Sư Phụ Quá Mê Người, Đồ Đệ Phạm Thượng!

Chương 28: Con chỉ hận thiên đạo vô tình




“Con là một đứa trẻ mồ côi không ai muốn, không biết đến từ đâu, cùng chẳng biết đi nơi nào.. Bên cạnh rất nhiều bạn nhỏ cũng đều có phụ mẫu, bọn họ đều không phải chạy nạn mà xa rời phụ mẫu, ngay cả phụ mẫu mất cũng không có sức lực nuôi sống mình, chỉ có thể ăn mày để mưu sinh.....”
Nàng nắm lấy bàn tay đang buông xuống của hắn, tiếng nói trong trẻo như ngọc châu rót vào mâm ngọc*: “Chỉ có một mình con, không hề biết phụ mẫu là ai, từ khi con bắt đầu có ký ức, thì con đã là một đứa trẻ ăn mày rồi. Đám bạn thân bảo con nhảy ra từ tảng đá, con cũng nghĩ chắc là thế, giống như câu chuyện cả Tôn đại thánh ấy....”
[*Ngọc châu rót vào mâm ngọc: là một câu thành ngữ của Trung Quốc,dùng để ví những giọng nói trong trẻo, dễ nghe, êm tai như tiếng trân châu rơi xuống bàn ngọc. Câu nói trên xuất phát từ bài thơ “Tỳ Bà Hành” của nhà thơ Bạch Cư Dị:
“嘈嘈切切错杂弹
大珠小珠落玉盘”
Hán việt:
“Tào tào thiết thiết thác tạp đàn
Đại châu tiểu châu lạc ngọc bàn”
Dịch thơ:
“(Rồi tiếp đến) tiếng rào rào lẫn tiếng nỉ non
(Nghe như) hạt châu lớn hạt châu nhỏ rắc vào trong mân ngọc.” – ]
Nói xong, nàng đưa bàn tay nhỏ bé kéo tay áo hắn, ngửa mặt nhìn hắn, Trên khuôn mặt nhỏ nhắn hồng thuận mang theo ánh sáng hy vọng: “Con thấy ăn xin cũng chẳng khác gì bao người khác, nhưng mà rất nhiều người đều xem thường ăn mày, nói bọn con là thứ dơ bẩn. Sư phụ nghĩ thế nào ạ?”
Trọng Hoa lẳng lặng đứng trước vật nhỏ kia, trong thời gian suốt tám ngàn năm, hắn chưa bao giờ gặp một người như vậy, người có thể nói ra thân thế bi thảm của mình vân đạm phong khinh* như thế, mà đó chỉ là một đứa bé mà thôi.
[*Vân đạm phong khinh – 云淡风轻 – (mây nhạt gió nhẹ, đại loại là gió thổi phất phơ, mây trôi lững lờ, chỉ thời tiết đẹp). Xuất phát từ thơ Trình Hạo- Xuân nhật ngẫu thành:
“Vân đạm phong khinh cận ngọ thiên, bàng hoa tùy liễu quá tiền xuyên.
Thì nhân bất thức dư tâm nhạc, tương vị thâu nhàn học thiếu niên.”
Dịch nghĩa:
Gần trưa, rên bầu trời có mây trắng bay nhẹ nhè, gió xuân nhẹ nhàng phe phẩy lướt qua mặt người, thả bước theo bụi hoa rặng liễu tới bên sông
Lúc ấy người ta nhìn vào đâu biết được niềm vui trong lòng ta, chỉ nói ta chăm chăm đi học những thiếu niên rong chơi khắp nơi kia...
Từ “Vân đạm phong khinh” hay được mượn để biểu đạt tâm cảnh điềm đạm, nhàn nhã, an tĩnh, không màng đến những điều gì khác, đạm (nhàn nhạt) như mây trôi, nhẹ nhàng như gió thổi.]
“Chúng sinh thiên hạ ngang hàng, bất luận thế nào cũng không quyết định bởi thân phận, một đời phù phiếm chỉ là mây khói trước mắt, đến cuối cùng, phong hoa tuyệt đại cũng được, xinh đẹp tuyệt trần cũng tốt, cũng chỉ là một nắm cát vàng trong rừng thôi.”
