Sư Phụ Như Phu

Chương 96: Chúng ta tiếp tục




“Oanh ——” Đầu Hoa Tiểu Nhã gần như nổ tung, nhìn gương mặt gần trong gang tấc, nàng gần như cũng sắp vội muốn chết rồi.
Bạch Trì Hữu hôn càng ngày càng sâu, nhẹ cuốn lấy đầu lưỡi của người đang vội đến mức không rảnh bận tâm là nàng vào lãnh địa của mình, trằn trọc trở mình, triền miên tương giao ——
Thân thể Hoa Tiểu Nhã, dần dần mềm nhũn trong ngực hắn, đầu óc như ngừng trệ luôn vậy.
Vừa vặn vào thời khắc này, Đông Lạc ầm một tiếng đẩy cửa phòng ra ——
Hoa Tiểu Nhã đột nhiên đẩy Bạch Trì Hữu ra, thấy có người đẩy tung cửa phòng, đột nhiên không chút nghĩ ngợi, trực tiếp chui vào trong ngực hắn.
Thân thể dán sát vào nhau, tay nàng ôm eo hắn, nếu quả thật bị phát hiện, nàng cũng không thể trần trụi gặp người không phải sao?
Bạch Trì Hữu nhếch môi, thấy bộ dáng rùa đen như vậy của Hoa Tiểu Nhã, có chút bất đắc dĩ ——
Đông Lạc nhìn thoáng qua xung quanh, trong miệng lẩm bẩm nói nhỏ, “Á, lại không có ở đây, chẳng lẽ là ra ngoài rồi?”
Hoa Tiểu Nhã nháy mắt mấy cái, nhìn thoáng qua Đông Lạc, tròng mắt của hắn quét qua mình, lại trực tiếp lướt qua, còn điềm nhiên như không nhìn thấy ——
Sau đó, hắn sải bước rời đi, thuận tay đóng cửa phòng lại.
Hoa Tiểu Nhã nghi ngờ nhìn Bạch Trì Hữu, “Sư phụ, hắn ——”
“Hắn không nhìn thấy chúng ta, yên tâm đi.” Bạch Trì Hữu nghịch ngợm mái tóc ướt nhẹp của nàng, “Cho nên, chúng ta tiếp tục ——”
Tiếp tục? Tiếp tục cái đầu quỷ nhà ngươi.
Hoa Tiểu Nhã khinh bỉ nhìn Bạch Trì Hữu, nhưng khi nhìn thấy cả người mình đang chủ động dán lên người hắn, nàng gần như đỏ bừng cả mặt.
Ai, nơi nào đó đau nhức, không thể để người ta chiếm lấy được!
“Sư phụ.” Hoa Tiểu Nhã chớp mắt, nước mắt lưng tròng.
Bạch Trì Hữu sửng sốt ——
“Nhã Nhã tuổi còn nhỏ, chuyện đó, người có thể cho Nhã Nhã suy nghĩ một chút không?” nói xong, cúi đầu đáng thương.
Thôi được, hắn không quen nhìn vẻ mặt ủy khuất này của nàng, cuối cùng thở dài, ôm nàng vào lòng, mình gặp phải nàng, đã lâu rồi, không làm nam nhân!
Thấy sư phụ bỏ qua cho mình như thế, Hoa Tiểu Nhã cuối cùng cũng thầm thở phào.
Nàng đang sợ điều gì, chính nàng cũng không rõ nữa.
Có lẽ, là đang sợ có được rồi lại vụt mất chăng?
Cuối cùng nàng vẫn không dám tin ai.
Mấy ngày sau, Bạch Trì Hữu cùng Hoa Tiểu Nhã lại trở về Trì Gia Sơn, Vũ Phượng chờ như thế đã sớm lo lắng, thấy hai người bình an trở về, lúc này mới thở một hơi thật dài.
“Chủ nhân, tại sao người và Hoa Hoa đi lâu vậy mới về.” Vũ Phượng cuống quít vỗ đôi cánh thật to vào hai người.
“Gặp phải chút chuyện.” Bạch Trì Hữu hời hợt.
“Những con thực nhân điểu kia ——”
“Đã xử lý xong rồi.” Bạch Trì Hữu thở dài.
Vũ Phượng giọng nói khàn khàn rốt cuộc cũng nói không nên lời, “Chủ nhân, người xử lý xong thực nhân điểu ——”
Trời ạ, chủ nhân xử lý xong hết khắc tinh của người rồi? Quá lợi hại!
“Vậy, chủ nhân không sao chứ?” Vũ Phượng lại hỏi tiếp.
“Ầy, Vũ Phượng, sư phụ xử lý thực nhân điểu tại sao ngươi thật giống như không thể tin được thế? Sư phụ không sao hết, mấy ngày trước hơi suy yếu, bây giờ, những con thực nhân điểu kia đã sớm toàn quân bị diệt rồi ——”
Vũ Phượng há cái mỏ thành hình chữ O, lòng kính ngưỡng với chủ nhân càng thêm cuồn cuồn như thác lũ, “Chủ nhân vậy mà có thể diệt khắc tinh của mình, còn là một đàn ——”
“Khắc tinh?” Hoa Tiểu Nhã nháy mắt mấy cái.
“Chính là, khắc tinh của Hồ Tộc đó ——”
“Vũ Phượng, ngươi có phải rảnh rỗi quá hay không?” Bạch Trì Hữu rốt cục chặn cái mỏ đang lải nhải của Vũ Phượng lại.
Vũ Phượng dẩu cái mỏ, “Chủ nhân không sao thì tốt rồi, Vũ Phượng đi nhổ cỏ đây ——”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.