Sư Phụ Quá Mê Người, Đồ Đệ Phạm Thượng!

Chương 100: Mọi người vô sỉ mới là thật vô sỉ!




Editor: Tiểu Ly Ly.
Nghe Bạch Dao trả lời, tiên nữ nào đó đang càn quét các kho tàng bảo vật trong mật thất của Ma tộc vô cùng đau đớn thở dài: "Ngươi thật là nam tử no không biết nam tử chết đói*, ngươi không biết ánh vàng rực rỡ có thể thay thế rất nhiều gà nướng rất nhiều tơ lụa sao? Ngươi lại có biết người sống phải học được quản lý tài sản, nếu không tương lai đi đến Lục giới sẽ ăn đói mặc rách hay không? Tiền, là thần khí, đầu tiên có thể khiến cho Tiên Nhân cúi đầu, sau có thể để cho tiểu quỷ dạ xoa tôn sùng! Chậc chậc, không hiểu đi, ban đầu thời điểm ta ở Nhân giới, sâu sắc cảm nhận được quy luật của cuộc sống tốt nhất......" Thiên Âm dậm chân, nhìn cửa đá sa hoa thần bí trước mắt, âm thầm căm phẫn người Ma tộc yêu thích độc đáo, hình như người trong Ma tộc yêu thích giấu bảo bối ở dưới nền đất, để cho nàng dễ dàng tìm kiếm!
Nam tử no không biết nam tử đói* (饱汉不知饿汉饥): câu này có nghĩa là người sống trong sung sướng không biết người sống trong đau khổ.
Bạch Dao đang nghe thì vui mừng, thấy nàng im miệng thì vội hỏi tới: "Quy luật là gì?"
Thiên Âm quay mặt qua nhìn nàng, rất là tang thương nặng nề nói: "Tiền nhiều mới có khí thế mạnh mẽ."
"......"
Bạch Dao thuần thục mở ra cửa đá, Thiên Âm ở trong mê cung càn quét bảo khố một phen, tất cả đồ có thể phát ra ánh vàng đều bị nàng thu vào túi đựng đồ.
Bạch Dao đứng xem nàng giống như một tài nô* ánh mắt phát sáng không ngừng nghỉ, lấy tất cả đồ có kim quang lấp lánh làm thành của riêng, những bảo vật kia nàng ngay cả dư quang trong khóe mắt cũng không nhìn một chút, không nhịn được nhắc nhở: "Thiên Thiên, thật ra thì, ngươi có thể cầm những thần khí tiên dược kia... Vật đó.....nếu là cầm của cải đi bán lấy tiền mặt, bất kỳ thứ gì cũng có thể đền bù tất cả số vàng trong túi của ngươi."
Tài nô*: hiểu nôm na là nô lệ của đồng tiền.
Thiên Âm đang cố gắng xoay kim quang bảo thạch trên một thanh bảo kiếm, nghe vậy ngẩn ra, cẩn thận suy nghĩ trong chốc lát, cảm thấy nàng nói thật là có lý, vì vậy sẽ không bắt bẻ, một hơi thở đã có thể càn quét cướp hết sạch bảo vật.
Trên mặt Bạch Dao đã từ kinh ngạc đến chết lặng rồi đến tái nhợt: "Thiên Thiên, ngươi không phải là nói chỉ cần “một chút xíu” bảo bối làm thành phí bồi thường tổn thất tinh thần của ngươi sao? Cái này ngươi đã vượt qua phạm vi “một chút xíu” rồi chứ? Ngươi không nên cảm thấy hành vi hiện giờ của ngươi rất đáng xấu hổ sao?"
"Đáng xấu hổ?" Người nào đó vẫn còn không tự giác.
"Ngươi ở đây làm tên trộm!"
