Sư Phụ Quá Mê Người, Đồ Đệ Phạm Thượng!

Chương 153: Lưu lại kỷ niệm




Editor: Tiểu Ly Ly.
"Ngươi không biết đâu, ban đầu vì sư phụ Chưởng môn Vô Tư, ngay cả chức chưởng môn cũng đều bỏ, chỉ mong chạy tới Thái A để kết thành tiên lữ với sư phụ. Không ngờ ban đầu sư phụ cũng không biết sao lại không nhìn trúng người ta, rõ ràng đánh đuổi người đi về. Sau lần đó, dù Chưởng môn Vô Tư không lui tới Thái A nhiều lắm, nhưng nghe nói vẫn chưa bao giờ buông tha truy đuổi sư phụ ta."
"Hôm nay cũng coi là khổ tẫn cam lai rồi." Đông Phương cũng không keo kiệt mà ca ngợi Vô Tư chút nào: "Lại nói Chưởng môn Vô Tư không chỉ xinh đẹp trong Tiên giới, tu vi cũng thuộc vào hàng ngũ nhân tài kiệt xuất trong Tiên giới, là người ôn văn lễ độ đối đãi với mọi người luôn nhã nhặn. Thời niên thiếu cùng với sư phụ, được công nhận kim đồng ngọc nữ. Nếu nàng có thể gả cho sư phụ, Thái A không chỉ có được một sự giúp đỡ lớn, có sư mẫu, tương lai chúng ta cũng sẽ không kham khổ đến mỗi ngày gặm trái cây rồi."
Thiên Âm che giấu vẻ giận dữ, cười nói: "Thì ra là Vô Tư tốt như vậy."
Đông Phương nói nước miếng văng tung tóe mặt mày hớn hở: "Tất nhiên là tốt. Ai chẳng biết trong Đại Hàm, Tiên Tôn Vô Nhai và Chưởng môn Vô Tư là tiên giả nhân từ nhất Tiên giới?"
Thiên Âm suy nghĩ một chút, vẫn không nghĩ ra được thời điểm Vô Tư nhân từ.
Trong miệng đều là uất ức khổ sở, lẩm bẩm nói: "Như vậy cũng tốt, ngày sau sư phụ đã có người ở bên cạnh."
Không biết sao, trong miệng tự nhiên lại phun máu. Dọa Đông Phương đang mạnh mẽ vui sướng tưởng tượng tương lai tốt đẹp trở nên kinh hoảng khiển trách: "Bảo ngươi trong ngày thường chớ có ăn nhiều đồ tốt như vậy ngươi lại không nghe, giờ lại bổ không thấy, chỉ thấy thổ huyết? !"
Thiên Âm nghe vậy, lòng bàn chân lảo đảo một chút, ói máu càng lợi hại hơn.
Phun tới cuối cùng, nước mắt cũng chảy ra ngoài.
"Sư phụ. . . . . ." Đông Phương đang muốn kêu to, Thiên Âm như con chim bị kinh hãi, trong nháy mắt biến mất ở cuối chân trời.
Đông Phương há miệng, chậm rãi đóng lại, nhìn máu tươi đầy đất, có vẻ tâm sự nặng nề.
***
Thanh Huyền đi ra cửa chính, liền thấy Thiên Âm vội vã mà đến, không đợi hắn mở miệng nói chuyện, nàng đã như gió xông vào gian phòng.
Nhìn thấy Mạc Tương Ly ngồi bên trong phòng, nàng nghiêng mặt nói với Thanh Huyền: "Ta đồng ý thành thân với ngươi, cũng nhận nàng làm thị nữ, như vậy ngươi có thể quang minh chính đại ở cùng với nàng."
Vốn dĩ Thanh Huyền tính toán như vậy, liên tục không ngừng gật đầu: "Đa tạ!" Lại hỏi: "Khi nào thành thân?"
"Ngươi quyết định."
"Được. Cuối tháng 15!"
Thanh Huyền liền giật mình: "Đây không phải chỉ còn hơn một tháng thôi sao? Sợ là không còn chuẩn bị kịp nữa."
"Tất cả đơn giản." Thiên Âm tăng thêm câu: " Ngươi có mục đích của ngươi, ta có lý do của ta, không cần phải quá nghiêm túc đối đãi."
Thanh Huyền cũng dứt khoát: "Được."
