Sư Phụ Quá Mê Người, Đồ Đệ Phạm Thượng!

Chương 139: Đi chết đi!




Editor: Tiểu Ly Ly.
Nó nói xong, móng vuốt vừa lấy Phược thần ti giao trả cho nàng, không vui nói: "Cho nên ngày sau nếu như tỷ không muốn ta theo tỷ, vứt bỏ Nguyệt thần cung, ta liền không tìm được tỷ nữa."
Sau khi nó nói xong hồi lâu, phát hiện đỉnh đầu không có âm thanh, không nhịn được lắc lắc đầu nhỏ đi xem, lại bị mắt lạnh sâu kín của nàng nhìn sợ thân thể run lên: "Tỷ tỷ tỷ vì sao nhìn ta nnhư vậy. . . . . ."
"Ngươi nói đây là cung Nguyệt Thần?"
Bỗng nhiên Thiên Tuyết trợn to mắt, trong đáy mắt lại hối hận. Nhưng bị Thiên Âm nhìn chằm chằm, nó chỉ đành phải thật sự gật đầu: "Chính là cung Nguyệt Thần. Hơn sáu ngàn năm trước lúc sư phụ Trọng Hoa vẫn là thiếu niên giết một Ma Tướng sau đoạt được, bởi vì hắn có Kiếm Thái A, liền đặt nó một bên không cần."
Thiên Âm vặn lỗ tai của nó hung hăng nói: "Chuyện sáu ngàn năm trước, ngươi từ chỗ nào biết được?"
Thiên Tuyết không nói.
Mặc cho nàng hỏi thế nào cũng không nói một câu nói.
Một thanh kiếm khí tựa như tia chóp từ trên trời giáng xuống, khiến cho cảnh đẹp trên đỉnh núi trở nên một mảnh hỗn độn. May nhờ Thiên Tuyết ở thời điểm Thiên Âm nguy kịch, sử xuất thuật Thuấn Di* mang hai người rời khỏi nơi đó.
Thuật Thuấn Di*: thuật di chuyển tức thời.
Thiên Âm nhếch nhác đứng dậy, trái lại thấy Lịch Chi phảng phất như một pho tượng Sát Thần, đến trước mắt.
"Ngươi cho rằng ngươi có thể chạy thoát sao? !"
Thiên Âm nghĩ, mấy trăm người này vây quanh ta...... tất nhiên ta trốn không thoát đâu. Trên mặt lại cố làm kinh ngạc: "Lịch mỹ nhân, ngươi sao thành Tiên Tôn cụt một tay rồi, là nam nhân nào làm tổn thương tới trái tim thủy tinh* của ngươi, ngươi lại có thể để tâm mình như tro tàn, tự tổn thương đến chính mình?" 
Trái tim thủy tinh*: tựa như nói đến trái tim dễ vỡ.
Thiên Tuyết liếc nàng một cái, muốn mang theo nàng chạy trốn, lại phát hiện không gian quanh mình bị một dòng lực vô hình đông lại, nó sử dụng thuật Thuấn Di, lại rất khó thi triển.
Mà lúc này, Lịch Chi đã đến trước mặt, trở tay đánh bay Thiên Âm!
"Cả vùng không gian cũng bị bổn tôn phong tỏa, lần này bổn tôn thật muốn xem, ngươi còn có khà năng trốn chạy như thế nào." Thiên Âm bị hắn đánh bay, hắn theo sát mà lên, nhìn Thiên Âm hộc máu bay ngược vẻ mặt hoảng sợ, trên mặt hắn đều là vẻ ngoan độc: "Lại nhiều lần nhục nhã bổn tôn, ngươi thật sự cho rằng bổn tôn sẽ không giết ngươi sao? !" 
Chịu đựng một chưởng này, Thiên Âm chỉ cảm thấy toàn bộ xương cốt cả người đều vỡ vụn, bên tai tiếng kêu tức giận của Thiên Tuyết giống như rất xa xôi. . . . . .
