Sư Phụ Quá Mê Người, Đồ Đệ Phạm Thượng!

Chương 208: Đại khai sát giới




Editor: Tiểu Ly Ly.
Không nhìn ánh mắt sát khí đằng đằng của mọi người, Thiên Âm quay đầu lại phá rách kết giới, nhưng không phá được lại bị bắn trở về.
Trọng Hoa bày ra kết giới, sao có thể để nàng dễ dàng phá vỡ!
Trong lòng Đông Phương vừa tức giận lại đau thương, giọng nói cũng nhanh chóng thay đổi: "Ngươi nha đầu ngốc này, chạy mau!"
Thiên Nam chỉ hận không thể cầm kiếm gõ ra xem trong đầu nàng chứa những thứ gì!
Mặc cho Đông Phương và Thiên Nam khuyên can như thế nào, Thiên Âm đến cuối cùng vẫn còn dứt khoát ở lại.
Trốn? Lúc trở lại liền không lựa chọn chạy trốn, hôm nay nàng càng sẽ không trốn!
Nàng nhìn về phía điện Cửu Trọng cao giọng hô lên: "Sư phụ! Đệ tử bất tài Thiên Âm trở lại nhận tội, chỉ cầu sư phụ ra cửa nhìn thấy!"
Trong điện Cửu Trọng không có tiếng động, giữa không trung đám người châm biếm nhìn nàng.
Đông Phương khó khăn mở miệng: "Thiên Thiên, sư phụ đã trục xuất ngươi ra khỏi sư môn, sẽ không ra gặp ngươi! Đừng cố chấp như vậy! Chạy trốn quan trọng hơn!"
Thân thể Thiên Âm lắc lắc, giật giật khóe miệng: "Ta không tin sư phụ thật muốn trục xuất ta khỏi sư môn!"
Nàng không phải là không có nghe được câu “trục xuất khỏi sư môn” kia, nhưng loại tình huống kia, nàng không cách nào quay đầu lại. Lúc này sư phụ trốn tránh không gặp, mặc cho sau lưng mọi người vây giết nàng, dù là không tin cũng phải tin. 
Trong lòng vô cùng khó chịu, cổ họng ê ẩm, nàng liều mạng muốn đè khí tức này trở về, nuốt một cái, lại nếm được mùi máu tươi.
Trong lòng của nàng, chỉ một ý niệm lặp đi lặp lại: sư phụ không cần ta nữa, sư phụ không cần ta nữa. . . . . .
Cho nên nàng mạo hiểm, dù là có nhận được kết cục chắc chắn phải chết cũng muốn trở lại, không chỉ là muốn nhìn thấy sư phụ một lần cuối, cầu được hắn tha thứ sao? Nhiều năm như vậy, sư phụ chính là bầu trời của nàng, ngày hôm nay cũng sụp đổ, trong tầm mắt, ánh sáng cũng hoàn toàn biến mất.
Nhưng chết đi như vậy, nàng không cam lòng!
Tại sao có thể cam tâm!
Hồng Trang trong đám người, nhìn bóng dáng đơn bạc tiêu điều của nàng, chỉ cảm thấy sung sướng! Hồi tưởng qua nhiều năm như vậy, nàng hao tổn tâm sức muốn tánh mạng của Thiên Âm, ba phen mấy bận đều được Trọng Hoa cứu sống. Hôm nay nàng hai bàn tay trắng, Trọng Hoa cũng vứt bỏ nàng ta không để ý, loại tuyệt vọng này, làm Hồng Trang nhiệt huyết sôi trào.
Mà một khi dâng trào liền dễ dàng kích động, người trở nên kích động này sẽ khinh suất.