Thiên Âm nhìn sắc mặt vui mừng của Mạc Tương Ly, thở dài nói: "Thật ra thì, ta rất hâm mộ ngươi."
Trong lúc hai người trợn mắt hốc mồm thì nàng đã đi xa.
Ngày thứ hai, Thanh Đại mang theo Thanh Huyền tìm tới Phong Thanh Dương, nói rõ Thanh Huyền và Thiên Âm tình đầu ý hợp, thỉnh cầu cưới Thiên Âm làm thê tử.
Phong Thanh Dương trả lời là: Thiên Âm là đệ tử Tôn thượng, chuyện hôn nhân đại sự cần được Tôn thượng đồng ý.
Vì vậy phái một đệ tử, hỏi thăm ý kiến Trọng Hoa.
Lúc đó, Trọng Hoa đang ở phía sau núi đang bồi dưỡng Thiên Nam ở dưới cây đào. Nghe nói tin tức này, nhánh cây đào lập tức đứt thành từng khúc.
Trọng Hoa gọi Thiên Âm.
Hỏi: "Nghe nói ngươi và Thanh Huyền tình đầu ý hợp?"
"Đúng vậy, hắn chính lang quân như ý của con."
"Cũng là thật lòng thích?"
"Thích, ngày nhớ đêm mong."
"Ngày trước cũng không nghe ngươi đề cập tới?"
Thiên Âm yên lặng một trong nháy mắt, ngửa mặt lên trời thở dài: "Tâm tư của nữ nhân, sư phụ không hiểu."
Trọng Hoa: ". . . . . ."
Hồi lâu, hắn nói: " Thiên Âm, mọi chuyện không thể kích động. Kích động về sau, thường thường là khó có thể gánh chịu hậu quả. Ngươi có thể tưởng tượng rõ ràng?"
" Nghĩ rõ ràng rồi." Thiên Âm tiến lên níu lấy tay áo của hắn: "Sư phụ, người bỏ được con sao?"
"Bỏ được thì thế nào, không bỏ được thì như thế nào? Nếu như ngươi cảm thấy vui mừng, vi sư liền chấp nhận."
"Sư phụ, sau này con gả đi, có lẽ ngày trở về rất ít."
"Ừ."
"Về sau không có nửa đêm pha trà cho ngươi uống rồi."
"Có hai vị sư huynh của ngươi."
"Nhưng không còn có ai khen người lớn lên anh tuấn rồi."
". . . . . ."
"Sư phụ?"
"Nói đi."
Thiên Âm nghiêng đầu sang chỗ khác âm thầm lau nước mắt, quay sang là lúc vẻ mặt chờ mong: "Sư phụ người trả Đồ Sách lần trước lại cho con đi?"
Đuôi lông mày Trọng Hoa giật mình, mặt không chút thay đổi đáp: "Vi sư đốt rồi."
"Thật đúng là phí của trời." Thiên Âm làm như vô cùng thương cảm lau lệ, một lát sau lại nói: "Sư phụ, con còn không có chuẩn bị xong đồ cưới. Dù sao con cũng là người Nhân giới, thành thân tự nhiên muốn theo lễ tiết nhân gian. Nữ tử thành thân, trong nhà sẽ chuẩn bị đưa đồ cưới, như vậy khi đến phu gia mới không bị xem thường."
"Ngươi muốn đồ cưới gì?"
Thiên Âm cười khúc khích mấy tiếng, nói: "Sư phụ để cho con xem thân thể của người một chút, lưu lại kỷ niệm thôi."
Trong điện Cửu Trọng lập tức vang lên một tiếng quát y hệt sấm sét: " Thiên Âm! !"
Buổi chiều, Thiên Âm đang đánh cờ với Trọng Hoa, Huyền Tề lảo đảo đến trước mặt.
Trong viện ánh trăng đang nồng, trên hành lang Minh Châu hào quang rực rỡ.
Ánh sáng lạnh lẽo chiếu xuống sắc mặt hắn có chút xanh trắng, càng lộ ra đôi mắt hằn rõ tơ máu, trông hết sức kinh người.
Trọng Hoa vừa thấy hắn liền đứng dậy đi tới. Hắn đứng lên, để hai người ngồi xuống, trợn mắt lẫn nhau.
"Muội thật muốn gả cho Thanh Huyền đó?" Huyền Tề hỏi.
Giọng nói nặng trĩu, giống như chữ chữ đổ chì.
