Sư Phụ Quá Mê Người, Đồ Đệ Phạm Thượng!

Chương 86: Bốn phương kinh ngạc




Editor: Tiểu Ly Ly.
Nhìn thấy nàng, mắt to đen nhánh trong suốt của Thiên Âm híp lại tựa như trăng khuyết, nhẹ nhàng nhảy xuống bên cạnh nàng, đám người kia tự giác đứng ở trên khán đài.
Trong chốc lát, Diễn Võ trường lớn như vậy, chỉ có hai người một đỏ một trắng đúng song song cách xa nhau.
"Hồng Trang, đã lâu không gặp, đã lâu không gặp!"
Hồng Trang bực tức hừ nhẹ: "Thật là tai họa do trời!"
Thiên Âm nhỏ giọng nói: "Khiến sư tỷ thất vọng, thật ngượng ngùng."
Hồng Trang nhìn nàng đang cố làm ra vẻ xấu hổ, cười ngượng ngùng, chỉ cảm thấy cực kỳ chướng mắt: "Rốt cuộc ngươi muốn làm cái gì?"
"Không phải sư tỷ thích thảo luận với ta sao? Trước mặt mọi người, không phải ta đang giúp tỷ có biểu hiện tốt một chút sao?" Thiên Âm ra vẻ ta đây rất lương thiện, ngây thơ.
Lúc này, trên đài nguyên lão, Lưu Cẩn ở phía xa truyền tới âm thanh: "Hai người các ngươi lần này thảo luận, điểm đến là dừng, không thể mượn tên thảo luận này làm ra hành vi tổn thương đối phương, nếu không, trục xuất khỏi tiên môn!"
Thiên Âm và Hồng Trang đồng thời quay đầu nhìn lại, chỉ thấy vẻ mặt nghiêm túc lạnh nhạt của Lưu Cẩn, giống như nhìn thấu hai người từ trong ra ngoài. Trọng Hoa chỉ giương mắt nhìn Thiên Âm, vẻ mặt bình tĩnh.
Thiên Âm nhìn hắn nghịch ngợm cười một tiếng, lại xoay người, vẻ mặt thân thiết nhìn Hồng Trang: "Sư tỷ, bây giờ chúng ta bắt đầu đi! Hắc hắc...... Ta tin tưởng lần này, sư tỷ ngươi nhất định sẽ danh chấn cả tiên môn!"
Nhìn nụ cười vui vẻ của nàng, Hồng Trang cảm giác nàng cười có chút quỷ dị. Cho tới giờ phút này, nàng mới hiểu ra, ban đầu cho rằng Thiên Âm như quả hồng mềm mặc cho mình đánh, mặc cho mình uốn nắn, chà xát là ngu ngốc cỡ nào, lại tự cho là đúng!
Thiên Âm này, rõ ràng là một nữ nhân giả trang rất khéo léo, thủ đoạn nham hiểm, người hai mặt!
Đang suy nghĩ, Thiên Âm đã dẫn đầu ra tay.
Một thanh kiếm khí vô hình được tạo thành ở trong tay nàng, lộ ra hàn khí, dứt khoát tiến đến. Hồng Trang không dám khinh thường, vội hồi tâm nghiêm túc nghênh địch.
Nháy mắt, trong Diễn Võ trường, chỉ thấy bóng dáng hai người nhẹ nhàng, ngược lại không giống như đang giao đấu, mà tựa như đang nhảy múa, dáng vẻ uyển chuyển tuyệt đẹp, thướt tha mềm mại.
Dĩ nhiên, nếu như chưa nhìn thấy trên mặt đất không ngừng xuất hiện vết nứt, như vậy sẽ là một điệu múa hoa lệ hừng hực khí thế của hai người!
Lưu Cẩn cau mày, bày kết giới ở đài nguyên lão, ngăn cách âm thanh khu vực bên ngoài.
"Người đệ tử này, không ra tay thì thôi, vừa ra tay, có thể nói là làm cho bốn phương kinh ngạc!"