Hồng Trang sửa sang lại dung nhan, lấy một loại tư thái cao ngạo bay về phía trước của mọi người, mắt nhìn Thiên Âm thất hồn lạc phách, hừ hừ nói: "Thiên Âm, ngay cả Tôn thượng cũng đều khinh thường quen biết đồ đệ là ngươi, ta xem ngươi nên bó tay chịu trói đi, chớ giãy giụa không cần thiết. Ngươi tự mình thả Mặc Tử Tụ, tội ác tày trời, hôm nay có can đảm trở lại Thái A, ngươi cho rằng còn có thể sống được đi ra ngoài sao?"
Lời này nói vô cùng xuôi thuận, Hồng Trang chợt cảm thấy cơ thể và đầu óc thông suốt. Lúc này Thiên Âm ở trong mắt nàng, cũng chỉ là chó rơi xuống nước, nếu không nhân cơ hội ra sức đánh một phen, nàng có lẽ sẽ mất ngủ một đời. 
Nghĩ đến ngày xưa làm rất tốt, ít nhất tự nhiên tưởng tượng tới có đôi khi có thể khiến tinh thần người ta lấy được thỏa mãn. Bên này suy nghĩ Hồng Trang rất kỳ quái, giống như thấy được kết cục của Thiên Âm bị mọi người loạn kiếm đâm chết  vô cùng bi thảm, nhưng Thiên Âm lại đột nhiên lấn người mà lên, ở bên trong hơn trăm người, một tay giữ lại chặt cổ mịn màng cuả nàng!
Hồng Trang hiển nhiên là quên, người lâm vào tuyệt cảnh, đáng sợ nhất.
Đám người Lam Duyệt kinh hãi! Khi nào tốc độ của nàng ngay cả hăn cũng không đuổi kịp? !
Trường Khanh chỉ cảm thấy trong chớp mắt, tình thế đã thay đổi, trước một khắc Hồng Trang còn hung hăng ngang ngược hả hê, bây giờ lại một hơi treo ngược, gương mặt từ hồng biến tím, hắn vội la lên: "Thiên Âm ngươi mau buông tay!"
Hắn tự tay muốn cướp Hồng Trang đi, Thiên Âm vung cung Nguyệt Thần cản hắn trở về.
Nhìn nhẹ nhàng như đỡ, Trường Khanh lại lăn lộn mấy vòng, đi gần một dặm xa.
Trên mặt Thiên Âm nhẹ nhàng cười khẽ, lông mi vẫn dính lệ, trong mắt cũng là gió nổi mây phun, Hồng Trang bị nàng một tay bóp chặt, trong lòng khuất nhục không chịu nổi, thân thể lại giống như bị giam cầm, động cũng khó động.
"Sư phụ không nhận ta, ngươi thật vui mừng sao?" Mặt của Thiên Âm từng chút từng chút lại gần, Hồng Trang từ trong mắt nàng, thấy được đè nén tuyệt vọng và điên cuồng.
"Thiên Âm! Coi như ngươi giết ta, hôm nay ngươi cũng sẽ chôn theo ta!" Nàng còn muốn đôi lời ngoan độc, răng lại theo tiếng nói run lên bán đứng nỗi sợ hãi trong lòng nàng.
"Chôn theo cái gì, quá xa. Nếu thật sự như vậy, hôm nay ta chết, cũng là Hồng Trang sư tỷ ngươi chôn theo ta!" Dứt lời, khóe miệng Thiên Âm nhếch lên, Trường Khanh bay tới chỉ nghe một tiếng xương nứt, liền trơ mắt nhìn khóe miệng Hồng Trang rơi máu, đỉnh đầu xinh đẹp vô lực rũ cụp.
Ánh mắt của nàng trợn trừng, tựa như giận tựa như kinh sợ, cuối cùng đọng lại đôi mắt xinh đẹp của nàng, là không dám tin!
Trước khi bái sư hai người đã kết liễu ân oán, những năm này đều là miệng Hồng Trang chiếm thượng phong, khắp nơi hợp tác với người khác âm mưu tính toán Thiên Âm, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ tới, cuối cùng có một ngày như thế này, nàng sẽ chết dễ như trở bàn tay ở trong tay Thiên Âm. 
