Sư Phụ Quá Mê Người, Đồ Đệ Phạm Thượng!

Chương 121: Vấn đề này rất khó trả lời




Editor: Tiểu Ly Ly.
"Không biết thẹn!" Nguyên Ly Nặc thẹn quá thành giận: "Phản đồ ngươi, đừng vội ở chỗ này nói xằng nói bậy!"
Xích Hỏa hừ lạnh: "Nguyên Ly Nặc, ta và sư phụ đang nói chuyện, có liên quan gì tới ngươi?!"
"Hừ, ngươi khi sư diệt chúng, dấn thân vào Ma tộc, người không có chỗ để được tha thứ. Nếu hôm nay chính ngươi muốn tới chịu chết, bổn tôn thành toàn ngươi!"
Hai người giống như kẻ thù, nói không đến hai câu liền đánh nhau.
Có người nói, bà tức* tựa như kẻ thù, một người đoạt nhi tử của người khác lại sợ người khác đoạt trở về, một người bị người khác đoạt nhi tử lại liều mạng muốn đoạt lại. Vì vậy một cuộc minh tranh ám ngươi đoạt tới ta đoạt đi, âm mưu dương mưu* cũng không thiếu được, chiến đấu đến cuối cùng, người ở giữa bị cướp đoạt tới cướp đoạt đi, thành người thắng lớn nhất, nhưng có lẽ cũng thất bại thảm hại.
Bá tức*: mẹ chồng nàng dâu.
Âm mưu dương mưu*: âm mưu và dương mưu giống nhau ở chỗ chỉ muốn đạt được kết quả tốt nhất. Chỗ khác biệt giữa chúng là âm mưu có sơ hở có thể tìm ra, mà dương mưu là theo thế mà động, theo thế mà phát, không có dấu vết để tìm ra, so với âm mưu thì cao minh hơn nhiều cũng khó thực hiện hơn nhiều
Trong đó, quan hệ giữa Xích Hỏa và Nguyên Ly Nặc, cũng có thể xem là như vậy.
Chiến đấu giữa hai người này, là ai cũng không cách nào nhúng tay, duy nhất chỉ Lục Nhiên có thể nhúng tay, cầm kiếm mà đứng, vẻ mặt thâm trầm che giấu tất cả cảm xúc.
Ngay lập tức, bên ngoài Tiên điện chỉ thấy hồng quang tán loạn, sóng khí quay cuồng, điện quang hỏa thạch tất cả những chiêu thức hai người tung ra giữa không trung hiện lên lại biến mất.
Vô Tư nhìn Xích Hỏa, lại nhìn Lục Nhiên một cái, rất đáng tiếc nói: "Ban đầu Xích Hỏa cũng coi là hạng người kinh tài tuyệt diễm, sau khi chìm đắm vào Ma tộc thì tu vi càng thêm tăng mạnh. Nếu ban đầu nàng chưa từng phạm phải sai lầm, hôm nay trong tiên giới sẽ có nhân tài xuất chúng."
Thanh Đại tiếp lời nói: "Đáng tiếc, đứa bé có tiền đồ như vậy."
Lúc trước Xích Hỏa chịu một chưởng của hắn đã bị trọng thương, vào lúc này đấu với thuộc hạ của Nguyên Ly Nặc chiếm không tới nửa phần tiện nghi, bị buộc từng bước lui về phía sau, máu từ trên người nàng chảy ra không ngừng.
Lục Nhiên cầm kiếm ngón tay trắng bệch. Lịch Chi kinh ngạc nhìn về hắn: "Sắc mặt của Lục chưởng môn sao khó coi như vậy? Thân thể không thoải mái sao?"
Lục Nhiên cười khẽ: "Mấy năm gần đây bế quan lâu ngày không thấy ánh sáng mặt trời, sắc mặt tự nhiên kém chút, làm phiền Tiên Tôn Lịch Chi lo lắng."
Lịch Chi cười như không cười, cũng không mở miệng.
Giữa không trung, Nguyên Ly Nặc từng bước từng bước mà ép sát, Xích Hỏa nhếch nhác chống cự, nhưng vẫn không rút đi.
Nguyên Ly Nặc hận nàng tận xương, ra tay không lưu lại nửa phần đường sống, nhìn như vậy, chỉ hận không thể chém nàng thành thịt nát.