"Không phải vậy." Thiên Âm lấy một viên Kim thạch trên mặt tường xuống, đôi tay đặt sau lưng của nàng, cả người lộ ra hơi thở giống như Thế ngoại cao nhân*: "Thế giới của ta, một kẻ tục nhân như ngươi sẽ không thể nào hiểu. Quả thật, như ngươi thấy, ta là một Tiên nhân tốt thuần khiết thiện lương, tuyệt đối không có khả năng làm ra chuyện trộm cướp."
Thế ngoại cao nhân*: người không màng sự đời.
Bạch Dao gương cổ nheo mắt nhìn mật thất đung đưa quay vòng ở trên không: "Quả thật, ngươi là một Tiên nhân tốt thuần khiết thiện lương. Nhưng, ngươi có thể nói cho ta biết, một Tiên nhân tốt thuần khiết thiện lương, đến cuối cùng là ôm loại tâm tư nào cướp sạch một bảo khố to như vậy hay không?"
"Không không không, ngươi hiểu lầm." Thiên Âm trầm ổn đi tới trước mặt nàng, cười cong mắt: "Ta chỉ là thợ khuân vác bảo bối trong thiên hạ, vì tất cả bảo bối mà phục vụ."
"......" Bạch Dao trầm mắt xuống, bỗng nhiên kéo nàng đi tới cửa: "Đi tới một nơi!"
"Vì sao?" Trong lòng Thiên Âm kỳ quái, nhìn Bạch Dao quen việc dễ dàng mở từng cánh cửa ngầm, trong cổ họng lập tức bị nghẹn, nửa ngày mới giật mình kêu lên: "Đây sẽ không là bảo khố nhà ngươi chứ?"
Bạch Dao đen mặt lại nhún nhún vai: "Ca ca ta, cũng coi là của ta đấy."
Thấy vẻ mặt Thiên Âm mất tự nhiên, Bạch Dao cho là nàng ngượng ngùng, đang muốn rộng lượng an ủi đôi câu, Thiên Âm cắn răng nghiến lợi, lộ ra gương mặt hối hận: "Sớm biết ta liền lấy nhiều hơn một chút!! Người tốt như vậy, sao ta lại có thể không lợi dụng một chút chứ!!"
"Cái người này còn nói không lợi dụng thật tốt?" Trước mắt Bạch Dao bỗng tối sầm, sâu sắc hiểu được trình độ mặt dày của người này, vì vậy lôi kéo nàng nhanh chóng thoát khỏi bảo khố của mình, chỉ sợ sau một khắc người này sẽ đề nghị quay trở lại lấy thêm một khoản: "Ta hiểu rõ có một nơi có thật nhiều ánh vàng rực rỡ! Có thể cho ngươi lấy đến mỏi tay!"
"Rống rống! Đi mau!"
Sau nửa canh giờ, Bạch Dao nghĩ, Tiên nữ tên là Thiên Âm này, đã không đủ dùng từ vô sỉ da dầy tham tiền để hình dung, chỉ có thể gọi hơn nữa là: châu chấu.
Châu chấu đá cảnh, không chừa mảnh giáp!*
Châu chấu đá cảnh, không chừa mảnh giáp!*: chấu chấu là loài sâu bay ăn hại. Nạn châu chấu, châu chấu đi qua nơi nào sẽ hoang tàn nơi đó. Theo Ly nghĩ câu này ý chỉ Thiên Âm đi qua nơi nào có vàng sẽ cướp sạch nơi đó *bật cười*.
Nàng sẽ không gặp phải một tên tham vàng đến nỗi người ta đi tiểu đêm cũng có thể thuận tay cướp của người!!
Người nào đó tuyệt không tự giác trộm còn chẳng biết xấu hổ vì mình biện hộ: Cái gì? Ăn trộm? Đạo tặc? Cái loại danh từ sa hoa đó tại sao có thể dùng ở trên người ta? Ta là thợ khuân vác. Chỉ là thợ khuân vác! Gì? Không biết thợ khuân là như thế nào? Thợ khuân vác chính là vì bảo bối thiên hạ có thể tự do di chuyện làm cống hiến cho người! Ta cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi tận công* không vì tư, khiến nhiều bảo bối thấy được ánh mặt trời hơn, đây là thành tích to lớn, hành động tốt, làm sao ngươi có thể vu oan một đứa bé đơn thuần đáng thương là ta đây?
