Sư Phụ Quá Mê Người, Đồ Đệ Phạm Thượng!

Chương 47: Sư phụ, con muốn phạm thượng




Editor: Tiểu Ly Ly.
Thiên Âm lặng lẽ nhìn quảng trường, bỏ thần thức* truyền âm, đột nhiên dùng giọng điệu đáng thương, chậm chạp nói: “Sư phụ, gần đây con nhìn thấy một quyển sách, bên trong có thứ, thật sự đồ nhi không hiểu."
*Thần thức là một loại pháp thuật.
"Vì sao không tới hỏi ta?"
"Đồ nhi nghĩ tới nghĩ lui, từ đầu đến cuối tâm lý không vượt qua trở ngại." 
Đôi mắt Trọng Hoa rũ xuống, trầm tư một lúc lâu, tay cầm ly trà run run. Bởi vì đột nhiên hắn nghĩ tới trong một đêm, DieenDaanLeeQuuyDoon, Thiên Âm mười bốn tuổi hào hứng chạy vào trong phòng mình, trên tay cầm một quyển sách bìa Sơn Thủy tinh xảo, mềm mại mà hỏi: "Sư phụ, quyển sách này thật kỳ quái, ban đầu dạy người ta cởi quần áo như thế nào!"
Lúc đó, Trọng Hoa đang uống rượu hoa đào ngàn năm do đồ đệ cưng Đông Phương ủ, nhìn nàng mở ra trang thứ nhất, trang đầu vẽ nam tử đang cởi áo của nữ tử ra, bên cạnh là những kỷ xảo, nói rõ làm sao cởi quần áo đẹp hơn, nhanh hơn, thần không biết quỷ không hay...... Tiên Tôn cao quý lạnh lùng phun toàn bộ ngụm rượu lên mặt tò mò của Thiên Âm.....
Suy nghĩ bị hắn kéo trở lại, nhìn vẻ mặt Thiên Âm ngày đó cùng một biểu cảm,  ấn Tiên Tôn trên mi tâm của hắn có ánh lửa không ngừng trào ra, giọng nói có chút trầm thấp ẩn nhẫn: "Ngươi đọc sách gì?".
Thiên Âm đang suy nghĩ sao Huyền Tề vẫn chưa trở về, nghe Trọng Hoa vừa hỏi, không khỏi bật thốt lên: "Tên là đông cung."
"Phốc!" "Phốc!" "Phốc!"
Âm thanh phun nước của các trưởng lão ngồi trên đài, trong lòng của Trọng Hoa gần ngàn năm chưa từng có chút biến hóa nào, thoáng chốc giống như mây đen bao phủ, câu nói gần như từ trong kẽ răng đi ra: "Ngươi tìm thấy ở đâu?". 
Nhớ rõ ràng là Thiên Nam và Đông Phương đã lấy toàn bộ sách trong Tàng Thư các thiêu rồi, nàng lấy được từ đâu?
Rốt cuộc Thiên Âm cũng ý thức được có điều gì không đúng, nhưng cũng đáp đúng đúng sự thật: "Ở dưới sàng trong phòng của Nhị Sư Huynh."
"......" Trọng Hoa nhắm mắt, hít một hơi thật sâu: "Thiên Âm...... sau này không cho xem lại sách này!"
"Tại sao?" Gương mặt Thiên Âm vẫn hồn nhiên ngây thơ nhìn mặt mọi người lúc xanh lúc đỏ, biến trắng biến đen, giọng nói đều đều: "Quả thật trong sách này vẽ nhân vật không đủ linh hoạt, nhưng nếu so với Tiên thuật khô khan, đồ nhi cảm thấy thú vị vô cùng."
Nàng đang chìm đắm ở trong thế giới của bản thân, không nhìn thấy mặt Trọng Hoa đen như mực, trong mắt đã cuồn cuộn mây đen.
"Ừ, sư huynh có ghi một câu giọng điệu cảm thán ở trong sách, con vẫn còn nhớ rất rõ ràng: nhớ tới phong thái tuyệt vời của chín vị tiên nữ, nếu có thể mây mưa, liều lĩnh phạm tội phạm thượng, có chết cũng không hối tiếc."
"Vì vậy trong sách ghi rất nhiều chuyện con không biết, đương nhiên phải ra ngoài thực hành lấy niềm vui, chỉ là không thể hiểu kỹ càng, cho nên đồ nhi đặc biệt muốn thử một lần." Nàng quay đầu nhìn Trọng Hoa, DieenDaanLeeQuuyDoon, chớp đôi mắt đen nhánh to tròn, thành thật nhớ đến tư thế của nam nữ trong sách, nghĩ nếu Trọng Hoa cùng mình, cực kỳ ngượng ngùng nhưng rất chân thành nói: "Sư phụ, con...con muốn phạm thượng!"
Yên tĩnh!
Trên quãng trường, các trưởng lão trên đài đều im lặng quỷ dị, nhưng cũng cảm nhận được hơi thở khác thường, không gian trở nên yên tĩnh.
Đột nhiên trên trời kéo đến từng trận sấm chớp, trời mưa to như trút nước.
Lập tức các đệ tử giải tán, các Trưởng lão trên đài như tượng điêu khắc im lìm bất động, trừng mắt thiếu nữ đang kinh ngạc mắt nhìn trời.
Mưa trút nước lên người bọn họ, không có giọt nào bắn lên y phục, cả quãng trường hợp yên tĩnh cũng có thể nghe rõ được âm thanh hô hấp.
“Rầm!” một đạo sấm sét, phá vỡ trời xanh!
"Thiên Âm." Tiếng mưa rơi tràn ra từ bên trong, rốt cuộc Trọng Hoa mở miệng, giọng nói bình tĩnh không gợn sóng: "Ngày sau ngươi nói năng không giữ miệng, vi sư liền mang ngươi trục xuất khỏi sư môn!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.