Sư Phụ Quá Mê Người, Đồ Đệ Phạm Thượng!

Chương 52: Không sợ, có sư phụ ở đây




Editor: Tiểu Ly Ly.
"Này, ngươi đừng nghĩ quẩn trong lòng!" Thiên Âm kêu lên một tiếng, gấp rút chạy tới, nằm xuống nhìn.
Đáy vực đen như mực, không thấy nửa điểm sáng. 
Mấy năm này nàng chạy khắp cả ngọn núi, nàng biết vách đá Nhược Thủy, dưới vách không bao giờ khô cạn, vô luận tiên ma yêu thú, một khi té xuống, sẽ đắm chìm mà chết.
Nhược Thủy, không chứa bất kỳ vật gì ở thế gian.
Ban đầu còn phải cảm tạ Lưu Quang đã từng bắt hai tiên tử khi dễ nàng treo ngược ở vách núi này! Từ đó về sau, nàng liền cực kỳ để ý vách núi Nhược Thủy này.
Vào lúc này thấy một người lớn sống sờ sờ không chút do dự nhảy xuống, đáy lòng sợ run lên!
"Này——!" Nàng nhìn về phía đáy vực vắng vẻ lớn tiếng kêu gọi, cũng chỉ có tiếng vang của mình. "Kỳ quái, không ngờ người này hơn nửa đêm không ngủ chạy tới nhảy núi."
Nàng nằm ở vách đá, ưu thương thở dài một phen, đang muốn đứng dậy, đột nhiên sau lưng một cơn gió lớn đánh tới, làm cho nàng có cảm giác nguy cơ mãnh liệt, theo bản năng trốn một chút, nhưng lại không tránh thoát bóng đêm đột kích lần thứ hai, một luồng sức lực mạnh mẽ đụng vào lưng của nàng, lục phủ ngũ tạng bị chấn động, thiếu chút nữa bị nát, lập tức phun một ngụm máu tươi ra ngoài, thân thể thẳng tấp rơi xuống dưới.
Trong nháy mắt trước khi rơi xuống vách núi, hình như nàng thấy một nửa mặt nạ màu bạc được vẽ hoa Bỉ Ngạn tuyệt đẹp, màu sắc như ngọn lửa......
"Sư phụ! Cứu mạng!!"
Giờ phút này, nàng chỉ nghĩ đến sư phụ trong điện Cửu Trọng ở phía xa.
Đột nhiên bên hông xuất hiện một đôi tay, nàng lại phun ra một ngụm máu, chậm rãi quay đầu, liền trông thấy khuôn mặt lo lắng của Trọng Hoa.
Thân thể truyền đến đau đớn kịch liệt, vẻ mặt kia có chút trở nên không chân thật.
Nàng không khỏi ôm chặt hắn: "Sư phụ, đau quá...... Con không muốn chết, Thiên Âm thật là sợ......"
"Thiên Âm không sợ, có sư phụ ở đây."
Thiên Âm nắm chặt vạt áo của hắn, an tâm nhắm mắt lại.
Chỉ cần có sư phụ ở đây......
Sư phụ ở đây, là có thể an tâm.
Tựa như sáu năm qua, mỗi đêm không ngủ, mỗi khi gặp ác mộng kêu sư phụ thì hắn luôn luôn đến bên cạnh trong nháy mắt, nói một câu thật đơn giản "Thiên Âm không sợ, có sư phụ ở đây."
Hơn hai ngàn đêm quyến luyến, lúc này khiến cho nàng, dù một phút có đau như muốn chết, cũng có thể an tâm ở trong lòng hắn, đôi mắt nặng nề nhắm lại.
Tiếng gió chợt thổi qua bên tai, chỉ trong nháy mắt, hai người trở về mặt đất.
Đối diện là một người mặc áo đỏ tóc đen, đứng phô trương ở trong gió.
Nhìn thấy thầy trò hai người, mặt nạ màu bạc, môi đỏ mọng cong lên đường cong đẹp đến hoàn hảo: "Trọng Hoa, mấy năm không găp, lúc này ngươi có khỏe không?!"
Trọng Hoa ôm Thiên Âm đang bị thương vào trong ngực, lạnh lùng nhìn đối phương: "Mặc Tử Tụ, ngươi là Ma Tôn, không ngờ ra tay đánh lén một tiểu bối!"
Trong lòng đột nhiên hoảng hốt khi nghe tên của Mặc Tử Tụ, lơ đễnh kêu lên: "Sư phụ, là Mặc ca ca sao?"
Mặc Tử Tụ nghe tiếng gọi Mặc ca ca, trí nhớ chôn sâu trong lòng bị khơi lên. Nhìn chăm chú vào thiếu nữ trong ngực của Trọng Hoa, mơ hồ thấy bóng dáng tiểu cô nương Thiên Âm năm đó
Không ngờ nàng lại là đồ đệ của Trọng Hoa?
Nhìn vẻ mặt Trọng Hoa lạnh lẽo, hắn liền thay đổi suy nghĩ, cười quyến rũ: "Không biết từ khi nào Tiên Tôn Trọng Hoa thu được đồ nhi đáng yêu động lòng người như thế, lão bằng hữu như ta có chút ghen tỵ."
"Mặc Tử Tụ, đêm khuya ngươi xông vào tiên môn, rốt cuộc là muốn gì?" Nhìn hơi thở của đồ đệ mình ngày càng yếu dần đi, sắc mặt của Trọng Hoa trở nên cực kỳ khó nhìn.
"Bổn tôn muốn làm cái gì, Trọng Hoa ngươi không biết sao?"
Vẻ mặt Trọng Hoa lạnh lùng: "Bổn tôn không biết ngươi đang nói cái gì ở đây, thứ ngươi muốn Thái A không có!"
"Hừ, có hay không, bổn tôn biết rõ hơn ngươi!"
Hai người khắc khẩu, ở chung một chỗ giằng co, trong chốc lát, trời đất đã đổi màu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.