Nàng hung hăng cắn nát đầu lưỡi, đau đớn bén nhọn truyền vào đầu, mở mắt ra, nhìn đối diện với Lịch Chi lả lướt, kéo ra nụ cười du côn: "Giết liền giết đi, nếu như ngươi giết tận hứng, ta cũng chết sảng khoái. Nếu là không nỡ giết, ngươi uống máu ta gặm xương cốt của ta cũng mời tùy ý."  
Có lúc, đối mặt với một kẻ yếu không cách nào phản kháng dưới tay mình, hành hạ đối phương, có thể đạt được khoái cảm. Nhưng Lịch Chi lại chỉ cảm thấy bực tức.
Sinh mạng của một con kiến hôi, nàng có thể không sợ chết, không sợ hãi, không sợ ngươi làm thế nào để đùa bỡn hành hạ, lạnh nhạt đến trình độ chết lặng. Cố tình người này, ngươi có thể hành hạ lại không thể giết chết. . . . . . Tay phải của Lịch Chi bóp chặt lấy cổ mảnh khảnh của nàng ở trong tay, từng chút bóp chặt.
Hắn muốn thấy nàng cầu xin tha thứ, giống như một mạng sống thấp hèn đối mặt sợ hãi lại hèn mọn cầu xin tha thứ như vậy. Đó mới là thứ nàng nên có, mà không phải đối mặt với cái chết mà ung dung tự tại bình tĩnh cười như không có chuyện gì. 
Vậy mà Thiên Âm chỉ là cười, âm thanh đứt quảng từ trong kẽ răng đi ra: ". . . . . . Dung mạo ngươi. . . . . . Thật xấu xí. . . . . ."
"Khốn kiếp!" Lịch Chi tức giận quát một tiếng liền muốn vặn gảy cổ của nàng, máu trong cơ thể ngưng trệ, ngực lại bỗng dưng đau xót!
Hắn cúi đầu mà xem xét, nhìn thấy một con tiểu thú thuần trắng xem ra vô hại, một móng vuốt như mũi nhọn kiếm bình thường thăm dò ngực của hắn.
Mấy trăm người theo sát mà đến, chỉ thấy trước Lịch Chi tức giận không chịu nổi, kèm theo gầm lên giận dữ của hắn, giống như là bị người giam giữ bình thường hung hăng đập ra ngoài.
Một bóng dáng tiểu thú xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Thân thể Thiên Tuyết chợt run lên, mắt thấy liền muốn rơi xuống đất, Thiên Âm tay mắt lanh lẹ tiếp nó được: "Tuyết Tuyết, ngươi làm sao vậy? Vết thương hắn làm ngươi bị thương sao?" 
Ánh mắt Thiên Tuyết vô lực, làm như vô cùng mệt mỏi, nhỏ giọng nói: "Ta còn chưa trưởng thành, thiên phú chưa từng thức tỉnh. Đánh không lại hắn. Qúa nhiều Tiên Tôn mạnh mẽ giam cầm ta cho nên thương tổn tới bản linh. . . . . ."
" Thiên Âm tỷ tỷ, ta muốn ngủ say một khoảng thời gian, tỷ. . . . . . Ngàn vạn lần không được chết, ta đợi tỷ lâu như vậy. . . . . ."
Âm thanh nhỏ dần, cho đến khi biến mất. Thân thể của nó lóe lên hào quang, biến mất ở trong ngực Thiên Âm.
Mọi người đồng loạt xông lên!
Bốn bề kẻ địch không thể trốn đi đâu được!
Thiên Âm thật thà nhìn chằm chằm những người này, lòng tràn đầy chán ghét.
Một cái tay bắt được nàng, lập tức có người lại bắt được cánh tay kia của nàng, không ai nhường ai. Để cho nàng nghĩ tới khi còn bé, bởi vì một tiền đồng, một đám ăn xin cực đói ùa lên lẫn nhau đánh bể đầu chảy máu vẫn tình cảnh tre già măng mọc. 
Lúc này mình, tựa như đồng tiền đó.
Bất đồng chính là, cho dù mọi người thương vong thê thảm nhiều bao nhiêu, đồng tiền đó vẫn như cũ hoàn hảo không tổn hao gì.
