Sư Phụ Quá Mê Người, Đồ Đệ Phạm Thượng!

Chương 41: Bị sư phụ hiểu lầm




Editor: Sam Sam - DĐ LQĐ
“Cho nên…” Lưu Quang vỗ bờ vai mềm mại trước mặt: “Ngươi hơn người khác là có thiên phú, hãy học thật tốt, ngày ngày tiến về phía trước, không tới mấy năm thì có thể đánh lại đám người đó rồi.”
“Phụt!” Ánh mắt Thiên Âm chuyển động, dường như có ánh sáng tỏa ra: “Ngươi dạy ta làm điều xấu!”
“Gậy ông đập lưng ông, cái này gọi là tự vệ.”
“Nếu vài năm sau, ta không đánh lại Hồng Trang thì sao?”
“Vậy ngươi nhảy vào lò luyện đan của ta để ta luyện cho rồi.”
“…”
Lưu Quang hé miệng cười một tiếng, trong bóng tối mỹ lệ giống như hoa Anh Túc, rực rỡ mê người, phong thái vô cùng.
Nhìn gương mặt bầu bĩnh của nàng, hắn đang muốn vươn tay vuốt ve thì bỗng nhiên ở cửa điện phía sau vang lên giọng nói lạnh lùng của Trọng Hoa.
“Thiên Âm.”
Hắn dừng động tác, nụ cười vui vẻ lập tức mang theo vài phần u ám, nhìn thấy Trọng Hoa im lặng đến sau lưng Thiên Âm rồi kéo nàng sang bên cạnh, Lưu Quang cười một tiếng, mặt đầy khinh thường.
“Được rồi, Thiên Âm, ta đi đây.” Rồi nhéo má Thiên Âm, “Tu luyện thật tốt vào, đừng để người ta khi dễ nữa.”
Liếc mắt nhìn mặt Trọng Hoa rồi lạnh lùng nói: “Hừ, cả tiên môn này, ta không thể nhìn bộ dạng tự cho mình thanh cao này của ngươi!”
“Sư phụ…” Không còn thấy bóng dáng của Lưu Quang nữa, Thiêm Âm dậm chân, “Sư phụ có thanh cao gì đâu, rõ ràng rất tốt mà!”
Trời đã tối, màu đen bao phủ toàn bộ, ngân hà đã xuất hiện trên đỉnh đầu.
Thiên Âm lặng lẽ ngắm nhìn sư phụ của mình, từ đầu đến cuối sư phụ vẫn thế, không thể biết đang vui vẻ hay tức giận.
Nàng âm thầm sờ vào vết roi trên người rồi hít một hơi. Trên mặt còn có chút đau, thế nhưng nàng cố gắng làm như không có chuyện gì xảy ra.
“Theo ta đi vào.”
Trọng Hoa như có điều gì suy nghĩ, nhìn gương mặt hơi sưng đỏ, nhàn nhạt nói rồi xoay người vào trong điện.
Nàng cẩn thận đi sau hắn, lôi kéo quần áo che khắp người, chỉ sợ bị sư phụ thấy tổn thương trên người.
Sau khi Thiên Âm vừa đi vào phòng, thấy tình hình thì trong lòng giật mình, vội lấy lòng: “Sư phụ… Trễ như thế mà người không nghỉ ngơi sao?”
“Quỳ xuống.”
“Sư phụ…”
“Vi sư bảo ngươi quỳ xuống.”
Thiên Âm vội vàng quỳ xuống, hai tay vặn góc áo, bất an trong lòng.
Chẳng lẽ Nguyệt trưởng lão tố cáo điều gì với sư phụ sao? Hay là nàng đi với Lưu Quang mà không nói với sư phụ nên người tức giận?
Nàng càng nghĩ càng lo lắng.
Trọng Hoa thất vọng: “Nói cho ta biết, hôm nay ngươi tới Tàng Bảo Điện làm gì? Không đi đâu mà lại chạy đến chỗ đó làm gì?”
Sắc mặt Thiêm Âm trắng bệch, bị sự thất vọng trong mắt sư phụ làm đau lòng: “Có phải Nguyệt trưỡng lão nói với sư phụ là con trộm đồ hay không? Ngay cả sư phụ cũng không tin là con không ăn trộm sao?”
“…”
Lúc này vết thương trên người bỗng dung đau nhói, Thiên Âm nghẹn ngào, giọng nói vốn thanh thúy lại khàn đi rất nhiều: “Thiên Âm là ăn mày, không sai, nhưng Thiên Âm biết chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm. Sư phụ, con không đi ăn cắp, con chỉ đi lạc không tìm được đường, lại bị một ca ca xinh đẹp dẫn vào đó, là ca ấy cầm đồ nhét vào tay con, vu oan cho con!”
Trọng Hoa nửa ngồi xuống, chìa bàn tay xinh đẹp như bạch ngọc ra rồi nắm lấy cổ tay nàng, giọng nói trầm bổng, thế nhưng Thiên Âm cảm thấy trong lòng nóng lên: “Ngươi biết Mặc Tử Tụ chứ?”
“… Sư phụ?”
“Có biết hay không?”
“Biết, con biết.”
“Từng nhớ vi sư đã nhắc về hắn với ngươi chứ? Ma tôn Mặc Tử Tụ.”
“… Phải.”
“Vậy sợi dây này ở đâu có?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.