Sư Phụ Quá Mê Người, Đồ Đệ Phạm Thượng!

Chương 102:




Editor: Tiểu Ly Ly.
Ngân Nguyệt* di chuyển về tây, ánh bình minh vừa ló rạng.
Ngân Nguyệt*: ánh trăng màu bạc.
Trong điện Cửu U, hai bóng người mặt đối mặt ngồi xếp bằng, khi ánh sáng mặt trời đầu tiên xuyên thấu qua màn cửa sổ bằng lụa mỏng chiếu lên mặt của Xích Hỏa thì bên khóe mắt nước mắt như có ánh sáng toát ra, nàng mang theo nụ cười lau đi nước mắt, tựa như ước mơ cái gì, vẻ mặt yên ổn mà hạnh phúc.
"Có lẽ, cả đời này ta cũng không chờ được câu trả lời của hắn."
Nữ tử vì yêu mà cuồng nhiệt, vì yêu mà xinh đẹp, Xích Hỏa như vậy, khắc sâu trong đáy lòng của Thiên Âm, nên có một ngày, nàng bị chính sư phụ mình moi tim ra trong giây phút kia, nàng sẽ nghĩ tới Xích Hỏa lúc này.
Xích Hỏa nói, yêu sư phụ của mình, nàng chưa bao giờ hối hận, cho dù, hắn chưa bao giờ thích nàng......
Có chút yêu, nhất định sẽ bay vào ngọn lửa.
Giống nhau Xích Hỏa lúc này, giống nhau Thiên Âm sau này.
(Lời của editor: editor không nhịn được phải nhảy vào nói, theo như câu trên, dự là truyện về sau sẽ ngược nhắm nha ~~. Cơ mà có ngược cũng đừng bỏ Ly nhá, đảm bảo khúc cuối sẽ có H, khửa khửa khửa *cười gian xảo*.)
"Ta từng bị người hạ Phệ Hồn Đan, đã không có bao nhiêu ngày còn sống. Ta không cam lòng, muốn tự lừa dối mình để vượt qua những ngày còn lại. Trước khi ta chết, ta muốn nghe được hắn lời nói thật lòng. Coi như...... cho dù là cự tuyệt!" Xích Hỏa cúi đầu cười một tiếng, nghẹn ngào, nuốt nhung nhớ vào trong lòng: "Sư phụ hắn đã 3000 năm chưa từng thấy ta, ta muốn gặp được hắn, mặc dù hắn không yêu ta, ta cũng muốn ở trong cuộc sống lâu dài của hắn lưu lại một chút trí nhớ, dù là đối với hắn mà nói, ta chỉ sỉ nhục của Trường Lưu!"
"Xích Hỏa tỷ tỷ." Thiên Âm cầm bàn tay đang run rẩy của nàng, trong lòng từng trận đau đớn co rút: "Đợi ta trở lại Trường Lưu nhìn thấy Lục Nhiên Chưởng môn, nhất định nói cho người biết, ngươi rất nhớ ngài ấy."
Nghĩ đến Trường Lưu kia, thoáng nhìn thấy bóng dáng cô đợn cùa Lục Nhiên, Thiên Âm khẽ mỉm cười: "Ta tin tưởng, Lục Nhiên Chưởng môn nhất định cũng là yêu ngươi đấy!"
"Vậy sao......" Trong lòng Xích Hỏa tràn đầy khổ sở cười một tiếng, chỉ coi nàng đang an ủi mình, sờ sờ tóc của nàng: "Chờ tương lai ngươi có người thích, nếu như không chiếm được, ngàn vạn lần không được học ta nghĩ tới điều xấu, cuối cùng ngay cả người mình yêu cũng không gặp được. Nếu như không thể ở cùng nhau, cho dù là yên lặng bảo vệ, cũng tốt hơn sống ở trong nhung nhớ vô tận."
Thiên Âm hé miệng, suýt nữa nói cho nàng biết tâm ý của mình, đúng lúc này Tru Tiên xông vào.
Lúc này cả người Tru Tiên đều có băng kỹ vết thương, liếc mắt nhìn qua, trắng toan toát giống như quỷ.