Nàng lại đã máu tươi đầm đìa.
Trên mặt tuyết, máu tươi như mai, diêm dúa chói mắt.
Lưu Cẩn và Huyền Lam, đúng lúc này, xông vào che chở nàng, vì nàng trừng một đôi mắt đỏ.
Huyền Lam đỡ thân thể xiêu vẹo như sắp sụp đổ của nàng, mắt thấy toàn thân nàng là miệng vết thương ghê người, vừa hận vừa vội: "Nha đầu đừng sợ, hôm nay gia gia cho dù có chết, cũng sẽ khiến bọn họ không thương tổn đến một cọng tóc gáy của ngươi nữa!"
"Trưởng lão gia gia. . . . . ." Hơi thở nàng mong manh, chỉ cảm thấy chịu đựng  lăng trì chậm chạp mà tàn khốc, không biết là đau là sợ, một giọt nước mắt cũng nhịn không được nữa rơi xuống đất, ở trên mặt tuyết đập ra một dấu vết thật sâu.
Nàng khàn giọng hỏi: "Sư phụ đâu? Con muốn người."
Huyền Lam đỏ mắt, dẫn theo vết máu chòm râu màu trắng bạc ở trong gió lạnh phát run, ngay tiếp theo âm thanh cũng rung động: "Sư phụ ngươi rất nhanh sẽ tới."
Lưu Cẩn dùng tiên khí che chở nàng, nói với Huyền Lam: "Huyền Lão, những người này giao cho ta, ngươi mang nàng về. . . . . ." Âm thanh của hắn nặng nề như tảng đá: "Mang tới đỉnh Thái A!"
"Ngươi nói là. . . . . ." Huyền Lam cả kinh nói: "Nhưng ngày sau nàng liền không cách nào đi ra nữa!"
"Chẳng lẽ muốn đi kinh động Trọng Hoa sao? Hắn là hy vọng cuối cùng Thái A, không thể vào lúc này quấy rầy hắn!" Lưu Cẩn trầm giọng nói: "Trước mắt chỉ có thể đặt nàng ở nơi đó, hộ nàng vượt qua kiếp này lại nói, ngày sau có thể ra ngoài hay không. . . . . . Lại nghĩ biện pháp!"
"Không cần." Thiên Âm vừa mở mắt, chịu đựng đau đớn y hệt như dời sông lấp biển ở trong cơ thể, nói: "Cho nên ta thoát khỏi Thái A chính là không muốn Thái A bởi vì ta mà gặp nạn. Ta sẽ không đi về!"
Lưu Cẩn đối lời nói của nàng giống như không nghe thấy, quát lạnh: "Huyền Lão!"
Huyền Lam nặng nề gật đầu, mang theo nàng liền muốn rời đi, mới xoay người, một thanh kiếm khí y hệt ngọn lửa cản trở đường đi!
Trong lòng của ba người đồng thời trầm xuống.
"Các ngươi, một người cũng không được đi."
Nguyên Ly Nặc đứng lơ lửng trên không, mắt nhìn xuống ánh mắt của ba người, lạnh lẽo vô tình.
"Đi mau!"
Lưu Cẩn đẩy hai người, liền vọt tới trước mặt Nguyên Ly Nặc, trong khoảnh khắc đã giao thủ mấy trăm chiêu.
Huyền Lam nhanh chóng lui về phía sau, nhanh chống tránh mọi người, chạy như bay về phía Thái A.
Giữa không trung, Thiên Âm quay đầu lại ngắm nhìn, máu của Lưu Cẩn, hòa tan đầy trong đất, nhiễm đỏ ánh mắt chết lặng của nàng.
Nàng khóc ròng nói: "Trưởng lão gia gia, nhanh đi cứu ngài ấy đi!"
"Ta. . . . . ."
Đột nhiên một luồng khí lạnh đập vào mặt, cả người Thiên Âm bị Huyền Lam ném ra cách xa trăm mét, đợi nàng rơi xuống đất giương con mắt nhìn lại, ngực của Huyền Lam bị kiếm đâm thủng thành vết thương lớn bằng chậu rửa mặt. 
