Sư Phụ Quá Mê Người, Đồ Đệ Phạm Thượng!

Chương 43: Tiên Tôn, thì sao?




Editor: Tiểu Ly Ly.
"Y y a a......" Không biết Thiên Tuyết chui từ xó xỉnh nào ra, nhảy đến bên cạnh Thiên Âm, tức giận vung móng vuốt với Trọng Hoa, miệng bi bô nói tiếng thú làm người khác nghe không hiểu.
"Ngươi bất bình vì nàng?"
Tiểu thú kiên định gật đầu.
Trọng Hoa đưa tay sờ sờ đầu của nó, có chút khó hiểu: "Ngươi ở lại Thái A mấy năm, vẫn đơn độc một mình, vì sao bây giờ nguyện ý đi theo bên cạnh một phàm nhân như nàng?"
Thiên Tuyết lắc đầu, xoay người ôm cổ của Thiên Âm mà khóc.
Trọng Hoa: "......"
Hay cho một đôi tình yêu người thú
"Ta đi một chuyến đến điện Bảo Tàng, ngươi trông coi nàng cho thật tốt."
Thiên Tuyết trừng mắt nhìn hắn, cuối cùng vẫn gật đầu.
***
Mặt trăng tròn chiếu xuống ánh sáng màu bạc trong vắt như nước, phủ một tầng sáng mỏng lên mọi vật trong bóng đêm.dieendaanleequuydonn. Dưới ánh trăng, mây khói của Tiên sơn lượn lờ như nước, khiến cho cả Thái A tiên sơn hiện lên càng mờ ảo trong bóng đêm, giống như một bức tranh ảo ảnh tuyệt đẹp và vĩ đại chạy dài về phương xa, nối liền với đất trời.
Trọng Hoa đang bay vút trên cao thì đột nhiên dừng bước, trong mắt chứa đầy bất đắc dĩ: "Lưu Quang, rốt cuộc ngươi muốn làm cái gì?"
Bóng dáng Lưu Quang dần dần hiện lên trên không trung, dáng vẻ và nét mặt của hắn vẫn kiểu quần là áo lụa*, chỉ là trong đáy mắt, nhiều hơn thứ gì đó khó có thể nói được.
*Quần là áo lụa chỉ trang phục của con em nhà giàu sang quyền quý.
Khóe miệng của hắn khẽ nhếch lên tia cười châm biếm: "Nhìn đồ đệ của mình bị người ta đánh, trong lòng chắc không dễ chịu chứ? Ta nhìn cũng đau lòng! Đứa bé đáng yêu như vậy, bị thương cũng không nói một tiếng, khiến người khác thương tiếc."
"...... Mặc kệ ngươi muốn làm cái gì, nàng chỉ là một đứa bé."
"Không không không." Lưu Quang cười to: "Ta rất thích nàng, cho nên ngươi yên tâm, ta sẽ không giống như ngươi, đối với một tiểu bối không lưu lại chút đường sống nào." Hắn đến gần Trọng Hoa, nháy mắt lướt qua nhau, trong giọng nói trầm thấp đè nén lửa giận: "Ta nói rồi, ngươi phá hủy khuôn phép cả đời ta, ta liền hủy cả đời của ngươi, coi như là ta trở thành sư phụ của nàng, có thể vì nàng mà làm việc. Hừ! Tiên Tôn....Thì sao?"
Thì sao?
Không thì sao?
Trọng Hoa mím chặt môi mỏng nhợt nhạt, im lặng.
Lưu Quang đã đi xa.
****
"Sư phụ!!"
Hôm sau, một tiếng thét chói tai vô cùng đau đớn tuyệt vọng bi thảm vang ra từ trong điện Cửu Trọng, làm Tiên Hạc sống ở bốn phía hoảng sợ bay đi.
Chốc lát, trong phòng vang lên một âm thanh khác.
"Có chuyện gì?"
Thiên Âm cười khanh khách, vui mừng lại kích động nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của Trọng Hoa xuất hiện trong phòng mình, cười đến nước mắt cũng chảy ra: "Sư phụ, người không đuổi con đi có đúng không?"
Thấy dáng vẻ này của nàng, Trọng Hoa mềm lòng, suy tính trong chốc lát, hòa nhã nói: "Hôm qua vi sư đến điện Bảo Tàng một chuyến, đã biết chân tướng, quả thật là vi sư trách nhầm ngươi rồi." dieendaanleequuydonn. Cuối cùng ngước mắt nhìn nàng, thấy nàng hài lòng, dường như cười cười: "Hôm qua đột nhiên ngươi hôn mê, vi sư xem xét qua một chút, chỉ là vết thương nhẹ do roi, không đủ để ngươi hôn mê. Nhưng cũng không thấy ngươi có bất kỳ chứng bệnh gì, có phải ngươi...... Có bệnh không tiện nói ra?"
Bệnh không tiện nói ra?
Sau khi Trọng Hoa rời đi, Thiên Âm ôm đầu ngồi ở trước điện suy nghĩ cẩn thận, nghĩ từ ánh bình minh vừa ló rạng tới mặt trời chiều ngã về phía tây, nghĩ từ ánh trăng mới nhô cao tới sao đầy trời rơi.
Lại một ngày đẹp trời, nàng vẫn còn đang nghĩ.
Nghĩ từ khi bắt đầu có trí nhớ, đến trước khi hôn mê, vẫn không nghĩ ra được bản thân có bệnh không tiện nói ra, có thể nghiêm trọng khiến mình bị ngất đi.
Nhưng đến sư phụ cũng không tra ra được bệnh, rốt cuộc là cái gì chứ?
Đổi tư thế lại nghĩ.
Ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, chợt thấy Tiên Hạc thản nhiên bay qua nàng chợt hiểu ra: "Sư phụ, con biết rồi! Con biết rõ vì sao con hôn mê!!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.