“Thiên Âm, trong lòng con, con có oán giận, có thù hận những kẻ xem thường con đó hay không?”
Thiên Âm chậm rãi lắc đầu: “Không có, cho dù bọn họ có thể đánh mắng con, thì trong lòng con cũng không oán hận được.”
Ngẩng đầu nhìn Trọng Hoa, còn đang suy nghĩ chưa kịp hồi thần thì thốt ra một câu: “Con chỉ hận thiên đạo vô tình.”
“Rầm!”
Sấm sét kinh động rầm một tiếng, tiên hạc hoảng sợ bay đi!
Điện Cửu Trọng sừng sững sau lưng nàng, gió mạnh bỗng thổi làn tóc trên vai nàng bay lên, đôi mắt của nàng, sâu mịt không thấy đáy. *Bạch Ân Hy*
Trong lòng Trọng Hoa căng thẳng, đôi mắt trầm trọng tựa như chứa đựng muôn sâu nghìn núi: “Tuổi con còn nhỏ, làm sao biết được thiên đạo ra sao?”
Thiên Âm mờ mịt nhìn hắn, lắc đầu.
“Không biết ra sao thì đừng nói những lời thế này.” Nàng cúi đầu suy nghĩ một lát, nâng đôi mắt chạm vào ánh mắt sâu thẩm của Trọng Hoa, ngạc nhiên vui mừng kêu lên: “Sư phụ người xuất quan, có phải đã trị thương tốt rồi phải không?”
“Ừ.”
“Vậy không phải sau này mỗi ngày con đều có thể đi theo cạnh sư phụ ư?”
“Thiên Âm.”
“Dạ sư phụ?”
“Vì sao con muốn thành tiên?”
Thiên Âm nghĩ nghĩ, ngay từ đầu, bản thân cũng không nghĩ muốn làm tiên, ngớ ngẩn ngã một cái rơi vào tiên sơn. Cũng không hiểu tại sao được nhận làm đệ tử.
Ngay từ lúc đầu, nàng đã không hề muốn thành tiên gì đó rồi!
Vốn không có chút mục đích nào, thì giờ phút này, nàng chỉ muốn tu tiên thật tốt, sau này đứng bên người sư phụ, bảo vệ sư phụ!
“Bởi vì chưởng môn đại nhân nói sư phụ che chở bá tánh thiên hạ, nhưng không ai bảo vệ sư phụ, sau đó Thiên Âm muốn thành tiên để bảo vệ sư phụ cả đời.”
Mới đầu Trọng Hoa còn ngơ ngác trong chốc lát, sau đó lập tức ấm áp trong lòng, trong sinh mệnh mấy ngàn năm, lần đầu tiên có người muốn bảo hộ mình.
Khóe môi mang theo chút ý cười: “Sư phụ không cần Thiên Âm bảo hộ, bởi vì mai sau Thiên Âm nên đi bảo vệ những người yếu hơn mình.”
Thiên Âm cắn môi không nói gì, nàng thầm muốn bảo vệ sư phụ.
Hắn đứng ở nơi người khác ngẩng đầu nhìn lên, nàng thầm muốn đứng sau lưng hắn.
“Còn nữa, con phải gọi là chưởng môn sư bá, cái xưng hô chưởng đại nhân chẳng ra sao cả.”
“Ơ?” Dường như nghe thấy hắn cười một tiếng, Thiên Âm chớp chớp mắt, nhưng chỉ nhìn thấy vẻ mặt vô vị của hắn, bèn nắm lấy tay áo hắn, đi theo hắn vào trong điện: “Nhưng mà khi con gọi chưởng môn đại nhân, hình như chưởng môn sư bá rất vui vẻ mà!”
“Đương nhiên hắn vui mừng rồi!” Dừng một chút: “Hắn vui sướng con cũng không tí chỗ tốt nào, sau này sửa lại đi!”
Yên lặng thật lâu, tiếng nhịn cười của Thiên Âm phát ra như có như không: “Vâng, sư phụ.”
“Ừ.”
Đôi mắt trắng của Thiên Tuyết khẽ đảo, cái đuôi xõa tung lắc lắc, bước theo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.