Ở điện Lưu Vân thì nàng cười nhạo Thiên Âm chỉ là một người phàm tục, bị Thiên Âm trả về lấy một câu không ai mãi mãi hèn. Ngắn ngủn chỉ là mấy ngày, nàng chết rồi, Thiên Âm còn sống.
Thân thể Trường Khanh dừng lại, trong nháy mắt hai mắt như tro tàn, nhìn Thiên Âm, hắn hỏi: "Giết nàng, ngươi rất vui mừng sao?"
Thiên Âm ném thi thể vẫn còn hơi ấm ở trong tay ra xa, mắt lạnh nhìn hắn, nụ cười vô lại như cũ, chỉ là nhiều hơn hương vị máu tươi: "Tự nhiên vui mừng. Thật ra thì, ta sớm muốn giết nàng."
Hồng Trang chết rồi, ngay tiếp theo tất cả ân oán giữa các nàng cũng tiêu tán hầu như không còn. Mặc dù nàng vô cùng hận Hồng Trang, nhưng cũng không nghĩ ra thủ đoạn hành hạ đến chết nào, nhẹ nhàng ngắt một cái, nàng tự tay kết thúc tánh mạng của nàng ta, trong lòng Thiên Âm, thản nhiên sinh ra một khoái cảm giải thoát.
Nàng nghĩ, nàng rốt cuộc cũng đã hiểu, vì sao Hồng Trang nhiều lần thấy nàng gặp nạn đều muốn bổ sung một cước. Thì ra là, thời điểm khi thù hận không nên cố ý đè nén, như vậy rất nhẹ nhỏm sung sướng.
Trường Khanh mang theo thi thể Hồng Trang đi mất, nhìn tấm lưng kia, lại có mấy phần chán nản.
Ngón tay Thiên Âm cài nút dây cung, nhẹ nhàng phủi phủi, thu vẻ mặt phức tạp của đám đông vào đáy mắt: "Thường ngày, các ngươi nhiều lần khi dễ ta, muốn giết ta, xem ở mặt mũi của sư phụ, ta chưa bao giờ từng cố ý gây phiền phức cho các ngươi. Ta ẩn núp chịu đựng, các ngươi cố tình được voi đòi tiên. Hôm nay ta bị trục xuất sư môn, tất cả các ngươi đều vui vẻ, cho là không có sư phụ che chở, ta liền sẽ quỳ trên mặt đất van ngươi tha mạng sao?" Nàng cười một tiếng, trên mặt vui vẻ lộ ra má lúm đồng tiền: "Các ngươi luôn nói ta là vị thần cuối thời, hôm nay, ta liền để cho các ngươi nhìn một chút, vị thần chân chính!" 
"Bắt lại nàng!"
Mắt thấy dòng khí bên cạnh nàng rung chuyển, con mắt của Phù Vân chợt co rụt lại, gào to một tiếng, một đám trưởng lão lần nữa bao vây nàng. Mặc dù Thiên Âm không vừa mắt tính cách của  những người này, nhưng cũng không thể không thừa nhận, hiệu suất làm việc của bọn họ tương đối nhanh chóng.
Chừng mười thanh trường kiếm đâm tới nàng, góc độ xảo trá, trong lúc này khiến Thiên Âm ứng phó không kịp, nhếch nhác bị thương mấy chỗ.
Cái gọi là người không thể xem bề ngoài, mấy người này nhìn như tuổi trên năm mươi tay chân không lưu loát, nhưng đao kiếm cũng thật nổi dậy, trước cho dù dáng người tuyệt đẹp hay không tuyệt đẹp, uy lực này thật không dám khinh thường. Tuổi của những người này cộng lại cũng có mấy van, hôm nay lấy nhiều khi ít, cũng không thấy bọn họ có nửa phần ngượng ngùng, ngược lại có chút nóng máu sôi vọt không thể chờ đợi.
Thiên Âm cũng đánh vô cùng nhẹ nhàng vui vẻ tràn trề.
