Sư Phụ Quá Mê Người, Đồ Đệ Phạm Thượng!

Chương 59: Lừa gạt phí qua đường




Editor: Tiểu Ly Ly
"Ta là Phương Diệc Nhiên đệ tử của trưởng lão Phục Nguyên điện Chấp Pháp, phụng mệnh sư phụ mà đến."
Vẻ mặt của Phương Diệc Nhiên bình tĩnh không sợ hãi, gương mặt lạnh lùng non nớt nhưng lại giả bộ trầm lặng nghiêm túc.
Thiên Âm bật cười, đưa bàn tay nhỏ dài ra trước mắt hắn: "Huynh có thể tìm sư phụ của ta, nhưng theo quy củ, muốn bước qua cánh cửa này thì phải nộp lộ phí."
"......?" Phương Diệc Nhiên hoảng sợ nghĩ đến trong người mình không có đồng nào, hơi đỏ mặt: "Ta không biết điện Cửu Trọng có quy củ này, không bằng ngày khác ta đưa cho ngươi?"
"Không được! Huynh cho ta bảo bối, ta sẽ cho huynh qua, không cần phải kí sổ!" Mặt mày Thiên Âm cong cong, giống như ngây thơ nói: "Diệc Nhiên sư huynh có tọa kỵ* không?"
*Tọa kỵ: vật để cưỡi.
Phương Diệc Nhiên không rõ lí do, chi tiết đáp: "Có."
"Là tiên hạc sao?"
"......" Hắn trầm mặc.
Đột nhiên hắn nghĩ đến sáu năm trước, tiểu cô nương Thiên Âm trước mặt rất thích bắt tiên hạc của người khác nướng ăn, hắn không khỏi đổ mồ hôi lạnh, lòng cùa hắn hoảng sợ, nói: "Không phải Tiên Hạc, là Tiên Quy*!"
*Tiên Quy: rùa tiên.
Nhìn vẻ mặt nàng kinh ngạc buồn rầu, hắn nghĩ thầm lần này là Tiên Quy, nàng chắc sẽ không nướng ăn chứ? Vì vậy người hắn thả lỏng, thở phào nhẹ nhõm.
Thiên Âm lầm bầm suy nghĩ nói: "Canh rùa là món canh rất bổ nha......"
"Sư, sư muội?" Sắc mặt Phương Diệc Nhiên đột nhiên thay đổi, cả tiên môn chỉ có sư phụ nuôi tiên quy, nếu thật sự hắn đưa cho nàng, theo tính cách của sư phụ hắn thì chắc chắn sư phụ sẽ bắt nàng và “đồng phạm” là hắn lột da?
Hắn nhanh chóng tháo ngọc bôi ở bên hông, giọng nói gấp gáp: "Cái này coi như là phí qua đường, ngươi đừng đánh chủ ý lên Tiên Quy. Khụ, hiện tại ngươi có thể cho ta vào được chưa?"
Thiên Âm nhìn ngọc bội mấy lần, giương mắt nhìn hắn: "Ta vẫn thích những đồ vật có ánh sáng vàng rực rỡ, giống như...... Hắc...... Vàng."
Phương Diệc Nhiên hộc máu, nhìn cửa điện nhưng không dám tự tiện xông vào, lỡ như chọc giận tới Tiên Tôn thì sao?
Trong lòng hắn đang cực kỳ rối rắm uất ức, không biết nên làm như thế nào thì Trọng Hoa một thân áo bào màu bạc, hoa văn hình mây chậm rãi từ trong điện đi ra, sắc mặt giống như cũ, trong sáng long lanh như bông tuyết, chỉ là đôi môi lộ ra vẻ tái nhợt.
Thiên Âm vừa thấy Trọng Hoa lập tức chột dạ, mang ngọc bội ném trả về cho Phương Diệc Nhiên, khéo léo gọi sư phụ.
Khóe miệng của Phương Diệc Nhiên co giật, trong lòng bực mình, Thiên Âm điển hình là người hai mặt (ý chỉ tính tình trước sau không giống nhau). Lúc này nhìn nàng khéo léo động lòng người, không giống như bộ dạng tinh quái, nghịch ngợm vừa rồi?
Trọng Hoa nhàn nhạt nhìn Phương Diệc Nhiên, nói: "Đi thôi."
Phương Diệc Nhiên kinh ngạc, nói: "Tôn thượng, người biết lần này con đến là có chuyện gì sao?"
"Ta đã biết."
Trong mắt Thiên Âm cố làm ra vẻ khéo léo và vui mừng, Trọng Hoa nhìn Phương Diệc Nhiên, hỏi: "Không phải ngươi nên đưa phí qua đường cho Thiên Âm sao?"
“Rắc rắc” Một âm thanh vang lên, Phương Diệc Nhiên hóa đá tại chỗ, trái tim  tan nát rơi dưới đất.
Đây chính là người trong lời đồn Tiên Tôn Trọng Hoa ngay thẳng lạnh lùng làm người ta kính nể sao?
Trọng Hoa không hề nữa nói gì, cúi đầu ngắm nhìn Thiên Âm đang cười trộm, sau đó cưỡi gió mà đi.
Vất vả lắm Phương Diệc Nhiên mới hồi phục tinh thần lẫn thể xác, đang muốn đuổi theo, ở phía sau giọng nói Thiên Âm giòn giã nhắc nhở: "Diệc Nhiên sư huynh, nhớ kĩ ngươi còn thiếu ta đồ vật có ánh vàng rực rỡ nha."
Phương Diệc Nhiên không dám quay đầu lại, hắn nhanh chóng bỏ chạy giống như sau lưng sắp có tai họa ập đến.
Mặc dù mấy năm nay, hắn chưa tu thành tiên thể, nhưng vẫn được coi là có chút thành tựu, từ trước đến nay, nhiều lần sư phụ Phục Nguyên nhắc nhở hắn, nói:
Chưởng môn đối với Thiên Âm phó thác kỳ vọng, nàng lại là đệ tử của Tiên Tôn, điều đó khiến cho đệ tử ở các điện khác sinh ra ghen ghét. Ngươi là đệ tử của Phục Nguyên ta, không thể bị ghen tỵ làm mờ mắt giống như các đệ tử khác. Ngươi phải xem Thiên Âm có khả năng trở thành tiên tôn thứ hai, tuy ngươi không cần cố tình tiếp cận nàng, nhưng cũng không được khi dễ xem thường nàng. Biết không?
Hắn quay đầu nhìn lại thân hình càng ngày càng nhỏ của Thiên Âm, không tính toán cười một tiếng, không phải là chuyện của mình thì làm gì phải so đo tính toán?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.