Sư Phụ Quá Mê Người, Đồ Đệ Phạm Thượng!

Chương 124: Là đúng hay sai




Editor: Tiểu Ly Ly.
"Sư phụ, con......" Thiên Âm nhìn hắn một chút, lại nhìn Lục Nhiên một chút, thấy vẻ mặt mọi người đều không rõ đang nhìn mình, trong lòng biết lần này cách làm của nàng không khỏi khiến cho người ta hoài nghi, truyền âm nói: "Sư phụ người để cho bọn họ đi thôi, van người!"
Trọng Hoa thở dài: "Ngươi biết ngươi làm gì ở đây sao?"
"Con...... Cầu xin sư phụ thả bọn họ đi, con không muốn Xích Hỏa tỷ tỷ chết."
Hai đôi mắt giao nhau chỉ một trong phút chốc, Trọng Hoa nhìn mắt nàng sâu không thấy đáy, ánh mắt trong suốt lộ ra đau đớn, tiếp theo chớp mắt một cái, lại giống như chỉ là ảo giác của hắn, ánh mắt nàng trong veo, chỉ có đồng tình không đành lòng cầu xin không từ bỏ. 
"Ngươi đã cố ý như thế, vi sư liền theo ý của ngươi, như vậy, ngươi có thể buông tay sao?"
Thiên Âm thu tay lại, không dám nhìn tới hắn, xoay mặt nhìn về Mặc Tử Tụ mà nháy mắt, lại vừa hay nhìn thấy một búa của Tru Tiên bổ tới, làm như dùng toàn thân tu vi xuất ra một búa này. Lập tức đầu óc nàng trống rỗng, thân thể đã nhanh hơn suy nghĩ di chuyển chắn trước mặt Trọng Hoa, sợ hãi đột nhiên xông lên đầu để cho âm thanh của nàng cũng bén nhọn đến chói tai: "Không cho làm tổn thương sư phụ ta!!"
"Ai cho ngươi ra tay!" Mặc Tử Tụ trợn lên giận dữ nhìn Tru Tiên một cái, muốn ra tay cứu giúp, đám người Nguyên Ly Nặc và Lam Duyệt đúng vào lúc này đồng loạt công kích về phía hắn.
Hơi thở lạnh thấu xương như đao nặng nề đè xuống, cây búa to lớn kia chưa đến trước mặt, Thiên Âm đã không chịu nổi lực hủy diệt này, người run một cái, một búng máu phun trào ra!
Sắc mặt Trọng Hoa trắng nhợt, một tay kéo thân thể nhẹ nhàng của nàng qua, một bàn tay trống không trong nháy mắt chống đỡ lưỡi rìu bổ ngang, lập tức ngón tay trơn bóng của hắn bị da tróc thịt bong từng khúc rạn nứt, ngay cả áo bào Lưu Vân, cũng trong nháy mắt hóa làm bụi mù, hắn rên lên một tiếng, khóe miệng chậm rãi chảy máu xuống!
Trong ngực Thiên Âm không chịu nổi dư âm này, phun ra máu nhuộm ướt áo bào trước ngực hắn, làm cho ánh mắt trong trẻo lạnh lùng của hắn rốt cuộc cũng nhiễm sắc mặt giận dữ, bàn tay xuất ra một chưởng, cây búa quay đầu lại, hơn nữa sát ý mạnh mẽ nhanh như tia chớp xông ngược về phía Tru Tiên!
Mặc Tử Tụ bức lui chúng tiên tôn, Mặc Phát giương lên, trong nháy mắt quấn lấy thân rìu, chỉ thấy hắn run lên rất ít, cây rìu này lập tức hóa thành làm tro bụi nhẹ nhàng tiêu tán thành vô hình.
Cũng trong lúc đó, một người từ bên ngoài không trung phi kiếm đâm xuyên qua thân thể Tru Tiên, không đợi mọi người có phản ứng, Lưu Quang bước ra một bước, khoảng cách ngàn dặm rút lại thành một tấc, hắn liền ở sau lưng Mặc Tử Tụ, đứng trước mặt Tru Tiên trở tay một chưởng tát bay Tru Tiên!