Nàng né tránh một người lại một người, bày cung Nguyệt Thần quét ngang đảo qua, gió bão bức lui những người này về sau mấy thước, không đợi nàng lấy hơi, cũng đều xông tới.
Đợi tất cả mọi người cho là nàng sẽ chết bên trong trường kiếm, không tới một khắc đồng hồ, Thiên Âm vẫn như cũ đón gió đứng thẳng, bên cạnh thi thể ngã đầy đất.
Thiên Âm đột nhiên phun ra một ngụm máu, thân thể lắc lư mấy cái, đợi ổn định thân thể, ngước mắt nhìn Phù Vân, ngậm máu nói: "Chớ cho rằng sư phụ ta chính là mặc người chém giết ức hiếp. Nếu hôm nay sư phụ không đi ra gặp ta, ta liền vẫn tiếp tục giết."
Vô Tư cười ha ha: "Thiên Âm, muốn bổn tọa làm sao nói cho ngươi tốt đây. So sánh với tánh mạng của chúng sinh Lục giới, chẳng qua ngươi chỉ là một viên cát bụi trong đất trời, không có ý nghĩa. Nếu như ngươi còn ảo tưởng Trọng Hoa sẽ cứu ngươi, vậy ngươi liền mười phần sai rồi !"
"Chúng sinh Lục giới?" Thiên Âm hừ lạnh: "Ta khinh! Các ngươi muốn lấy tính mạng của ta cũng không phải là lần một lần hai rồi, cần gì ra vẻ đạo mạo một lòng trừ hại vì Lục giới như thế! Tranh đấu sao, nói nhiều lời như vậy làm gì."
"Ngươi vẫn còn cuồng vọng, cho dù ngươi có cuồng vọng đi nữa cũng không sống qua khỏi hôm nay."
"Có sống qua được hay không ta cũng không để ý, mười mấy năm qua, nên ăn ta cũng ăn, nên uống ta cũng uống, so với các ngươi không ăn lửa khói, cuộc đời của ta thú vị nhiều lắm. Còn nữa, Vô Tư ngươi không phải tham luyến sư phụ ta sao? Mà ta đã bị các ngươi ép mất tất cả. Dù sao các ngươi muốn lấy mạng của ta, ngồi chờ chết không phải phong cách xử sự của ta. Hôm nay chính là cái chết, ta cũng sẽ lôi kéo Vô Tư ngươi đi Minh giới với nhau." 
Vô Tư tức giận thân thể mềm mại phát run, giống như cành liễu tàn bại trong gió thu, dung nhan dữ tợn tựa như một hoa tàn, khiến cho Thiên Âm nhìn thấy, trong lòng có cảm giác vô cùng thoải mái.
Vô Tư tức thì tức, nhưng cũng không mất đi để ý trí. Lúc trước coi thường Thiên Âm, bị nàng gây thương tích. Vào lúc này chỉ cần là người không vụng về không thiếu đầu óc, sao lại không nhìn ra Thiên Âm kì quái?
Dùng lấy lực lượng của một người thắng được mười mấy tên trưởng lão, ép Vô Tư đường đường là một Chưởng môn cũng không còn sức đánh trả, phần tu vi này, có thể so với Lưu Quang!
Nhưng nàng rõ ràng vừa một kẻ phàm nhân, sao có thể mang bản lĩnh như vậy?
Trong đám người đột nhiên có người cả kinh kêu lên: "Mau nhìn ánh mắt của nàng! !"
Đôi mắt của Thiên Âm, tử quang lấp lánh, trong mắt lại lộ ra huyết sắc.
"Các ngươi ép buộc ta rất sảng khoái sao!"
Viền mắt truyền đến âm thanh nhàn nhạt, Phù Vân mới giật mình, Thiên Âm cũng không biết khi nào, tay cầm một thanh cổ kiếm y hệt ngọn lửa đến trước mặt!
**
Điện Lưu Vân.
Bờ hồ sen, gió mát nhè nhẹ.