Xích Hỏa thu lại vẻ buồn rầu, lại là dáng vẻ xinh đẹp động lòng người: "Tru Tiên, ngươi không phải sống ở trong viện của mình thật tốt, lại tới làm gì?"
Tru Tiên chậc chậc thở dài mấy tiếng, kéo Thiên Âm từ trên mặt đất lên, từ trên xuống dưới quét mắt nhìn Xích Hỏa mấy lần, vẻ mặt tràn đầy khinh bỉ: "Vừa rồi người nói chuyện hư hỏng của người cho nàng biết sao? Chậc chậc, ngươi cũng nên có một chút tiền đồ, vì một nam nhân, tự chà đạp mình thành dáng vẻ như vậy. Nếu như không cam lòng, bổn tọa và ngươi đi Trường Lưu Tiên sơn bắt Lục Nhiên, muốn chém giết muốn róc thịt thì ngươi nói một câu, lại cứ muốn hành hạ mình, làm cho người khác thấy sung sướng."
Xích Hỏa nghiêng đầu, che đi vẻ mặt tổn thương.
Tru Tiên nhìn nàng thật sâu, ánh mắt chớp động.
Tầm mắt Thiên Âm di chuyển ở giữa hai người, đột nhiên linh quang chợt lóe: chẳng lẽ Tru Tiên này, thích Xích Hỏa tỷ tỷ?
Nhận thấy được ánh mắt của nàng, Tru Tiên ho nhẹ một tiếng, xách theo nàng xoay người liền đi: "Tiểu ma đầu này thiếu dạy dỗ, ta thay ngươi xem nàng, tránh cho lại theo nha đầu ngốc Bạch Dao kia gây ra chuyện lớn.
"...... Ngươi buông ta ra, tự mình ta sẽ đi......"
****
Một tòa đại điện trống trải, quần ma hội tụ, nhốn nha nhốn nháo như phố xá sầm uất.
Thiên Âm liếc nhìn lại, sợ ngây người.
Bên trái một nhóm người, bày chừng trăm cái bát, đang chơi vung quyền, mọi người uống đỏ bừng cả khuôn mặt cảm xúc dâng cao.
Bên phải một nhóm người, bày cái bàn chơi con súc sắc, cực kỳ vui mừng.
Phía trước một nhóm người, vây quanh lẫn nhau đánh cho cả người bốc máu hai người hoan hô cố gắng lên......
Chưa từng thấy qua trường hợp hỗn loạn khiến cho cái nhìn của Thiên Âm bị chấn động đồng thời kèm theo tinh thần hoạt bát sôi nổi, thì ra là, rượu cũng có thể uống....uố...ng như vậy! Thì ra là, còn có thể đánh như vậy  .....
Tru Tiên vừa xuất hiện, có người đang cầm bầu rượu đến trước mặt: "Nhị hộ pháp, ngài cũng uống rượu chung với chúng ta không? Ai ai, làm sao dẫn theo một Tiểu Bất Điểm!"
Thiên Âm sắp bị Tru Tiên che giấu tiên khí, hắn đẩy Thiên Âm vào trong đám người, vui thích nói: "Thay bản Hộ Pháp dạy dỗ cho thật tốt đi."
Trước đó khóe môi của người đến bắt chuyện co quắp một chút: "Nhị hộ pháp không phải nói đùa chứ? Ngài muốn chúng ta đi đánh nhau đó là tuyệt đối chết không trở tay kịp, nhưng mà, dạy dỗ đứa bé mềm mại như vậy...... Ngài không phải làm khó ta sao?"
"Bảo ngươi dạy dỗ thì dạy dỗ cho lão tử đi! Nơi đó nhiều như vậy, nói thật nhảm!!" Tru Tiên một cước đá lên cái mông đối phương, liếc nhìn Thiên Âm vẫn quan sát xung quanh, bí mật truyền âm nói: "Tiểu ma đầu này có một bụng đầy suy nghĩ xấu, ngươi giết chết nhuệ khí của nàng thật tốt cho ta, yên tâm, đừng xem nàng là tiểu tử, năng lực chống chọi đánh nhau nhất định không thua ngươi, tùy ngươi giày xéo như thế nào! Nhưng nhớ, đừng hành hạ người đến chết."