Trọng Hoa không buồn không vui, nhìn Thiên Âm phía dưới, thấy khóe miệng nàng hơi cười, ra tay nhanh như gió, bước đi nhàn nhã vượt qua Hồng Trang, mỗi lần công kích, đối với Hồng Trang rất nặng nề, nhưng nàng lại có mấy phần tùy ý.
Hắn nghiêng mặt sang bên, tựa như tùy ý hỏi "Sư huynh, tháng trước Thiên Âm ở Tiên sơn bị người ta mưu đồ hại chết, như vậy đã tra ra người đánh lén chưa?"
Lưu Cẩn nhíu mày lại: "Tra thì đã tra ra được, chính là đệ tử Đông Phương Vân cùng Vân Lam của Trưởng lão Vu Thanh. Chỉ là...... Hai người kia từ tháng trước đã biến mất, theo lời Vu Thanh nói, hai người mệnh thạch đã hóa thành phấn vụn*, hiện nay đã được lưu giữ trong chỗ của hắn. Hai người kia, đã chết."
Mệnh thạnh hóa thành phấn vụn*: tựa như số phận viên đá bị người ta nghiền nát.
Trọng Hoa như có điều suy nghĩ thu hồi tầm mắt, lần nữa nhìn về Thiên Âm phía dưới đài.
Đến khi Lưu Cẩn cho là hắn không lên tiếng nữa thì đột nhiên hắn nhàn nhạt mở miệng: "Người đồ đệ lòng dạ độc ác này, mấy lần muốn đẩy Thiên Âm vào chỗ chết. Nếu lần này Thiên Âm lỡ tay giết nàng......" Chiêu thức của Thiên Âm dần dần mạnh mẽ sắc bén, giọng nói của hắn nhẹ nhàng như lông vũ: "Ta sẽ bảo vệ nàng đến cùng."
Lưu Cẩn cả kinh, cũng không phản bác được, đôi mắt đen như mực, yên tĩnh nhìn Hồng Trang ở phía dưới đài.
Lúc này Hồng Trang, rõ ràng không có sức lực nào, một tay Thiên Âm nắm chặt thành quyền, một tay nắm thanh khí kiếm được ngưng tụ lại, nhẹ nhàng vung lên, tạo thành một cơn gió mang theo sát ý đánh úp về phía Hồng Trang.
Hồng Trang hoảng sợ lui về phía sau, Cửu Thiên Lăng ùn ùn kéo đến che phủ mặt đất, Thiên Âm liền bị bao vây trong đó.
Ánh mắt Trọng hoa khẽ động, nhưng vẫn chăm chú nhìn bóng dáng của Thiên Âm bị Cửu Thiên Lăng che mất.
“Xẹt” một tiếng, có đồ vật gì đó cắt đứt Cửu Thiên Lăng, mọi người vây xem kinh hãi thất sắc*, ngay cả Lưu Cẩn cũng không thể không đứng lên, chăm chú nhìn chằm chằm Thiên Âm đột nhiên xuất hiện ở giữa không trung.
Thất sắc*: thay đổi sắc mặt.
Khi thấy ánh sáng của cây Phá Không Tiễn trong lòng bàn tay nàng thì hiểu rõ.
Hồng Trang thấy tiên khí mình mến yêu bị Thiên Âm phá vỡ dễ như trở bàn tay, nàng không thể tin nhìn chằm chằm Thiên Âm, hai mắt đỏ bừng vẻ mặt kích động: "Không thể nào, không thể nào, sư phụ nói không có bất kỳ vật gì có thể cắt đứt Cửu Thiên Lăng, trừ phi......"
Nàng nhìn Phá Không Tiễn mà Thiên Âm đang vuốt vuốt trong tay, lập tức im miệng.
Trừ phi, có thể phá vỡ tất cả, ngay cả không gian cũng có thể phá vỡ, Phá Không Tiễn!