Xuyên thấu qua vết thương đang chảy máu, nàng nhìn thấy sau lưng Huyền Lam, Lịch Chi một thân nhuốm máu cười độc ác.
"Chạy trốn tiếp cũng là uổng công, hôm nay bổn tôn ngay cả một người cũng sẽ không bỏ qua!!"
Lịch Chi giương kiếm mà đến, trường bào của Huyền Lam đã không thấy ban đầu màu sắc, đỏ au, giống như hoa Bỉ Ngạn diêm dúa lẳng lơ nhất thế gian.
Thời điểm hắn ngăn ở trước mặt Lịch Chi, đối với nàng quăng tới nụ cười, mang theo từ ái trước sau như một, há miệng, không có tiếng động.
Nhưng nàng nghe được, hắn nói:
Nha đầu, đi mau!
Thời điểm mũi kiếm đến trước mắt, nàng nhìn thấy tay Nguyên Ly Nặc thăm dò lồng ngực Lưu Cẩn, trong nháy mắt nàng nhìn thấy huyết sắc trên dung nhan tuấn mỹ hoàn toàn biến mất, nàng nhìn thấy hắn liều cả tánh mạng tự thân đâm một kiếm vào trong ngực Nguyên Ly Nặc. . . . . . Lại bị Nguyên Ly Nặc né tránh được.  
Nàng nhớ tới mới gặp gỡ Lưu Cẩn thì ngài ấy có dáng vẻ ngọc thụ lâm phong, ngồi ở trên Lưu Ly, vẻ mặt lành lạnh, mắt nhìn xuống mọi người. Trước khi sư phụ chưa xuất hiện, nàng cho là ngài ấy chính là vị thần trên thế gian này.
Nàng vẫn luôn cảm thấy, Chưởng Môn sư bá là người rất tốt. Nàng cho là, người tốt nhất định sẽ trường thọ. . . . . .
Nàng cho là, nàng sẽ không hận bất kỳ kẻ nào.
Nhưng giờ phút này, nàng thật sâu, nhìn Lịch Chi và Nguyên Ly Nặc, và đám người chúng tiên giới trước mặt, khắc sâu hận vào đáy lòng!
Một khắc kia, khi máu tươi nhuộm đỏ cả thế giới, nàng nghe được tiếng cười của Nguyên Ly Nặc, cảm nhận được mũi kiếm Lịch Chi đâm xuyên qua cái trán da, rét lạnh tràn ra đến trái tim.
"Sư phụ ——! !"
Điện Cửu Trọng, trong điện Tử Thần.
Trọng Hoa đột nhiên mở hai mắt ra, sau một khắc, người đã không thấy!
Trên tiên sơn Thái A, âm thanh bi thương rung trời, màu đen của cái chết bao phủ trên dưới Tiên môn.
Trước điện Thái A, Lưu Quang huơ ra một kiếm cuối cùng, kết thúc trận chém giết này.
Mũi kiếm của hắn chỉ vào những người đang hấp hối của Vô Minh, trên dung nhan tươi đẹp, ẩn ẩn toàn bộ nét mặt. Trên đỉnh đầu hắn là bầu trời màu đỏ tươi như máu, tôn lên sát ý trên cả người hắn, giống như Tu La tuấn mỹ đến từ địa ngục: "Trở về nói cho Mặc Tử Tụ, hôm nay diệt Thái A ta, ngày sau ta chắc chắn huyết tẩy Ma Đô!"
Vô Minh rời đi, trên Thái A không còn ma khí.
Không có ai hoan hô, bởi vì mỗi người còn sống cũng dùng hết hơi sức toàn thân, nằm, tất cả đều dùng hết một hơi cuối cùng của cuộc sống. 
Hồng Trang kéo thân thể đang bị thương đi tới bên cạnh Lưu Quang, nước mắt nhanh chóng chảy xuống, giống như không có cách nào ngăn chặn được: "Sư thúc, van người nhanh đi cứu sư phụ!"
