Sư Phụ Quá Mê Người, Đồ Đệ Phạm Thượng!

Chương 132: Sự yên tĩnh trước cơn bão táp (2)




Editor: Tiểu Ly Ly.
Thiên Âm vẫn không hiểu đối thoại giữa nam nhân, có phải nói nhiều rồi cũng sẽ làm cho người ta nghe không hiểu hay không, nếu không Huyền Tề làm sao sẽ vì một câu nói Trường Khanh, lại suốt đêm đại tu luyện với hắn.
Có một lần nàng tò mò liền hỏi một câu: "Huynh so với những đồng môn bằng tuổi đã không còn ai có thể địch lại, tại sao còn phải liều mạng tu luyện như vậy? Chẳng lẽ muốn vượt qua sư phụ muội hay sao?"
Huyền Tề cười nói: "Bởi vì sau khi ca ca thiên hạ vô địch, mới có thể bảo vệ Thiên Thiên thật tốt."
Nàng sẽ trả về cho hắn một câu: "Vậy hay là huynh chờ sau khi muội thiên hạ vô địch bảo vệ huynh đi."
Mỗi lần Trường Khanh nghe được nàng nói muốn bảo vệ Huyền Tề, chính là cười lăn lộn dưới đất, cuối cùng trên mặt kia cũng không biết là vui hay là giận: "Nếu như trong vòng hai năm cũng ngươi bình an vô sự, Trường Khanh ta cũng không đi theo Hồng Trang thì ngược lại theo đuổi ngươi. Mặc dù trong mắt ta, trong đầu óc ngu xuẩn kia của ngươi chỉ còn lại trang kim tử* và thịt nướng."
Trang kim tử*: vàng bạc trang sức.
Sau đó, chính là Thiên Âm và Huyền Tề ấn hắn trên mặt đất, hung ác ngược đãi.
Thiên Âm thu hồi suy nghĩ, nhìn trời một chút, hung hăng nhìn về phía hắn hắt hơi một cái, nói: "Chúc ngươi mã đáo công thành bắt Hồng Trang lại!" Cuối cùng thêm một câu: "Ngươi, mùi vị phấn hoa so với Tuyết Tuyết đi đại tiện còn thúi hơn?"
"Ngươi cút!"
Trường Khanh đạp tới một cước, bị nàng nhẹ nhõm tránh thoát, gặm trái cây đã rửa qua sạch sẽ, tính toán vào trong thư phòng ngồi chờ hắn lần nữa thất bại hoàn toàn trở về.
Mới vào điện Vãn Nguyệt, nhìn thấy Huyền Tề ngồi ở trên thềm đá cầm một quyển sách đọc rất nghiêm túc, nàng lặng lẽ thả mấy trái cây ở bên cạnh hắn, liền muốn đi thư phòng.
Lúc này, bình thường nàng sẽ không đi quấy rầy hắn. Huyền Tề cũng sẽ không trò chuyện với nàng.
"Muội đoán Trường Khanh có thật lòng ái mộ Hồng Trang hay không?" Nàng mới bước ra một bước, Huyền Tề để sách xuống tùy ý hỏi một câu.
"Ngược lại có mấy phần là thật. Chẳng qua muội cảm giác Hồng Trang như cố tính quyến rũ hắn."
"Hồng Trang kia, nếu an phận thủ thường liền thôi, nếu không an phận, còn muốn tánh mạng muội, để ta phát hiện, nhất định một kiếm đâm xuyên nàng."
Thiên Âm sợ hết hồn, vội nói: "Đệ tử trong môn phái không cho nội đấu tương tàn lẫn nhau, huynh cũng không phải không biết. Coi như Hồng Trang muốn giết muội, muội dùng tu vi hiện tại, nàng tuyệt đối không phải là đối thủ. Huynh cũng đừng lo lắng."
