Sư Phụ Quá Mê Người, Đồ Đệ Phạm Thượng!

Chương 150: Nữ nhi và kế mẫu.




Editor: Tiểu Ly Ly.
Thái độ của Hồng Trang đối với Thiên Âm, giống như cây kim so với cọng râu, chó cắn xương không buông miệng.
Ngày trước nàng vừa là ghen tỵ vừa là hâm mộ và cũng là hận, là dục vọng muốn chèn ép thậm chí trừ khử. Hôm nay bởi vì Lưu Cẩn chết, nàng thay đổi.
Nàng nghĩ, tàn nhẫn nhất đối với kẻ địch, không phải tử vong dứt khoát, mà là chậm chạp giày vò đau khổ.
Nàng muốn cho Thiên Âm, nếm mất hết nỗi đau, nàng muốn cho nàng ta nhìn thấy thân nhân bằng hữu bên cạnh nàng ta, từng bước từng bước, chết ở trước mặt nàng ta nhưng không làm gì được!
Đêm qua, cho dù Vô Tư thả nàng một lần, nhưng Vô Tư tàn lãnh tuyệt tình, để cho nàng nhận rõ tình cảnh của mình, thân phận của mình.
Đúng như Vô Tư từng nói, chẳng qua nàng chỉ là một tiểu đệ tử, có thể vứt bỏ, có thể ném, có nhục có mắng, đối với loại thân phận của Vô Tư mà nói, giết nàng giống như giết chết một con kiến thấp kém.
Cho nên sau khi nàng từ chỗ Trường Khanh xác định thân phận của Bạch Dao, trong lòng có tính toán. Đi ra cửa phòng thì nhìn ánh mặt trời tươi đẹp, nàng chợt cảm thấy sương mù trong lòng đã biến mất.
Nàng chậm rãi kéo khóe miệng ra, bật cười thật thấp, tiếng cười lớn dần, cuối cùng là trở nên cao vút khiến cho Tiên Hạc giữa không trung kinh hãi mà bay đường vòng.
**
Thiên Âm đột nhiên thức tỉnh! Nhịp tim như sấm đánh!
Đêm qua, ký ức ở Vãn Đình như một cái tát ập vào mặt nàng, làm đầu óc mờ mịt của nàng trong nháy mắt thanh tỉnh một chút. Bỗng nhiên kinh sợ, vội kéo bên trong y phục ra xem, nhìn trước ngực trơn bóng, nàng không khỏi dài thở ra.
Nàng thầm nghĩ, không tồi không tồi, tánh mạng vẫn còn, trong sạch cũng ở đây.
Ngay sau đó nàng không khỏi nghĩ đến, Hồng Trang sợ là bị người lừa, không biết ở chỗ nào lấy được dược bách lý hương này, đồng thời Hồng Trang cũng lừa gạt nàng, hại nàng chật vật một phen.
Chẳng qua chỉ là hồi tưởng lại lúc thanh tỉnh bị dục hỏa giày vò thống khổ đau như không muốn sống kia, vẻ mặt nàng không nhịn được vô cùng khó coi.
May mắn sau khi xong, lại có những vấn đề mới tới.
Mình làm sao trở lại điện Cửu Trọng? Chẳng lẽ là lương tâm của Hồng Trang chưa bị diệt mất, tốt bụng đưa nàng trở lại?
Nhưng nghĩ lại, Hồng Trang hận mình tận xương, không có khả năng phí sức làm chuyện bỏ dở nửa chừng mà lại chẳng có kết quả tốt này. 
Suy nghĩ đến nơi này, nàng lại có chút kinh sợ rồi.
Vẫn còn nhớ đêm qua Hồng Trang tàn nhẫn không, chẳng lẽ sự kiện đêm qua ở Vãn Đình, chỉ là một giấc mộng?