Thiên Âm tựa như không nhìn thấy dáng vẻ thất hồn lạc phách, không cam lòng, không nguyện ý, không thể tin của nàng, trong tay vuốt vuốt Phá Không Tiễn, mắt như trăng rằm, nhưng không thấy nụ cười.
Bước ra một bước, trong phút chốc đã đến trước mắt nàng, nhếch miệng cười một tiếng: "Ngươi chơi đã chưa? Tới phiên ta!"
"Ngươi dám!" Hồng Trang thét lên một tiếng vội vàng ngăn cản, Thiên Âm cười ngọt ngào, khí kiếm trong tay lại xuất hiện nữa, vừa trở tay, liền đánh bay Hồng Trang vài mét, trên không trung vẽ ra một dấu vết ửng đỏ, khó khăn lắm mới ổn định thân hình.
Ở mấy ngàn ánh mắt nhìn chăm chú ở phía dưới, nàng bị một kiếm đánh bay, Hồng Trang cực kỳ tức giận, nhưng không có nàng bất kỳ cơ hội thở dốc nào, thân thể Thiên Âm đã yên lặng không tiếng động đến trước mặt một lần nữa.
"Một kiếm này, là ta thay Tuyết Tuyết đòi lại." Ánh mắt nàng lạnh lùng, hoàn toàn khác với dáng vẻ thường ngày cười cợt tùy ý, đưa lưng về phía đài nguyên lão, ở trên không trung, Thiên Âm nở nụ cười lạnh lùng: "Ta sẽ không giống ngươi đối với ta tàn nhẫn như vậy, nhưng làm chuyện không nên làm, luôn luôn phải trả cái giá thật lớn. Ngươi cướp đi nửa cái mạng của ta, hại Tuyết Tuyết thiếu chút nữa chết đi, hôm nay để cho ngươi bại dưới kiếm của ta, cho ngươi trả giá thật cao đối với việc ba lần bốn lượt sát hại ta. Sau lần này, ta với ngươi, nước giếng không phạm nước sông!"
Tiếng nói vừa dứt, cảm giác bị áp bức mãnh liệt khiến cho Hồng Trang ngay cả hơi sức xoay tay lại cũng không có, liền bị kiếm của Thiên Âm nhẹ nhàng đánh bay lần nữa, trong nháy mắt, bóng dáng của nàng biến mất trong tầm mắt của mọi người, sau một khắc, trên khán đài hiện ra thân hình nhếch nhác của nàng!
Được mọi người xưng là thiên tài Hồng Trang, lại có thể thua ở trong tay Thiên Âm!
Chỉ một chiêu!
Toàn trường yên tĩnh!
Đáy mắt Lưu Cẩn, có vui mừng cũng có bi ai. Vui mừng khi Thiên Âm không phụ sự mong đợi của mọi người, chỉ sáu năm đã có thành tựu như vậy, có thể suy ra ngày sau nàng có được tiền đồ vô lượng. Bi ai là qua chuyện này Hồng Trang sẽ sinh tâm ma, khó có thể loại trừ.
Đệ tử của hắn, cuối cùng không bằng Thiên Âm.
Trọng Hoa đứng dậy, khẽ mỉm cười: "Thiên Âm, đi thôi."
Thiên Âm từ trên người Hồng Trang thu hồi tầm mắt, mặc dù nàng không có nửa phần tổn thương Hồng Trang, nhưng ánh mắt của Hồng Trang làm cho nàng mơ hồ cảm thấy, cuộc đời này hai người cũng không thể có một ngày sống chung trong hòa bình, nước giếng không thể xâm phạm!
Chẳng qua là, theo nàng ta thôi. Nàng ta muốn đoạt đi tánh mạng của mình, lần này nàng chỉ là cho nàng ta cơ hội đối mắt đấu với nhau, mà Hồng Trang, đã thua rồi!
Nghe được giọng nói của Trọng Hoa, vẻ mặt không chút huyết sắc của nàng nổi lên một tầng đỏ ửng, theo hắn rời đí khỏi tầm mắt của mọi người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.