Huyền Tề từ chối cho ý kiến, nhặt trái cây trên đất cắn miệng, lập tức chua đến dung nhan tuấn mỹ của hắn nhíu chặt, nhìn thấy Thiên Âm cười kịch liệt, tay hắn run rẩy, mặt không chút thay đổi cầm trái cây trong tay gặm xong, dù thế nào cũng không đi lấy thêm trái thứ hai.
"Huyền Tề ca ca răng miệng thật tốt, muội chọn trái cây chưa chín đưa cho huynh, huynh lại có thể ăn say sưa ngon lành. Xem ra lần sau muội đều không cần phí tâm vì huynh mà tìm trái chín muồi rồi."
"Muội có cho ta độc dược, ca ca ta cũng ăn không từ." Huyền Tề khoác lác vô sỉ, quên cái chua của lúc trước, lại lượm một trái ăn, vẫn chua, chua đi vào trong trái tim. Lần này hắn ngược lại không ăn, nói: “Lần này Lưu Quang ra cửa tìm bảo vật, muội lại có thể không đòi đi theo, thật đúng là nhìn muội với cặp mắt khác xưa nhé!"
Thiên Âm xem thường, một dáng vẻ rất khổ não: "Muội đương nhiên không đi, muội ngồi chờ người đến tìm làm phiền Thái A. Những người có mưu đồ Thần Tàng kia, thế nào trong ba tháng này một chút động tĩnh cũng không có?"
"......" Huyền Tề tối sầm mặt: "Muội ngứa da rồi hả?"
"Dĩ nhiên không phải, muội chỉ phải không thích sinh mạng nằm trong nguy cơ đau khổ, quá giày vò rồi."
Huyền Tề Bạch xem thường: "Chỉ cần Tôn Thượng và Lưu Quang vẫn còn ở Thái A, bọn họ liền không dám dễ dàng xâm phạm. Trừ phi bọn họ thật bị mỡ heo mê hoặc tâm trí, liền hợp lại tấn công Thái A......" Hắn xì một tiếng: "Chỉ là tất cả Chưởng môn trong Tiên môn lại không phải người ngu, nếu như đến xâm phạm Thái A ta, chẳng phải khiến Ma tộc có cơ hội có thể lợi dụng sao. Bọn họ tuyệt nhiên sẽ không làm như vậy. Cho nên muội đừng lo lắng, nếu là một hai vị trong tiên môn, chúng ta nhất định để cho bọn họ tới như thế nào, liền thế nào đánh cho hắn đi trở về!"
Hắn nói tự tin hơn gấp trăm lần, nhưng trong lòng Thiên Âm lo lắng, càng ngày càng dài, bất an kia càng sâu thẳm.
"Chỉ mong như lời huynh nói, nếu không hoa quý thiếu nữ như muội, không nói được liền muốn bỏ mạng ở trong tay của một đám lão già." Nàng tùy ý ngồi ở trên bậc, động tác kia hiển nhiên là tác phong của một tiểu tử.
Khóe mắt Huyền Tề run rẩy lợi hại, cuối cùng xem áy náy, quyết định dạy bảo nàng một ít: "Lúc muội ngồi, chân không cần quá mở rộng, đó là tư thế của nam đâu ngồi, nữ tử phải đóng lại chân. Ai ai đôi tay kia chớ chống cằm, chướng tai gai mắt, lại chống mặt biến dạng tiểu hài tử rồi. Muội vừa làm gì? Đều nói chân phải đóng lại, muội vểnh hai chân lên thành hình dáng gì? Muội......"
Cuối cùng, Thiên Âm ngẩng đầu thẳng lưng để chân tay để nằm ngang, đoan trang ưu nhã, chỉ là biểu hiện trên mặt lại không quá hấp dẫn, nói: "Huyền Tề ca ca ~"
Câu hồn nũng nịu không làm cho nàng nói lên hương vị gì, thì ngược lại khiến Huyền Tề rợn cả tóc gáy.
