẽ gọi một tiếng lôi nàng hồi hồn, nàng vội vã thu hồi suy nghĩ lung tung phức tạp, ngẩng đầu ưỡn ngực thót bụng tiến lên phía trước, cung kính đến bên cạnh hắn.
"Sư phụ."
Một tiếng sư phụ này tuy âm lượng không lớn không nhỏ, nhưng làm cho mọi người nơi đây tai thính mắt tinh lên gấp mấy chục lần. Vì vậy bốn phía ánh mắt rối rít nhìn về phía nàng, trong nháy mắt, để cho nàng chân chính trải nghiệm được thế nào là vạn chúng chú mục*.
Vạn chúng chú mục*: được nhiều người chú ý, để ý.
Phía trước Ngũ đại tiên sơn tới tiếp viện người, xung quanh Trường Lưu từ Tiên Tôn đến đệ tử, những cặp mắt kia, toàn bộ nhìn chằm chằm Thiên Âm. Dường như muốn nhìn ra lỗ thủng trên người nàng.
Nàng không nhịn được cau mày, đang muốn lui về phía sau, Trọng Hoa lại cầm chắc cổ tay của nàng, ánh mắt nhàn nhạt quét qua mọi người, nói: "Thiên Âm, đến trước mặt các vị tiền bối làm lễ ra mắt đi."
Thiên Âm vừa nghĩ, tại sao mình phải luống cuống, có sư phụ Trọng Hoa ở đây, ai có thể có được sư phụ khí thế cường đại như vậy?
Nghĩ như vậy, nàng cũng có thể bình tĩnh ôn hòa đối mặt với ánh mắt dò xét của mọi người, mang theo nụ cười lễ phép tiến lên, nhìn về phía mọi người ở khắp nơi, hào phóng cúi người hành lễ cùa một người vãn bối: "Vãn bối Thiên Âm, gặp qua các vị tiền bối."
Nguyên Ly Nặc dè dặt mà không thân gật đầu một cái đi qua tán dương: "Còn nhỏ tuổi nhưng từ một người phàm tục tu đến tiên thể, không hổ là đệ tử của Trọng Hoa Tiên Tôn. Tương lai nhất định trò giỏi hơn thầy."
Mặc dù Thiên Âm đối với chuyện nam nữ không hiểu nhiều lắm, nhưng nhiều ngày nay ở chung một chỗ với Lưu Quang và Huyền Tề, cũng đã học được cách xem sắc mặt, hiểu được suy nghĩ của người khác, lúc này dĩ nhiên có thể rõ ràng nhìn ra Nguyên Ly Nặc cũng không phải là thật lòng khen ngợi, cũng nhìn ra được đối phương căn bản khinh thường mình. Kỹ thuật diễn xuất này, đúng lúc có chút công dụng rồi.
Vì vậy nàng ngây thơ cười một tiếng: "Đa tạ Trường Lưu Tiên Tôn miệng vàng lời ngọc*, ta không cầu trò có thể giỏi hơn thầy, chỉ hy vọng không cần bôi nhọ danh tiếng sư phụ là tốt rồi."
Miệng vàng lời ngọc*: nói ra những điều hay, điều tốt đẹp.
Lam Duyệt cười ha ha mà nói: "Xem như ngươi lanh lẹ, nghe nói ngươi chỉ cần sáu năm đã có thể tu luyện thành tiên thể, thật là sóng sau đè sóng trước, tương lai của tiểu cô nương ngươi sẽ vô cùng tốt!"
Thiên Âm không tim không phổi nói: "Sóng sau đè sóng trước, sóng trước không phải mất tại trên bờ cát sao? Nói chuyện với Tiên Tôn đại nhân người thật thú vị."
Khuôn mặt tươi cười của Lam Duyệt hơi ngưng lại, sau đó cười lớn lên, những người khác đều bị lời nói vô tâm của nàng trêu chọc, dường như cười một tiếng.
Trọng Hoa ho nhẹ một tiếng, ngăn cản nàng nói chuyện với người khác, đệ tử của chính mình rốt cuộc có mấy cân hắn biết rõ hơn người khác, trong miệng nàng sẽ không nói được lời nào tốt......
Vào lúc này Chưởng môn Thanh Đại của Côn Lôn đột nhiên lên tiếng: "Tiên Tôn, đệ tử này...... Là thần thể?"
Lời này vừa nói ra, sắc mặt mọi người bất đồng, Nguyên Ly Nặc làm như việc không liên quan đến mình, Lam Duyệt nhàn nhạt liếc nhìn Thanh Đại một cái: "Thanh Đại Chưởng Môn, Thiên Âm là người của Thái A, bổn tôn khuyên ngươi không nên có suy nghĩ xấu là tốt nhất."
Vẻ mặt của Vô Tư mang theo nụ cười giễu cợt: "Chẳng lẽ Thanh Đại Chưởng Môn muốn cố ý cướp đứa nhỏ này thu làm đệ tử của mình hay sao?"
Vẻ mặt của Thanh Đại nghiêm túc mỉm cười: "Đâu có, ta cũng chỉ là.... Tò mò thôi, dù sao cũng không gặp nhiều thần thể."
Thiên Âm mờ mịt, nhưng mơ hồ cảm giác chính mình là thần thể có liên quan đến chuyện quan trọng. Huyền Tề híp mắt một cái, lôi nàng đến phía sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.