"Hắn ở đâu? !"
Hồng Trang căm hận nói: "Hắn đi cứu Thiên Âm. . . . . ."
Nàng lời còn chưa dứt, mọi người chỉ thấy cả khuôn mặt Lưu Quang chợt mất đi huyết sắc, biến mất trong nháy mắt!
***
Đỉnh núi đất tuyết, máu bắn tung tóa trên một mảnh trắng bạc.
Mọi người mắt thấy Lịch Chi đâm một kiếm về phía Thiên Âm, không vẫn giữ lại đường sống. Tất cả mọi người giống như thấy được kết quả thảm thiết của nàng, vậy mà biến cố này lại giống như đêm gió xuân, phất qua lòng của tất cả mọi người.
Một tiếng ‘khanh” vang lên, kiếm Lịch Chi chợt gảy lìa!
Trước người Thiên Âm, một thanh Trường Cung toả sáng rõ ràng như ánh trăng bao bọc lấy nàng, hóa làm một ánh sáng, ở thời điểm Thiên Âm nguy kịch, tới trước mặt Lưu Cẩn, chống lại một kích trí mạng của Nguyên Ly Nặc đối với hắn!
"Là cung Nguyệt Thần!"
"Thật sự là thần khí!"
". . . . . ."
Tiếng thán phục liên tiếp vang lên, vẻ tham lam hiện đẩy lên trên gương mặt của mỗi người, so ánh mặt trời càng thêm chói mắt.
Nguyên Ly Nặc bị lực kết giới bắn ngược trở về, ổn định thân hình, khiếp sợ nhìn Thiên Âm, sát tâm bỗng nhiên nổi dậy!
" Thiên Âm. . . . . ."
Trong lòng Lưu Cẩn rung mạnh, nhìn trong mắt Thiên Âm hằn lên tia máu, không nói được gì. Từ trên người nàng truyền tới ma khí hòa tan tuyết trắng trên đất, trong nháy mắt tuyết rơi, thảm thực vật đều khô héo.
Để cho hắn nhớ tới hôm đó trời đất tràn đầy ma khí đánh úp tới Thái A lại nhanh chóng thối lui.
Hắn cười, thì ra là, thật sự là nàng.
Đối mặt tất cả người nhào lên, nàng giống như vô ý thức vươn tay, để cung Nguyệt Thần ở trước người, một khắc kia đôi tay nắm lấy dây cung, trong kết giới ánh sáng rực rỡ mãnh liệt bao phủ hai người!
Nguyên Ly Nặc đột nhiên cảm thấy cổ kiếm trong tay phát ra một tiếng động rất nhỏ, tiếng động đi qua, kiếm trong tay hẳn rời đi, bay về phía cung Nguyệt Thần!
Trong lòng hắn rung mạnh!
Chuôi cổ kiếm này chính là bảo vật chấn sơn của Trường Lưu, trảm yêu chém ma, chỉ ở tu vi cao hơn. Hôm nay hắn mang theo kiếm này trên người, chính là muốn chuẩn bị đầy đủ, nếu ngộ nhỡ Trọng Hoa xuất quan, hắn cũng có thể mượn uy lực của kiếm này mà chống đỡ với Trọng Hoa!
Lại không ngờ, nó lại sẽ tự động bay về phía Thiên Âm!
Rầm!
Một khắc kia khi cổ kiếm và cung thần đụng nhau, trời đất rung động, âm thanh sóng biển chấn động như muốn đánh vỡ màng nhĩ!
Cổ kiếm biến mất, Thần Quang của cây cung tràn ra, che lấp cả dãy núi Đại Bì, chân trời mây đen cấp tốc quay cuồng về phía mặt đất đè ép mà đến, cảnh sắc tươi đẹp trên bầu trời trong nháy mắt thành một vùng tăm tối. Từng trận sấm sét giống như tia chớp đi xuyên qua trong tầng mây, tiếng sấm rung trời!
Trời và đất, cách gần như thế!
Điểm sáng duy nhất, chính là cung Nguyệt Thần trong tay Thiên Âm.