Lập tức chỉ thấy Tru Tiên cả người chảy máu, hóa thành một đường cong màu đỏ bay vào trận địa Ma tộc.
"Lưu Quang!" Âm thanh hàm chứa tức giận của Mặc Tử Tụ lập tức vang lên, Lưu Quang một thân trường bào tươi đẹp không gió mà bay, tóc đen ở phía sau uyển chuyển tung bay, trên dung nhan tuyệt mỹ của hắn chứa băng lãnh như sương: "Các ngươi đối phó Trọng Hoa thế nào bổn tọa mặc kệ, nhưng đả thương Thiên Âm, bổn tọa liền muốn hắn mang máu thịt trả trở về!"
Mặc Tử Tụ thâm sâu nhìn Thiên Âm một cái, một trận sương dày màu đen thoáng chốc bao phủ trong đất trời, đợi sương dày tản đi, đã không thấy thân thể của hắn. Ngay cả trong kết giới người Ma tộc, cũng đã lùi về.
Cho đến đất trời đều tĩnh lặng lại, sương dày tản đi, phía chân trời khôi phục trong sáng. Nàng tựa vào trong ngực Trọng Hoa, trợn to mắt nhìn một ít vết máu theo cằm oánh nhuận hoàn mỹ của hắn chảy xuống, lặng yên không tiếng động nhỏ tại khuôn mặt khiếp sợ của nàng, một giọt nước mắt rốt cuộc run rẩy rơi trên gương mặt.
Nàng không cam lòng, nhưng không cách nào lựa chọn mất đi ý thức. Chỉ còn dư một giọng nói ở đáy lòng vang lên thật thấp: thật xin lỗi, sư phụ......
"Thiên Thiên!"
"Thiên Âm, ngươi làm sao rồi hả?"
Lưu Quang và Huyền Tề đồng thời rơi vào đối diện Trọng Hoa, muốn đi nhìn thương thế Thiên Âm, Trọng Hoa không nói một lời ôm nàng lên, hóa làm một luồng sáng trắng bay về phía “Trích Tinh Các”.
***
Ban đêm, cả Trường Lưu đều yên tĩnh lại.
Giữa ban ngày dấu vết tiên ma giao chiến lưu lại đã bị dọn dẹp sạch sẽ, nghe không thấy được một chút mùi máu tươi nào. 
Ánh đèn Trích Tinh Các sáng choang, cũng là nơi yên tĩnh nhất của Trường Lưu.
Trọng Hoa ở ngoài phòng, Lưu Quang nghiêng người dựa vào cửa, trên hành lang ánh đèn chiếu lên vẻ mặt của hắn lúc sáng lúc tối, tay nhẹ nhàng cầm một thanh kiếm tinh xảo tựa như ở vuốt ve lại giống như đang xuất thần, một đôi mắt chứa nước thỉnh thoảng chớp động.
Thanh Phong Minh Nguyệt, xinh đẹp tuyệt vời như vậy, vốn là một hình ảnh cực đẹp, lại bởi vì hắn ngồi chồm hổm trên mặt đất, đôi tay chống cằm vẻ mặt buồn thiu, phá hư cái đẹp của toàn thân.
Huyền Tề lặng lẽ nhìn hắn mấy lần, rốt cuộc không nhịn được nói: "Lưu Quang, người nói tôn thượng phải ở chung với Thiên Âm tới khi nào đây? Chính vết thương của hắn còn chưa làm xử lý?"
"Ngươi gấp?"
Huyền Tề gật đầu.
Lưu Quang hiểu rõ, một móng vuốt lao qua hắn, ném về gian phòng.
Cửa phòng bị Huyền Tề đụng vỡ, tư thế của hắn giống như rùa rơi trên mặt đất giả chết. Một lúc lâu không có nghe được bất kỳ âm thanh gì, ngay cả âm thanh hô hấp cũng không, hắn nghĩ nếu là tôn thượng chất vấn hắn đứng lên trả lời cho thật tốt, không khỏi lặng lẽ mở một con mắtra, lại một con khác, thấy rõ một màn trước mắt.