Lưu Quang chắp tay nhìn điện Cửu Trọng phong vân dũng động tiếng gào giết lảnh lót, cằm căng thẳng, mở ra nhiều lần, cuối cùng bỏ qua.
Bởi vì hắn nhớ tới Trọng Hoa tới tìm hắn nói một câu kia “Ngươi đừng nhúng tay vào, ta sẽ không để nàng chết.”
Chính là một câu này, liền khiến cho hắn vẫn đứng ở chỗ này chưa từng di chuyển nửa phần.
Thần thức của hắn bao phủ tại điện Cửu Trọng, vì vậy, giờ phút này hắn có thể rõ ràng nhìn thấy Thiên Âm lấy một địch chúng như thế nào, bị Phù Vân một chưởng đánh cho thành trọng thương như thế nào, nàng vừa liều mạng lưỡng bại câu thương kết quả dùng một mũi tên bắn chết Nguyệt Vô Ưu như thế nào. . . . . . Cho đến khi mặt trời lặn về phía Tây, vật đổi sao dời, lại một ánh bình minh vừa ló rạng, nàng toàn thân đẫm máu đôi mắt đỏ như máu, ngoài điện Cửu Trọng những người còn lại không chết cũng đã bị cụt tay cụt chân. 
Cho dù là Trọng Hoa, đối mặt với Tiên Tôn Chưởng môn các đại tiên sơn vây giết, cũng không thể toàn thân mà lui, càng đừng nói là nàng.
Lưu Quang phảng phất như nghe được nàng gian nan thở dốc, giống như một cái bình nứt bể, một tiếng tiếp theo ho ra máu.
Nhìn lại Tiên giới chiến đấu hàng năm qua, chiến tích của nàng đủ để khiến người thán phục!
Thảm thiết nhất là Vô Tư và Phù Vân. Vô Tư đứt cánh tay trái, dựa vào cây hòe cổ thụ ánh mắt ngoan độc nhìn chằm chằm Thiên Âm, Phù Vân là do nàng cường điệu đả kích đối tượng, giống như năm đó, nửa người bị cung Nguyệt Thần hóa đi.
Toàn bộ bên ngoài điện Cửu Trọng, chỉ có thể có thể nói quần áo ngăn nắp, cũng chỉ sợ có hai người trong kết giới là Đông Phương và Thiên Nam, còn có một Bá Hĩ luôn luôn không đếm xỉa đến.
Lưu Quang thở ra một hơi thật dài, lặng lẽ chờ Trọng Hoa xuất hiện.
Hắn tin tưởng, Trọng Hoa mới chân chính là đả kích của Thiên Âm.
Hắn nhiều khi muốn xông lên, tát nàng vài cái. để cho nàng rõ ràng xem một chút, những năm gần đây kiên trì của nàng chẳng qua là một cảnh tượng huyền ảo!
Trọng Hoa là Trọng Hoa, sẽ không vì một Thiên Âm, quẳng mất tín niệm của hắn.
Nhưng hắn biết, cố chấp của Thiên Âm đối với Trọng Hoa, đã sớm xâm nhập linh hồn.
Sớm mai như một cây quýt chín muồi, treo nghiêng phía Đông. Mệt mỏi vô lực theo ánh sáng chiếu không được tầng mây không ra sương mù dày đặc, phía xa núi rừng vẫn còn là bóng đen như cũ.
Thân thể Thiên Âm giống như nổi một tầng ánh sáng nhàn nhạt, y phục tuyết trắng đã sớm loang lổ vết máu. Đối diện nàng Lam Duyệt cũng bị thương, làm như thở dài một tiếng.
Nàng vô lực suy đoán âm thanh than thở của hắn đến tột cùng là thương hại hoặc là những cái khác.
Lúc này, có người trách cứ Bá Hĩ khoanh tay đứng nhìn, Bá Hĩ lại nói: "Nàng cũng chỉ là một đứa bé ngu xuẩn."
