Sư Phụ Quá Mê Người, Đồ Đệ Phạm Thượng!

Chương 56: Sư phụ, sao người cởi y phục của con?!




Eidtor: Tiểu Ly Ly.
Thời điểm tỉnh lại, toàn thân Thiên Âm cảm thấy ấm áp, linh khí không ngừng tiến sâu vào trong thân thể mãnh liệt, chảy qua mỗi tấc da thịt, rửa sạch linh hồn.
Chậm rãi mở mắt, trong chốc lát ánh sáng chói khiến cho mắt không thích ứng được, đợi đến sau khi nhìn rõ bốn phía xung quanh, nhất thời giật mình há to miệng.
Dưới mắt nàng là nơi thiên nhiên có suối nước nóng, chỉ là suối nước nóng này quá lớn, nhìn khói mù mông lung không có điểm dừng, linh khí giống như hơi nước bình thường từ từ quanh quẩn ở trên mặt nước.
Con suối lớn hơn điện Thái A, phía cuối chỉ thấy một bầu trời xanh, giống như chạm vào mặt nước.
Hai bên trên bờ, Tiên Thụ* xung quanh đan xen nhiều bụi hoa.
*Tiên thụ: cây tiên.
Lúc này trừ cái đầu thì toàn thân của nàng đều ngâm vào trong nước, từng lỗ chân lông đều giãn ra hấp thu linh khí trong nước. Trọng thương trong cơ thể đã sớm không còn, chì có cảm giác dồi dào sinh lực.
Mà lúc này sắc mặt Trọng Hoa trắng bệch đang ngồi xếp bằng đều hòa khí tức dưới những tán cây trên bờ.
Nhận thấy được tầm mắt của nàng, hắn chậm rãi mở mắt, vẻ mặt lập tức giãn ra, thở phào nhẹ nhõm: "Rốt cuộc ngươi đã tỉnh." Ngay sau đó lại hỏi: “Thiên Âm, ngươi cảm thấy như thế nào? Thân thể còn khó chịu chỗ nào không?"
Thiên Âm ngước đầu nhìn hắn, cổ họng chua xót, lắc đầu một cái, từ đáy nước đứng dậy......
Trọng Hoa lạnh nhạt nhanh chóng xoay đầu qua nơi khác, hình như trên nét mặt hiện lên vẻ xấu hổ.
Trong nháy mắt, Thiên Âm đứng dậy, chợt cảm thấy ngực lạnh, nàng cuối đầu nhìn xuống, khí huyết nhất thời vọt mạnh lên mặt.
Y phục của mình đâu?? Làm sao ngủ một giấc y phục trên thân thể đã mất??
Thiên Âm bùm một tiếng rơi lại vào trong nước, ngẩng đầu nhìn Trọng Hoa, đầu lưỡi bắt đầu thắt lại: "Sư Sư Sư Sư......"
Hồi lâu, Trọng Hoa nghĩ tới suy nghĩ trong đầu Thiên Âm đã không bình thường, nếu ở tình huống này nhất định sẽ nghĩ lung tung, liền muốn mở miệng giải thích: "Y phục của ngươi......"
"Sư phụ! Không ngờ Người cởi y phục của đồ nhi?!" Thiên Âm thét lên, lập tức Trọng Hoa quay đầu nhìn, chỉ thấy sắc mặt của nàng đỏ bừng, ánh mắt tỏa sáng, giống như ngượng ngùng không chịu nổi: "Liền liền liền...... Coi như sư phụ muốn chỉ giáo phương pháp song tu cho đồ nhi, nhưng Người có thể chỉ con trong lúc con thanh tỉnh mà...... Như vậy, như vậy...... Thật sự đồ nhi không có vượt qua trở ngại tâm lý cùng sư phụ trần truồng đối mặt với nhau!"
Tán cây run lên, Trọng Hoa rơi thẳng xuống đất, chỉ là trước khi tiếp xúc mặt đất, hắn đột nhiên dừng lại để tránh xảy ra tình huống xấu hổ nếu Tiên Tôn rơi xuống cây.
Hơi thở trong cơ thể hỗn loạn, hắn cố gắng áp chế mới không phun một ngụm máu trước mặt Thiên Âm.
Nàng bị thương quá nặng, vì cứu nàng, hắn gần như tiêu hao một nửa tu vi mới giữ được một mạng của nàng, lúc này chỉ cảm thấy lòng bàn chân giống như những đám mây, nhẹ nhõm không có sức.
Tất nhiên Thiên Âm sẽ không biết, ngoài mặt Trọng Hoa như không có việc gì nhưng lúc này hơi thở trong cơ thể hỗn loạn như sóng to biển lớn vì cứu mạng nàng.
Trong nước nàng chớp đôi mắt to tròn, sắc mặt đỏ bừng nhưng trong mắt lại trong sạch, dáng vẻ không hề có nửa phần kiều diễm.
Trọng Hoa thở dài một tiếng, rốt cuộc quyết định bỏ qua ý nghĩ hoang đường dốt nát của nàng: "Thiên Âm, lúc này ta với ngươi đang ở Linh Tuyền địa giới trên đỉnh Thái A, nơi đây vốn là cấm địa của tiên môn, có các vị tiên gác cổng, các đệ tử chưa cho phép không được đi vào. Hôm qua, trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc, ngươi bị trọng thươg nên vi sư liền tự làm chủ dẫn ngươi đến đây, lấy Linh Tuyền chữa trị thân thể đang trọng thương của ngươi......"
Nói tới chỗ này, Trọng Hoa trong lòng không khỏi nổi lên nghi ngờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.