Hắn lau mồ hôi, thở dài nói: "Xem ra là một tảng đá, cho dù có điêu khắc thành kim cương mỏng đẹp đẽ như thế nào đi nữa cũng vẫn là tảng đá, không cách nào biến thành ngọc thô chưa mài dũa." 
Lời vừa mới dứt, một đôi mắt của Thiên Âm tràn ngập nước mắt, nhẹ nhàng ướt át, khẽ nhíu lông mày nhìn hắn.
Mặc dù biết rõ nàng đang giả bộ, nhưng Huyền Tề vẫn không kháng cự được cặp mắt đen nhánh trong suốt đầm đìa nước mắt kia. Lòng mền nhũn, nộp vũ khí đầu hàng: "Muội thích như thế nào liền như thế ấy, huynh không nói muội nữa, được chưa? Mặc kệ muội có dáng vẻ gì, huynh vẫn yêu nhất tiểu Thiên Thiên."
Thiên Âm lập tức vui mừng: "Vậy là sao, nếu dáng vẻ của muội là yếu gió phất liễu, không chừng huynh phải bị hù chết."
Huyền Tề liếc nhìn nàng, trong lòng thật hung hăng rối rắm một phen.
Nàng đẹp là đẹp, tuy chỉ mười bảy tuổi, tướng mạo đã nẩy nở, da thịt trắng nõn được ví như Dương Chi Ngọc, một đôi mắt mùa thu tràn đầy linh khí bức người, hơn nữa một đôi má lúm đồng tiền trên mặt, cho dù là không cười, cũng là như ẩn như hiện, có cảm giác cười như không cười. Hôm nay nàng một thân y phục màu tím nhạt, bao bọc thân hình thon dài, chỗ nên lồi tuyệt đối không lõm, chỗ nên lõm tuyệt đối không lồi......
Một mỹ nhân tuyệt sắc như vậy, cố tình uống rượu ăn thịt, hoàn toàn không có dáng vẻ rụt rè của nữ hài tử.
"Ánh mắt của huynh cứ như sói." Thiên Âm vừa quay đầu liền thấy đáy mắt của Huyền Tề, không chút khách khí nói ra cảm nhận của mình.
"Khụ." Huyền Tề mất tự nhiên quay mặt sang, yên lặng chốc lát, mới nói: "Thiên Thiên trổ mã càng ngày càng xinh đẹp rồi."
"Thật sao!" Thiên Âm thích Huyền Tề nói dáng vẻ nàng xinh đẹp, nhưng không thích người khác nói, tỷ như Trường Khanh, thời điểm mỗi lần hắn nói nàng xinh đẹp, mãi cứ nhìn chằm chằm vào bộ ngực của nàng.
Huyền Tề tùy ý lại cắn trái cây trong tay một cái, toàn thân run rẩy, vội cười nói: "Lương thiện như huynh, có từng lừa gạt qua muội không?"
"Quả thật, là không có."
"Đó là đúng rồi." Nhìn nàng cười như hoa, hắn nghĩ, huynh làm sao có thể gạt muội chứ......
Bất tri bất giác, trái cây trong tay bị hắn ăn xong rồi, hình như cũng không cảm thấy có nhiều chua, bởi vì trong lòng, chua hơn. 
Hai người ngồi ở trên bậc trời Nam đất Bắc trò chuyện thật lâu, bất tri bất giác, chân trời đen xuống.
Thiên Âm ngạc nhiên nói: "Trường Khanh sao hôm nay về trễ như thế, bình thường lúc này sớm đã trở lại theo chúng ta nói khoác lịch sử vinh quang đuổi theo của hắn nữa sao."
Huyền Tề hơi mím môi, tuấn nhan như vẽ, chỉ là cặp chân mày nhíu chặt như gò núi khua lên phá hư cái đẹp.
Thiên Âm không chút suy nghĩ đưa tay qua vuốt lên, toàn thân Huyền Tề chấn động, nơi lồng ngực kịch liệt nhảy lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.