Nhưng là, nàng nhớ rõ ràng, mình lọt vào Nhược Thủy thì từng đọt lạnh lẽo xâm nhập vào xương cốt. Kỳ quái, khi đó, nàng là cảm thấy khổ sở rồi lại thoải mái. Thậm chí, khi Nhược Thủy nhấn chìm nàng trong nháy mắt đó, bắp thịt giống như sinh trưởng, lúc đó có cảm giác ngứa, cho tới giờ khắc này ký ức vẫn còn mới mẻ!
Chẳng lẽ Nhược Thủy còn có công hiệu chữa khỏi vết thương?
Trong lúc lòng nàng khó bình tĩnh mà miên man suy nghĩ lung tung, Thiên Nam bùm ... một tiếng xông vào, âm thanh gấp rút: "Thiên Âm, nhanh đến gian phòng của sư phụ, tình địch ngươi tới cướp người rồi ! !"
Hai chữ tình địch như ánh vàng rực rỡ quanh quẩn trên đầu, Thiên Âm đang dùng sức lực trong đầu tìm đối tượng cho hai chữ này, Thiên Nam nói ra một câu hoàn chỉnh : "Chưởng môn Vô Tư mới vừa rồi mang mắt hoa đào tới điện Cửu Trọng quyến rũ sư phụ rồi!"
Thiên Âm vừa nghe, lúc này mới hiểu rõ? !
Liền đứng dậy như gió lao ra cửa phòng.
Thiên Nam nghiêm mặt thừa nhận lúc nàng chạy ra cửa mang theo khí lạnh, cõi lòng đầy phiền muộn cảm khái: "Ai nói ba nữ nhân thành cái chợ? Hai nữ nhân có thể diễn xuất ra một vỡ kịch hay. . . . . ."
Mặc dù Vô Tư không mang theo mắt hoa đào giống như lời Thiên nói, nhưng cũng là sắc mặt đỏ ửng của thiếu nữ, nhẹ nhàng gõ cửa Trọng Hoa  .
Trong phòng không một tiếng vang, yên tĩnh khác thường.
Vô tư không khỏi nghi hoặc, lại gõ gõ, vẫn là không có phản ứng.
Vì vậy liền đẩy cửa vào.
Trong nháy mắt, một cánh tay lửa nóng ôm nàng vào trong lòng, ngay sau đó đôi môi che lên.
Nàng theo bản năng sẽ phải ra tay, đối phương bén nhạy cấp bách đưa đầu lưỡi chui vào trong miệng nàng, nàng chưa bao giờ chịu loại kích thích này liền giật mình một cái, cũng rốt cuộc thấy rõ gương mặt trước mắt này.
Trọng Hoa? ! 
Vẻ mặt lạnh như băng của Trọng Hoa đã sớm là tầng tầng đỏ ửng, lộ ra sáng bóng không bình thường, trong mắt chỉ có dục vọng, không có lý trí.
Nàng cả kinh, tiếp tục mừng rỡ, phản kháng gì cũng đều hóa thành nhu tình như nước, đôi cánh tay ngọc chủ động leo lên cổ của Trọng Hoa, hai người trong nháy mắt ngã trên mặt đất. . . . . .
Thiên Âm như gió bay điện chớp, đúng lúc này đẩy ra cửa phòng của Trọng Hoa  : "Sư phụ. . . . . ."
Một màn trước mắt, để cho nàng ngậm miệng.
Hai người nằm trên đất, giờ khắc này so với ánh sáng cay độc của mặt trời buổi trưa càng thêm chói mắt, đâm vào trong lòng đau đớn.
Trong đầu nàng đột nhiên thoáng qua một cái ý niệm: nhìn đông cung nhiều như vậy, cho tới bây giờ không có một khắc nào, để cho trong lòng nàng nhộn nhạo không kềm chế được như vậy. 
Không kềm chế được khiến cho nàng hận không thể vọt tới bắt nữ nhân Vô Tư kia nướng lên ăn!
Trọng Hoa bị một tiếng kêu gọi của Thiên Âm, gọi thần trí về, bỗng dưng nhìn thấy nét mặt xuân tình nhộn nhạo gần trong gang tấc này, trong lòng kinh hãi! 