Ở dưới tình huống sống chết giằng co này, Thiên Âm nghe nói như thế, nhoẻn miệng cười, không biết cười lời này của hắn là đúng hay sai. Nàng bỗng hít vào một hơi thật dài, đứng thẳng thân thể,y phục nhuốn máu tóc không gió mà bay. Nàng nhìn điện Cửu Trọng, cây hoa anh đào như cũ.
Rất nhiều rất nhiều chuyện cũ nổi lên trong lòng, nhưng người và vật đã không còn.
"Sư phụ, ta biết rõ người ở bên trong." Thiên Âm cười nói, cung Nguyệt Thần ở trong tay nàng cũng từng chút trở nên to lớn, cuối cùng thay đổi thành hai người cao hơn, cong người thần quang vương vấn, lại hình như thu lại lực lượng hủy diệt.
Nàng không hề nhìn điện Cửu Trọng nữa, mà là đưa mắt đặt ở trên người Vô Tư và Phù Vân, khóe môi vẽ ra đường cong nhàn nhạt, vô cùng nhẹ nhàng chậm rãi nói: "Nếu sư phụ cho là đồ nhi đáng chết, như vậy thì xin sư phụ ra ngoài chính miệng nói cho ta biết. Nếu không, ta liền phá hủy cả Thái A, giết sạch mọi người nơi này! !"
Trong điện Cửu Trọng vẫn lặng yên không một tiếng động.
Thiên Âm nhắm mắt lại, lẳng lặng lơ lửng trên không trung, trên người vết thương chảy máu như suối.
Hồi lâu, nàng nỉ non nói: "Ngay cả nhìn cũng không nguyện nhìn thấy sao. . . . . ."
Tay nàng chỉ kéo dây cung, lập tức đất trời biến sắc!
Mây ở chân trời đột nhiên chuyển động như bay, cuồng phong nổi lên, bốn phía linh khí vạn vật đều hợp thành một chỗ, gió lốc vọt tới Thiên Âm, trên trán nàng hiên lên thần hoa ấn sáu cánh ký lạ!
Nàng lần nữa mở mắt ra thì mắt đen trong suốt đã đỏ như máu, đỏ diêm dúa lẳng lơ, lại trống rỗng mà thẩn thờ.
Trong kết giới, Đông Phương và Thiên Nam trợn mắt hốc mồm!
Cung Nguyệt Thần theo nàng từng chút được kéo ra, vốn là cây hòe cổ thụ xanh um tùm, trong chớp nhoáng khô héo, ngay sau đó gió lửa cháy lan ra đồng cỏ, thảm thực vật quanh điện Cửu Trọng, đã toàn bộ hóa thành tro bụi!
Người người hoảng sợ!
Ma khí tràn ra, không có một ngọn cỏ!
"Thiên Thiên nàng. . . . . .điên rồi sao?" Đông Phương tự mình lẩm bẩm, một bên Bá Hĩ nói: "Có thể cảm thấy người quan trọng nhất của nàng cách xa nàng, tuyệt vọng thôi."
Thiên Nam hung hăng mắng: "Nha đầu ngu xuẩn này rõ ràng là muốn chết sao!"
Bá Hĩ lại tiếp lời: "Không muốn người ta chết cũng không để cho nàng tìm chết sao?"
Đông Phương: ". . . . . ."
Thiên Nam: ". . . . . ."
Đông Phương nhìn dáng vẻ an nhàn của hắn, hỏi: "Chưởng môn Bá Hĩ, ngươi không phải cảm thấy nàng đáng chết sao?"
"Vì sao cảm thấy nàng đáng chết?" Bá Hĩ hỏi ngược lại: "Liền bởi vì tương lai nàng có thể hủy diệt Lục giới sao?" Liếc nhìn Thiên Âm, hắn cười lạnh nhạt nói: "Ta lại cảm thấy Trọng Hoa và nàng tốt lắm, nàng chỉ có ăn no không có việc gì làm mới có thể hủy diệt Lục giới."
Đông Phương và Thiên Nam lại rõ ràng, Trọng Hoa và nàng không thể nào tốt.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.