Tận công*: hết sức vì công việc.
Mặc dù từ đầu tới đuôi Bạch Dao không biết trong lòng nàng nghĩ gì, chỉ là nhìn từng món bảo vật bị nàng thu vào torng túi lớn, nàng ta đã hoàn toàn mất đi hơi sức cãi lại với Thiên Âm.
Đợi đến Thiên Âm hài lòng đi ra người, cuối cùng Bạch Dao đã hiểu biết khi đó bảo khố đã như thế nào, nàng hoàn toàn đánh mất đi năng lực ngôn ngữ căn bản. Chỉ có thể cẩn thận mỗi bước đi không ngừng nhìn tên nào đó cả người đều tựa như lộ ra kim quang hết sức thoả mãn.
Hai người ở trong màn đêm đi lại, gió mát thay Bạch Dao đã xóa sạch suy nghĩ lúc đó của nàng, nàng tỉnh lại câu nói đầu tiên chính là: "Không có vô sỉ nhất, chỉ có vô sỉ hơn."
Thiên Âm đáp lại rằng: Mọi người vô sỉ mới là thật vô sỉ!
"Tinh thần của ngươi tổn thất thật ghê gớm, muốn nhiều bảo vật thế này mới có thể bù đắp lại, thật làm cho Bạch Dao ta tăng thêm không ít kiến thức. Thiên Thiên, ta thật sự là không hiểu, đến tột cùng tại sao ngươi thích vàng như vậy cũng không có thể tăng cao tu vi cho ngươi, cũng không cách nào giúp ngươi nâng cao lực chiến đấu, hoàn toàn không có tác dụng."
Bàn tay Thiên Âm sờ lên túi đựng đồ, trong đêm tối tầm mắt nhìn bên ngoài, vẻ mặt rạng rỡ, rồi lại cố tình trong giọng nói lộ ra hoài niệm: "Thời điệm ta ở Nhân giới, là một khất nhi, bị rất nhiều người khi dễ. Chỉ có một tên ăn xin gọi là A Hoa, lúc ta đói bụng cho ta ăn, lúc ta bị người vây quanh đánh, cho dù là mình bị thương cũng muốn che chở ta, lúc ta không muốn cúi đầu xin ăn người, nàng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép dạy dỗ ta nhưng vẫn là sẽ đứa phân nữa lương thực cho ta......"
Tiểu Hoa đó giống như con mèo, khô gầy trơ xương, hôm nay A Hoa cũng đã trưởng thành rồi.
Bạch Dao rõ ràng thấy đáy mắt nàng có nước, mơ mơ màng màng, giống như sương trắng trong đêm thu dâng lên trong nước hồ. Nhưng chớp mắt một cái, nàng đã trở lại dáng vẻ ngây thơ hồn nhiên, cười một cách tự nhiên: "A Hoa nói ta nợ nàng, muốn sau này ta mang theo ánh vàng rực rỡ đến báo ân nàng. Càng nhiều càng tốt."
"Nghe ngươi nói như vậy ta cũng muốn gặp A Hoa này một lần, ta nghe ca ca nói, ở Nhân giới, người đáng thương nhất là khất nhi." Bạch Dao cầm tay của nàng, mặt sáng rỡ nở nụ cười: "Về sau ta thay ngươi thu thập vàng, tương lai chúng ta đi Nhân giới du ngoạn đi tìm A Hoa!"
Hiếm khi không có người ghét bỏ khất nhi, Thiên Âm chân thành ôm lấy nàng, khí phách ở trên lưng nàng vỗ mấy nhịp: "Bắt đầu từ hôm nay, ngươi chính là tỷ muội tốt nhất của Thiên Âm ta!"
"Ha ha......"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.