Kinh hãi rồi, thần sắc trên mặt cũng không thay đổi, nhuyễn ngọc ôn hương trực tiếp bị hắn đẩy ra, xa lánh và lễ độ lại rất thành khẩn  mở miệng: "Xin lỗi, thất lễ."
Ngay khi trên mặt Vô Tư thoáng qua bi thương thương tức giận lại xấu hổ thì Thiên Âm đúng lúc nghiến răng, chịu đựng nước chua trong lòng cười nói: "Sư phụ thật hăng hái, sáng sớm đã trình diễn khung cảnh mạnh mẽ như thế, cũng làm cho đồ nhi không dám nhìn thẳng! Đồ nhi còn có việc, cũng không quấy rầy sư phụ làm chuyện lớn."
Nói xong, xoay người.
Có thứ gì đó từ trên mặt chảy xuống, đón ánh sáng.
Vừa vặn rơi vào đáy mắt Vô Tư, tinh quang chớp lóe mà xẹt qua!
Lúc Thiên Nam chạy tới, Thiên Âm đã đi ra ngoài nhân tiện khép cửa phòng sau lưng lại.
Thấy trên mặt nàng vẫn còn nước mắt chưa khô, Thiên Nam cẩn thận hỏi: "Chẳng lẽ ngươi không thắng được Vô Tư?" 
Thiên Âm lau lau nước mắt, lại lần nữa laiu đi, vẫn có. Liền cũng không lau, mặc nó tự chảy. Lôi kéo hắn đi về phía trước, oán giận lại kích động: "Người ta cũng hôn lên rồi, ta có thể làm sao thắng được? Nghe nói sư huynh Nguyên Già am hiểu sâu đạo này nói, ta muốn đi thỉnh giáo hắn!"
Thiên Nam dừng bước lại, sắc mặt có chút nặng nề: "Thiên Âm, ngươi thật sự là thích sư phụ hay sao?"
Trong lòng Thiên Âm giật mình, bị ánh mắt của hắn nhìn chỉ cảm thấy không đất dung thân, cười đến híp cả mắt cất dấu chột dạ trong đáy mắt: "Tại sao có thể? Ta cũng chỉ là không hy vọng Vô Tư làm sư mẫu của ta. Nàng ta là người mà ta không thích!"
"Còn nữa, từ nhỏ sư phụ đã sủng ái ta, hôm nay có một nữ nhân khác tới giành sư phụ với ta, chính là tình địch! Chỉ là tình địch này không phải tình địch kia. Giống như nữ nhi và kế mẫu, ta phải ra oai ở trước nàng, để cho nàng biết tầm quan trọng của ta ở trong lòng sư phụ!" 
Thiên Nam nghe xong, nhoẻn miệng cười: "Ta đã nói rồi, vật nhỏ này không có lương tâm, làm sao sẽ thích sư phụ, cái này có thể mang tội lớn sát thân. Đông Phương còn đánh cuộc với ta."
Thiên Âm giống như vô ý quay đầu lại ngắm nhìn phòng của Trọng Hoa, ánh mắt buồn bã, lúc quay mặt lại vừa cười mờ ám: "Các ngươi đánh cuộc gì?"
"Đánh cuộc ngươi có phải sẽ thích sư phụ hay không." Thiên Nam nói đúng sự thật, cuối cùng lại rất đáng thương thở dài nói: "Đông Phương nói chắc như đinh đóng cột, đánh cuộc ngươi sẽ thích, ta là không coi trọng ngươi."
"Ngươi là ai? Nghe Huyền Tề nói ngươi sợ chết lại tham ăn, như thế nào đi làm chuyện tìm chết như vậy? Lại nói người sư phụ này, chỉ có thể xa xa nhìn lên, không thể khinh nhờn."
Nói đến khinh nhờn thì hắn cũng không phát hiện sắc mặt của Thiên Âm liếc liếc.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.