Sư Phụ Quá Mê Người, Đồ Đệ Phạm Thượng!

Chương 75:




Editor: Tiểu Ly Ly.
"Sư phụ, hôm qua lúc con nhìn 《 Đạo Kinh 》, có ít thứ không hiểu lắm."
"Hả?" Cái gì Phượng hoàng lập tức bị Trọng Hoa quẳng ra sau đầu, đồ đệ có vấn đề, nhất định phải hết sức để ý, lúc này mới có thể thúc đẩy tính tích cực học tập của nàng, tìm tòi phát triển, không hiểu việc gì liền hỏi, sau đó hăng hái học tập ưu tú.
"Có gì không hiểu?"
Thiên Âm thuận tay đưa canh dư cho Thiên Tuyết, Thiên Tuyết rất có tôn nghiêm, nghiêng đầu sang chỗ khác, làm như không thấy.
Với thú cách* của Thần Thú, chắc là sẽ không ăn đồ dư của người khác!
Thú cách*: cốt cách của thú.
Vì vậy, Thiên Âm đưa trở về, hỏi "Trong kinh sách dạy cho con biết tất cả đều vô căn cứ, phải học được tất cả những việc nhạt nhẽo mà chống đỡ. Người đời vì danh lợi mà khổ sở, vì hư vinh mà giày vò, khi quay đầu lại, người vô ích, danh lợi vô ích, tình yêu vô ích, tất cả đều bằng không. Như vậy sư phụ, tất cả đều vô căn cứ, giờ phút này người, giờ phút này con, tại sao lại đứng ở chỗ này, vừa uống canh nóng vừa nói chuyện? Nếu tất cả vô căn cứ, người đều có thể đắm chìm trong thế giới của mình, chuyên tâm tu đạo, khai thông thiên địa, không bị việc bên ngoài quấy nhiễu, như thế chẳng phải sẽ gần hơn với cảnh giới tu đạo hay sao? Chúng ta tu tiên, chúng ta thường xuyên xung đột đấu tranh với Ma tộc, tranh thì sẽ được cái gì chứ? Chính là vô ích, vừa không cần phải lập môn lập phái, cần gì phải coi một núi, âm thầm đấu cao thấp mạnh yếu?"
Trọng Hoa kinh ngạc, không ngờ nàng lại thắc mắc việc này. Tuổi không qua 16, sáu năm cuộc sống khép kín, chuyện của mình đều u mê, nhưng lại nhìn thấu những chuyện khác. Tiên ma tranh giành, quả thật không có ý nghĩa thực tế. Chỉ là một loại kẻ thù truyền kiếp một thói quen mà thôi. Nhìn thấu người, sống chết mặc bây, nhìn không thấu người, thân mình bị vùi lấp không thể nào thoát ra được.
"Trong vũ trụ tất cả mọi vật, mọi chuyện đều vô căn cứ, đầu tiên nó là do thực tế tồn tại của sự vật mà đến. Ngàn cửa khác biệt, sai lệch quá nhiều, nhưng chung quy tất cả nguồn gốc đều xuất phát từ tâm. Như danh lợi tranh giành, tâm sinh tham lam. Tình yêu dây dưa, tâm sinh dục vọng. Ngược lại, tâm của ngươi không tham không muốn, là mọi chuyện kết thúc. Cho nên tu đạo, là tu ở tâm, mọi người tu tâm bất đồng là sẽ cho ra kết quả bất đồng. Suy nghĩ từ đâu tới, đều từ lòng người. Lòng người thay đồi, thì việc đời cũng sẽ thay đổi. Danh lợi yêu hận có vô căn cứ hay không, đều từ lòng của ngươi suy nghĩ như thế nào. Ngươi nghĩ nó vốn là vô ích, đó chính là vô ích. Ngươi nghĩ có, đó chính là có. Vô ích và có, bản thân không thể nào phân biệt được. Tức vô ích tức có, tức có tức vô ích, ý nghĩa cũng như nhau. Hư thật cũng thế. Cho nên, vào lúc này, ta vừa uống canh nóng, vừa nói chuyện với ngươi, đây là sự vật tồn tại tất yếu. Chúng ta theo Thượng Cổ tiên nhân tu đạo, không phải là vì mình sống trong thế giới của mình, mà là đang trong biển người mênh mông, xem cuộc đời của người khác, nhìn rõ lòng người, khám phá mọi chuyện ở thế gian. Ở trần thế vấn bẩn, có thể giữ tâm trong sạch, mặc dù ở thế gian, thế sự có xoay chuyển Thiên Biến Vạn Hóa*, tâm chúng ta cũng có thể bình tĩnh yên ổn, ngồi xem lục đạo biến hóa vô thường, lạnh nhạt nhìn thế gian sinh tử vô thường*. Mọi người tu đạo khác nhau, thì sẽ có được đạo cũng khác nhau."
Thiên Biến Vạn Hóa*: thay đổi khôn lường.
Sinh tử vô thường*: sống chết thay đổi.
Thiên Âm lắc đầu: "Nếu là như vậy, thì lục giới có mấy người có thể hiểu thấu bí ẩn trong đó? Như sư phụ ngài, không cách nào trơ mắt nhìn đồ nhi chết đi, như con, không thể chịu được sư phụ bị người khác gây thương tích. Những thứ này ràng buộc, không phải là chứng cứ chúng ta tồn tại sao? Nếu như sư phụ có thể nhìn con chết, con cũng vậy sư phụ bị thương, con có thể không quan tâm không hỏi thăm, lạnh nhạt đối đãi tất cả, như vậy sống còn có ý nghĩa gì nữa đây?"
Trọng Hoa nghẹn lời, hồi lâu mới thở dài: "Tu đạo không phải dạy người vô tình vô nghĩa. Trong lòng mỗi người, đều quan tâm mọi người, mọi chuyện, đây là sự thật chứng mình về sự tồn tại của ngươi và ta, cũng là một loại tu hành. Cái gọi là vô tâm vô tình, tức là tình cảm trong lòng rất ít, có tức là không. Nguyên nhân chính là có lòng, mới có thể thể nghiệm và quan sát mọi việc ở thế gian, nếu là vô tâm, lại có thể luôn giữ cho lòng mình tĩnh lặng, thì sẽ không vì chuyện mà vui không vì chuyện mà buồn."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.