Lịch Chi im ắng chỉ chốc lát thì tâm tư lại sôi nổi, nhìn Xích Hỏa chậc chậc sợ hãi than: "Người Ma tộc thật là trong mắt không có người, lại dám một người một ngựa xông tới, nói nàng dũng cảm thì đã coi trọng nàng rồi. Mặc dù Xích Hỏa này ở Ma tộc có địa vị cao, nhưng nếu thật muốn phân cao thấp với Tiên Tôn Trường Lưu, thì còn thiếu rất nhiều" Hắn liếc Lục Nhiên một cái, cười đến âm dương quái khí*: "Cho nên nói, hồng nhan họa thủy. Vô duyên vô cớ lại thu nhận nữ đệ tử này, hiện tại tốt rồi, dẫn lửa lên thân thôi......"
Âm dương quái khí*: nghĩa đen là khí quái lạ trong trời đất, nghĩa bóng chỉ những người lời lẽ, cử chỉ quái đản, kỳ lạ hoặc lời nói, thái độ không chân thành, khiến người ta đoán không ra.
Lam Duyệt mỉm cười nói: "Lịch sư huynh nói thế qúa rồi, bên trong tiên môn nào không có nữ đệ tử, cũng không phải là ai ai cũng như Xích Hỏa vậy. Tiên Tôn Trọng Hoa cũng không phải có nữ đệ tử Thiên Âm rất biết điều."
Lịch Chi khinh thường: "Chuyện ngày sau ai có thể dự liệu được? Thiên Âm, không chừng chính là Xích Hỏa thứ hai!"
Lời mới vừa mói xong, đột nhiên cảm nhận được khí lạnh đập vào mặt, cả người Lịch Chi da thịt căng thẳng, tiếp theo nhìn lại, liền thấy Trọng Hoa đứng chắp tay, ánh mắt cũng là nhẹ nhàng quét tới một cái.
"Hừ!" Hắn phất tay áo quay mặt sang, giống như quan sát Nguyên Ly Nặc và Xích Hỏa đang đánh nhau, nhưng trong lòng lửa giận rào rạt, ngại vì tu vi của Trọng Hoa cao thâm khó lường, cố tình lại không dám làm bậy, chỉ đành phải âm thầm bực mình.
Mắt thấy kết giới sắp bị công phá, mọi người rối rít phóng lên trời, hoặc bổ sung kết giới sắp bị phá hư, hoặc xuyên qua kết giới xông vào trận địa của Ma tộc đại khai sát giới.
Trên mặt đất, chỉ có vẻ mặt Lục Nhiên từ từ mất huyết sắc, che chở cho Hồng Trang là Thiên Ngô, Trọng Hoa cũng ngửa đầu chuyên chú nhìn một chỗ không có người.
Thiên Ngô thấy dáng vẻ này của hắn, liền hỏi: "Tôn thượng, thế nào? Có gì không đúng sao?"
Trọng Hoa nói: "Mặc Tử Tụ tới." Đột nhiên vẻ mặt cứng lại, sau một khắc liền đã xuất hiện trước mặt Tam Trưởng Lão Thiên Ngô, vươn tay ra, một người từ trong sương mù dày dặc xuất hiện.
Thiên Ngô kinh sợ thối lui một bước: "Đây là......"
Sương mù tản ra, lộ ra nam tử trung niên với dáng vẻ khô gầy gầy trơ xương, đang dữ tợn mà cười cười.
"Quả nhiên là cảm thấy xấu hổ với người đứng đầu tiên giới, ảnh thuật này của bổn tọa xuất thần nhập hóa*, ngay cả Minh vương cũng khó mà phát hiện, ngươi có thể liếc mắt nhìn ra, khiến bổn tọa cảm thấy không bằng."
Xuất thần nhập hóa*: giống như xuất quỷ nhập thần, hành tung không rõ ràng.
Trọng Hoa lạnh nhạt liếc hắn, nhàn nhạt khạc ra một câu nói ra thân phận của người tới: "Minh giới Tứ Đại Thiên Vương là một trong những minh ảnh."
Minh ảnh khô cằn nở vài tiếng cười, giống như giờ phút này không phải cổ bị người để ở trong tay, vẻ mặt thản nhiên tự đắc thậm chí còn mang theo chút đắc chí: "Dĩ nhiên là bổn tọa, không ngờ đại danh bổn tọa Tiên giới đã nghe tiếng rồi, thật là xấu hổ xấu hổ."