Thiên Âm gật đầu.
"Chính là muội muốn gả cho Trường Khanh hay gả cho bất kỳ huynh đệ nào trong Tiên môn cũng đều được, vì sao cố tình là Thanh Huyền? Muội biết rõ lần này bọn họ tới cầu hôn, căn bản là ý đồ với muội!"
Thiên Âm không biết trả lời như thế nào, suy nghĩ kỹ một lát, mới nghĩ ra một lý do đường hoàng: "Người ta nói là xúc tiến quan hệ hữu nghị của hai nhà, huynh nghĩ hơn nhiều."
Huyền Tề tiến lên một bước, tay áo phất vung rớt một bàn cờ, cúi người ngưng mắt nhìn nàng, âm thanh khàn khàn: " Thiên Âm, Thanh Huyền không thích hợp với ngươi. . . . . . . Nếu như ngươi muốn gả, không bằng gả cho ta đi!"
Thiên Âm cúi đầu trầm mặc.
Huyền Tề đưa tay nâng lên mặt của nàng, ép buộc nàng nhìn thẳng vào mắt, một chữ lại một chữ trầm giọng nói: "Ta sẽ bảo vệ muội cả đời, dù sao cũng hơn một người ngoài. Mỗi ngày ta có thể cho muội ăn Tiên Hạc, tương lai cũng có thể xây cá trường Dưỡng Thực, nuôi một đám Tiên Hạc, để cho muội cả đời đều ăn không xong. Ta có thể. . . . . ."
"Huyền Tề ca ca." Thiên Âm bình tĩnh nhìn lại hắn: "Thật ra thì muội đã chán ăn Tiên Hạc rồi. Hơn nữa, cả đời quá dài."
Tay Huyền Tề run lên, chậm rãi thu hồi, đứng thẳng lên: "Làm thật dứt khoát?"
"Dứt khoát."
"Vậy ta làm của hồi môn theo muội gả đi."
". . . . . ."
Trường Khanh và một đám người quen đúng lúc đi vào, nghe một câu nói này, trên mặt mỗi người một loại vẻ mặt, vẫn là Trường Khanh khoa trương nhất.
Hắn che ngực mặt đau đến không muốn sống: "Trời ạ! Ta nghe đến cái gì? Huyền Tề ngươi thật đúng là để cho ta cảm thấy rất mất thể diện." Sau một khắc, hắn lại rút kiếm giận chỉ Huyền Tề: "Cái người nhu nhược này! Đi theo ta làm thịt cái tên Thanh Huyền không biết xấu hổ! Dám đoạt lấy Thiên Âm, đợi gạo sống nấu thành cơm chín ngươi còn sợ nàng không ngoan ngoãn chịu đựng?"
Mọi người: ". . . . . ."
Huyền Tề lạnh nhạt liếc nhìn hắn, rút kiếm xông lên vung loạn một hồi.
Hai người lập tức từ trên trời đánh tới dưới đất, từ dưới đất đánh tới trong đất, nếu không phải cuối cùng Trọng Hoa ra tay ném hai người ra khỏi điện Cửu Trọng, sợ là cả điện Cửu Trọng đều muốn bị hai người bọn họ làm hỏng.
Đám người Phương Diệc Nhiên đang muốn mở miệng, Thiên Âm giơ tay lên ngăn lại: "Cũng đừng hỏi. Ta quyết tâm phải gả Thanh Huyền, các ngươi người nào cản trở cũng vô dụng. Ai muốn đối với chuyện này nói thêm câu nữa, ta lập tức tìm Thanh Huyền động phòng!"
Phương Diệc Nhiên hơi nhếch môi, Bạch Dao đi tới ôm lấy nàng. Nguyên Già gần như sùng bái lại mong đợi nói một câu: "Thiên Thiên, ngươi ngàn vạn lần không được gả ngươi cho Thanh Huyền!" Cuối cùng hỏi "Ta khuyên rồi, tối nay ngươi đi tìm Thanh Huyền thôi."
Ngay sau đó mọi người vây đánh Nguyên Già, trình diễn một trận đại chiến Kinh Thiên Địa Khiếp Quỷ Thần.
Thiên Âm xem diễn trò vui đến cười nghiêng trước ngữa sau.
Trọng Hoa từ cửa sổ nhìn lại, trông thấy nàng nở nụ cười vui vẻ bên má lúm đồng tiền, đầy đủ ưu thương.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.