Đơn thuấn sạch sẽ ở trên giường, Trọng Hoa nằm hờ ở bên giường, hoàn hảo tay phải nắm chặt tay nhỏ bé của Thiên Âm, dung nhan như thủy tinh trong suốt làm như vô cùng vô cùng mệt mỏi, đóng chặt hai mắt, chưa từng bởi vì Huyền Tề đột nhiên xông vào mà có nửa phần kinh động.
Hắn chưa bao giờ thấy được dáng vẻ này của tôn thượng, biểu tình thường ngày của hắn đều là vạn năm không đổi, ngẫu nhiên sẽ có gợn sóng, cũng hầu như là phong khinh vân đạm*. Mà lúc này trên mặt giống như có hàn băng nham thạch, lại cũng là có một nửa kinh hoàng này......
Phong khinh vân đạm*: Mây gió điềm nhiên, ngụ ý là bình tĩnh trước mọi việc
Sắc mặt Thiên Âm đỏ thắm, mặc dù đang ngủ say, thế nhưng vẫn quyến luyến vẻ mặt thỏa mãn, nhưng hình ảnh lại đang giống như dừng lại, đau đớn thâm sâu trong mắt hắn.
Một màn cực đẹp, cực yên tĩnh, vô cùng ấm áp.
Hắn yên lặng đứng dậy, yên lặng lui ra ngoài, vòng qua Lưu Quang đang nhìn vào bên trong phòng không chớp mắt, yên lặng đóng lại cửa phòng, im hơi lặng tiếng đi tới trong sân.
Trăng sáng như bàn, gió mát làm bạn. Huyền Tề nhìn trong ao sen phản chiếu bầu trời trong đêm, suy nghĩ mất hồn.
Nước kia trong vep lấp lánh vô số ánh sao, giống như là ánh mắt của người nào, luôn dí dỏm làm người hài lòng, lại nhìn trên bờ bóng dáng cô đơn?
Gió nhè nhẹ mang theo mùi hoa nhàn nhạt bồi hồi trên không trung, trên bờ mù mịt, Huyền Tề làm như khẽ cười một tiếng, nói: "Lưu Quang, người có thể nói cho ta biết hay không, thích Thiên Âm, là đúng hay sai?"
Lưu Quang đứng ở bên cạnh hắn, trong nháy mắt, một luồng khí lưu nhiễu loạn mặt hồ yên tĩnh, giống như trong lòng của Huyền Tề lúc này, vô cùng phức tạp.
Hắn nói: "Sớm buông tha đi."
Buông tha sao?
Một lúc lâu, Huyền Tề quay đầu lại chậm rãi nhìn bóng lưng hắn đang dần đi về phía xa, lại từ áo bào diễm sắc bao trùm trên thân thể, tìm được một loại cảm động xen lẫn khổ sở. 
"Lúc đầu người cũng buông tha Cách Cách như vậy sao?"
Diễm sắc hơi ngừng lại, giống như hoa nở đang tươi đẹp đột nhiên bị giật mình, bất động. Thời gian cũng giống như dừng ở giờ khắc này, Huyền Tề và hắn nhìn nhau chằm chằm.
Hắn hơi nghiêng mặt qua, dung nhan tươi đẹp bịt kín mờ nhạt, hắn nhẹ giọng nói một tiếng: Phải
Huyền Tề nắm chặc quyền buông ra tới: "Nên người mới biết hối hận cho tới bây giờ."
"Ngươi nói đúng." Lưu Quang nhỏ giọng cười khẽ, tiếng cười ở ban đêm chảy xuôi ra: "Cho nên Trọng Hoa, phải trả giá thật lớn."
Cho đến trước mắt tất cả sắc thái biến mất ở trong màn đêm, trên hành lang ngọn đèn dầu vẫn như cũ. Huyền Tề lại một lần nữa nhìn về phía căn phòng, tự lẩm bẩm: "Ta không phải ngươi, ta sẽ không trơ mắt nhìn nàng rơi vào chỗ vạn kiếp bất phục. Ngay cả nàng chưa từng yêu ta, ta vẫn muốn nói cho ngươi, Lưu Quang, ta sẽ không buông tha."
Khi nước ao khôi phục lại yên tĩnh lần nữa, bóng người bên bờ cũng không biết tung tích.
Bên trong phòng, bóng đêm dịu dàng, năm tháng yên tĩnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.