Sư Phụ Quá Mê Người, Đồ Đệ Phạm Thượng!

Chương 37: Thổ hào, chúng ta làm bằng hữu đi




Thiên Âm cúi đầu nhìn mình, ừ, không nghiêm trọng đến nỗi “nửa sống nửa chết”, lại nhìn thấy mặt Nguyệt trưởng lão xanh mét, vội vàng kéo y phục của Lưu Quang: “Hoa ca ca, hay là đừng nói cho sư phụ biết…”
“Còn gọi Hoa ca ca nữa thì ta sẽ bắt ngươi đi luyện đan!” Lưu Quang không thể nhịn được nữa, ánh mắt như hung thần nhìn chằm chằm Thiên Âm, gương mặt xinh đẹp, thế mà vẻ mặt lại như thế, ngược lại có vẻ thân thiết động lòng người, Thiên Âm bật cười, cười đến nỗi những vết roi trên người co lại đau đớn.
“Đáng đời!” Lưu Quang cúi người, thấp giọng nói bên tai nàng: “Tiểu nha đầu, hôm nay bổn tiên dạy ngươi thuật sinh tồn đầu tiên.”
Không đợi Thiên Âm đồng ý, hắn đã cười hiếp mắt nhìn Nguyệt trưởng lão: “Trưởng lão nhìn xem, tiểu nha đầu này là thần thể hiếm có, là một mầm non cần được bồi dưỡng thật tốt, vậy mà bị người quất như thế này, ta xem cũng thấy cơ thể nha đầu bị thương rất nghiêm trọng. Chậc chậc chậc… Nếu như vì vậy mà sinh ra ma tâm, trở ngại việc tu hành sau này, đúng là Nguyệt trưởng lão sẽ bị tội nặng đó, đúng không? À, ta nghe nói Chưởng môn rất kỳ vọng vào nha đầu này, dường như muốn bồi dưỡng nàng tiên tôn thứ hai nữa.”
Bồi dưỡng nàng thành tiên tôn thứ hai sao?
Đệ tử chung quanh ồn ào lại bị ánh mắt của Lưu Quang quét qua một lượt nên chỉ biết sợ hãi cúi xuống thầm uất ức. Chỉ dám dùng đôi mắt vừa hận vừa không thể tin được mà nhìn Thiên Âm!
Nguyệt trưởng lão đang tức giận lại bị lời nói của Lưu Quang làm cho nuốt xuống, ông ta nói một cách khó khăn: “Ngươi… Ngươi nói thẳng đi, muốn ta bồi thường như thế nào?”
Thiên Âm chớp mắt, đầu lắc qua lắc lại mấy cái, rốt cuộc cũng hiểu được, Lưu Quang kia muốn lừa gạt Nguyệt trưởng lão!
Lập tức nàng quăng ánh mắt khâm phục về phía Lưu Quang, mỹ nhân này không chỉ đẹp người mà cũng biết dùng đầu óc thật đó.
“Bồi thường sao? Không không không, ta chỉ muốn chi phí giúp Thiên Âm hồi phục lại tổn thất về tinh thần, lúc nãy đã kinh sợ quá mức mà…”
Lưu Quang cố ý kéo dài chữ “chi phí” ra, ngay cả Thiên Âm cũng trợn mắt há mồm, đồng thời cũng hiểu được hắn vô sỉ đến mức nào.
Mà lúc này nàng đã phục hắn sát đất mất rồi.
Làm tiên, sẽ phải giống như Lưu Quang, quanh minh chính đại mà lường gạt người ta, không có một người nào dám nói chữ không!
Trong nháy mắt, hình tượng của hắn trong mắt nàng đã lên cao thành thổ hào*!
* địa chủ có quyền thế.
Ý định kết giao khiến nàng ôm lấy hông của hắn, lòng đầy mong chờ, “Thổ hào, chúng ta làm bằng hữu đi!”
Lưu Quang: “…”
Lúc này thế nào Lưu Quang cũng không nghĩ tới, mình chỉ là không ưa Nguyệt trưởng lão nên muốn trả thù một chút, mà không biết đang tạo cho tiểu hài tử 11 tuổi kia biết bao nhiêu ảnh hưởng trong lòng.
Cũng chính vì hành động ngày hôm nay đã khiến cho Thiên Âm nhỏ bé vốn chính trực, bất tri bất giác, trở nên thích thú với những hành động vô sỉ từ nhỏ đến lớn.
Vì Thiên Âm hết sức bái phục Lưu Quang cho nên Nguyệt trưởng lão đã sớm hộc máu ngã xuống đất không đứng dậy nổi.
Thật đáng giận, chỉ muốn dạy dỗ đệ tử nhỏ vậy mà đụng phải Lưu Quang, đáng hận nhất là, ngày thường hắn chỉ biết trêu chọc người khác, vì cớ gì hôm nay lại ra tay cứu người?
Nguyệt trưởng lão ôm bụng lăn lộn, quả thật ngã xuống đất mà không dậy nổi nữa.
“Nguyệt trưởng lão, mặc dù ngài giả chết, nhưng khoản chi phí kia cũng phải trả.” Hắn nhẹ nhàng ném ra câu nói này, ngón tay như ngọc nhẹ nhàng chỉ một cái, chỉ thấy các đồ vật trên người Nguyệt trưởng lão lập tức bay ra rơi vào tay hắn.
Sau đó hắn không có một chút nào ngại ngùng về chuyện “cường đạo” mà mình đã làm, nghênh ngang ôm Thiên Âm rồi đằnng vân* rời đi trong ánh mắt “vui vẻ đưa tiễn” của mọi người.
*thuật cỡi mây.
Lưu Quang vừa bay đi, các đệ tử vây xem xung quanh còn chưa thở ra thì một dòng tiên khí màu ngọc bích lại lượn lờ bay tới, Trọng Hoa lại giá lâm nơi đây.
Trọng Hoa nhíu chặt mày, ánh mắt quét qua đám người kia rồi hỏi: “Thiên Âm ở đâu?”
Một gã đệ tử lớn mật bước ra khỏi hàng, kính cẩn nói: “Bị, bị Lưu Quang thượng tiên, mang, mang đi rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.