Quay đầu lại thân thiện cười rực rỡ với Thiên Âm một tiếng, bắt đầu hấp dẫn: "Tiểu Bất Điểm, ngươi chưa từng chơi đùa những thứ này phải không? Ngươi xem, đánh nhau này, nhiều đặc sắc! Đi theo những đại thúc các đại ca này học một ít, cùng nhau luận bàn một chút, nâng cao năng lực thực chiến."
Thiên Âm đã sớm không thể chờ đợi muốn thử một lần, ở trong quy củ nghiêm khắc của Tiên giới đã lâu rồi, đột nhiên nhìn thấy trường hợp tùy ý này, tất nhiên nhiệt huyết sôi trào, xoa xoa đôi bàn tay liền đi theo chen vào trong đám người.
Sau sáu canh giờ, Tru Tiên lần nữa bước vào trong đại điện, vốn muốn nhìn dáng vẻ Thiên Âm bị giày vò kêu cha gọi mẹ, vậy mà vừa đi vào tới liền cảm thấy không khí không đúng.
Quá yên tĩnh rồi!
Dõi mắt đảo qua, cả người hắn cũng hóa đá tại chỗ!
Ở trong điện mấy trăm trượng, mấy trăm người nằm ngổn ngang, Thiên Âm một thân y phục màu trắng hiện ra ánh sáng nhạt ngồi dựa vào bên tường, bên người nàng là một con thú nhỏ trắng như tuyết, hai móng giơ, thân thể nó còn lớn hơn vò rượu, đang kêu ngạo uống rượu mãnh liệt.
Đây là một tình huống thế nào?
Thiên Âm phát hiện hắn, xa xa nâng chén, trên mặt ửng đỏ không giấu được vẻ hả hê: "Để cho ngươi thất vọng rồi Tru Tiên, cái người thủ hạ này nói ta là nữ lưu yếu đuối không tranh đấu với ta, theo ta uống chút rượu, hắc hắc...... Nhưng mà tửu lượng của bọn hắn thật sự không tương xứng, từng người một bị ta rót hôn mê...... Nấc......"
Đánh ợ một hơi rượu, nàng đung đưa đứng dậy đi về phía hắn, rất là hào phóng câu vai hắn, đáy mắt có tửu sắc mờ mịt cười như không cười: "Tiểu mỹ nhân, không bằng ngươi theo ta uống một chén?"
"Đừng có gọi lão tử là mỹ nhân...... Cái gì?"
Tru Tiên phát điên, đang muốn nổi giận, Thiên Âm ầm một tiếng ngã xuống đất không dậy nổi, con thú nhỏ trắng như tuyết kia cũng trong lúc đó vứt bỏ vò rượu, nằm trên mặt đất thở to ngủ.
Tru Tiên thật muốn đưa tay bóp chết nàng, nhưng vừa nghĩ tới cảnh cáo của Mặc Tử Tụ, hung tợn thở hắt ra một hơi, móng vuốt vác Thiên Âm lên vai.
"Đời trước lão tử thật sự là thiếu nợ Tiểu Ma Đầu ngươi!"
Đi vài bước, vốn muốn dẫn nàng trở về Tru Tiên lập tức dừng bước lại, đồng thời thay đổi chủ ý. Trên mặt vẻ lỗ mãng đảo qua hầu như không còn, liếc mắt nặng nề nhìn Thiên Âm: "Tiểu Ma Đầu, đừng trách ta lòng dạ ác độc, ai bảo ngươi là thần thể, nếu để cho ngươi bình an trưởng thành tiếp, tương lai chắc chắn là họa lớn của Ma tộc ta. Ngươi vả lão đại có quen biết, hắn không đành lòng giết ngươi, liền do ta làm đi, ai!"
Một tiếng than nhẹ, trong lòng của Tam hộ pháp cũng thương hại không nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.