Nguyên Ly Nặc bỗng dưng cảm nhận được một luồng nguy cơ trước đó chưa từng có, mắt đối mắt với Lịch Chi, hai người một trước một sau vươn tay!
Đội tay Thiên Âm kéo dây cung, nghĩ đến lúc chết Huyền Lam cười yếu ớt, nghĩ đến lúc Lưu Cẩn bị đánh trọng thương rơi xuống đất, ánh mắt mệt mỏi. . . . . .
Nàng ung dung cười một tiếng, trong lòng đau như tê liệt, dây cung bị nàng kéo ra, ánh sáng rực rỡ đẹp nhưng tĩnh mịch, sng1 ngời lưu loát, ánh mắt của đám đông nhuộm thành ánh trăng.
Linh khí hội tụ trên dây, nguyên bản của cổ kiếm đột ngột biến mất lại xuất hiện trên dây hóa thành một mũi tên giống ngọn lửa.
Lưu Cẩn kinh ngạc phát hiện, một mái tóc đen của nàng dần dần phai màu, da thịt đầy đặn từ từ khô héo, chỉ có một đôi mắt, có màu đỏ và màu tím luân phiên.
Trong nháy mắt hắn thay đổi sắc mặt lên tiếng ngăn cản: "Thiên Âm dừng tay!"
"Ta không biết. . . . . ." Nàng vừa mở miệng, máu tươi theo khóe môi chảy xuống, trong mắt có lệ tan vào trong máu. Nàng càng nói, máu ra càng nhiều, giọng nói mang hận: "Ta sẽ không để cho bất kỳ kẻ nào tổn thương các người! !"
Cung Nguyệt Thần bị nàng kéo thành trăng rằm, theo trên dây tiễn hỏa diễm càng ngày càng chói mắt, tánh mạng và sức lực của nàng không ngừng biến mất.
Hai bóng người giống như điên từ đẳng xa vọt tới, hòa làm một thể với ánh trăng màu bạc!
"Lưu Cẩn!"
"Thiên Âm đừng!"
Mắt thấy Nguyên Ly Nặc và Lịch Chi song song ra tay, lực hủy diệt ở giữa đôi tay hai người ngưng tụ mà thành.
Mà giờ khắc này, bên tai cư nhiên xuất hiện âm thanh Trọng Hoa, nàng cười tim như bị đao cắt.
Khép chặt ánh mắt run rẩy, hô hấp một lần, lần nữa mở mắt là lúc công kích của Nguyên Ly Nặc và Lịch Chi đã đến trước mặt, nàng khàn giọng hô hào: "Đi chết đi ——! !"
Tên theo dứt tiếng, đụng vào đám người Nguyên Ly Nặc Lịch Chi, trong một khắc đất trời tĩnh lặng, đột nhiên ——
Oanh ——!
Ánh sáng đâm xuyên qua tầng mây, xơi tái bóng đen hắc ám.
Thân thể Thiên Âm như như lông vũ bị không khí hất bay, trong tầm mắt, xuất hiện dung nhan Trọng Hoa, so với tuyết trắng kia còn trắng hơn.
" Thiên Âm, vi sư tới."
Giống như là xuyên thấu vạn vật trên thế giới, âm thanh của hắn hàm chứa thê lương bi ai ưu thương, từ nơi cách xa truyền đến, sâu kín lay động vào vành tai.
Nàng ở ánh sáng chói mắt tham lam ngắm nhìn gương mặt này, dường như muốn dùng hết tất cả sinh mệnh điêu khắc hắn ở đáy lòng, nàng nhẹ nhàng thở dài, toàn bộ thế giới, chỉ nghe nàng thở dài. 
"Sư phụ, thật ra thì ta. . . . . ."
Rất ưa thích chàng.
Lời editor: Thật sự edit tới chương này rất khó khăn, bởi Ly là người thích ngọt yêu sủng, đối với Ly thật sự chương này ngược, nên, ra đúng theo lịch, mọi người thưởng cho Ly một cái ôm động viên an ủi nha ~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.