Trọng Hoa yên lặng chớp mắt một cái, vẻ mặt không có gì nói: "Dĩ nhiên là nổi tiếng gần xa, nhớ năm đó ngươi vụng trộm tiểu thiếp Minh vương thân thể trần truồng bị đuổi giết không còn chỗ ẩn thân, có thể nói là nổi trong Lục giới, hôm nay nghĩ đến, vẫn là để cho người có ký ức mới mẻ không cách nào quên." 
Hồng Trang đứng ở sau lưng Thiên Ngô nhịn không được lập tức cười phun khiến cho trên mặt trắng bệch của Minh Ảnh không có mấy lạng thịt nặn ra vẻ lúng túng xấu hổ.
Trọng Hoa không có tính toán ôn chuyện với hắn: "Từ trước đến giờ Minh giới và Tiên giới không can thiệp chuyện của nhau. Hôm nay ngươi thừa dịp thời điểm tiên ma giao chiến, sai Ảnh Nô tới đây ẩn vào Trường Lưu đến cuối cùng muốn thế nào?"
Minh ảnh Ảnh Nộ cười to: "Trọng Hoa, ngươi giả bộ ngu cái gì! Tất nhiên là Bổn tọa đến là vì vị thần cuối cùng, chẳng lẽ ngươi lại cho là ta tới thăm ngươi?" Hắn hừ hừ cười một tiếng: "Tuy là khí chất của ngươi tuyệt vời làm đất trời thay đổi, dung mạo khuynh thế liền ngay cả trời trăng cũng không bằng, nhưng phương diện kia của bổn tọa bình thường, tất nhiên chướng mắt ngươi......"
Nói còn chưa dứt lời, đông một tiếng, cái ót bị người hung hăng gõ vào, cũng không biết đầu của hắn là chất liệu gì, một âm thanh vang lên lớn như vậy, đầu của hắn lại không thấy máu chảy không thấy vết thương, vẫn hoàn hảo không chút tổn hại.
Dĩ nhiên, một Ảnh Nô, tập họp ngàn vạn bóng dáng mà thành con rối, muốn trông cậy vào nó chảy mấy thùng máu, cũng là Thiên Phương Dạ không thiết thực.
Duy nhất danh xưng có phản ứng, đó là vẻ mặt mơ hồ của hắn, ngay cả thân thể cũng lung lay mấy cái.
Giữa không trung tiên ma đánh nhau kích liệt, bên này Thiên Ngô và Hồng Trang khiếp sợ nhìn Thiên Âm, nhìn lại thiết côn trong tay to bằng bắp đùi, hai người lập tức cảm thấy hoa mắt chóng mặt.
Khóe miệng Trọng Hoa run lên, lo lắng này khi Ảnh Nô nhìn thấy dung mạo của Thiên Âm và truyền tin tức của hắn về Minh giới, đưa tới phiền toái không cần thiết về sau, đưa tay chùi một cái, liền khiến cho Ảnh Nô không thể chịu một kích hóa thành khói mù.
Hắn oán giận nhìn Thiên Âm, giọng nói cũng không biết là vui là giận: "Ngươi không phải nên nằm dưỡng thương cho thật tốt sao, lại tới xem náo nhiệt gì?"
"Chính là con......" Thiên Âm suy nghĩ nửa ngày, răng trên răng dưới vừa đụng liền nhảy ra một câu hối hận không kịp lời nói: "Ngứa da."
Trọng Hoa cúi mắt xuống, một lát sau nói: "Đã như vậy, sau khi trở về Thái A, đi Huyễn Hải suy nghĩ đi, khi nào tật xấu ngứa da được sửa lại thì trở ra."
"......" Vẻ mặt Thiên Âm chợt thay đồi, làm ra vẻ như bừng tỉnh: "Ôi? Sư phụ người mới vừa hỏi con cái gì? Tại sao không nằm dưỡng thương muốn tới tham gia náo nhiệt? Ai, cái vấn đề này rất khó trả lời, để cho Huyền Tề ca ca thay con trả lời thôi."
Trọng Hoa hình như cười cười, khó có được hắn nở nụ cười khiến cho Thiên Âm bị mê hoặc đồng thời tinh thần căng thẳng. Hắn nói: "Vi sư cho ngươi đi suy nghĩ, ngươi có ý kiến?"
"......"
"Còn chưa có nghe rõ? Vi sư có thể nhắc lại một lần nữa."
"Con...... Nghe rõ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.