Sư Phụ Như Phu

Chương 86: Hồ ly yếu đuối




Hoa Tam Nương trợn mắt há hốc mồm, Tiểu Nhã thực sự đã đi theo Thiên sư? Trời ạ, đây chính là tổ tiên phù hộ, đứa nhỏ Tiểu Nhã này, thật là có phúc nha!
Nghĩ vậy, nàng vội vàng hướng Bạch Trì Hữu đã biến mất dập đầu lạy ba cái: “Thiên sư đại nhân, phiền ngài chiếu cố đến Tiểu Nhã nha!”
Có điều, Bạch Trì Hữu đã sớm biến đi mất rồi….
Bạch hồ mở to mắt, nhíu mi, nơi này hình như là một căn phòng, hắn vừa rồi hóa thân mà đi, chính là vì muốn đi nghe ngóng tên Lạc kia, mà tên Lạc ấy, dám đối đãi với nàng như vậy, nhất định sẽ có lúc hắn tới tìm y.
Nghĩ vậy, lông tơ trên người Bạch hồ đều muốn dựng đứng cả lên!
Nhìn bên ngoài trời đã bắt đầu tối, Bạch hồ chợt nhếch khóe môi lên ____
Xoay người một cái, Bạch Trì Hữu một thân áo trắng nghiêng người dựa vào thành giường____
Hắn nhìn về hướng cửa chính, nha đầu kia không biết đã đi đâu rồi?
Bạch Trì Hữu nheo nheo mắt, đợi trông thấy rõ Hoa Tiểu Nhã đang ngủ say trong thùng nước tắm, Bạch Trì Hữu bất đắc dĩ lắc đầu_____
Nữ nhân này, chính là như vậy! Không biết quý trọng bản thân chút nào!
Vậy mà lại đi tắm rửa giữa đêm hôm khuya khoắt rồi ngủ quên mất.
Hắn vốn định đánh thức nàng, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ ngọt ngào lúc ngủ của nàng, lại có chút không đành lòng.
Nước đã nguội, thân thể của nàng cuộn tròn lại, có lẽ nàng cảm thấy lạnh.
Bạch Trì Hữu vung tay lên, nàng đã hoàn toàn rơi vào lồng ngực của hắn.
Có lẽ cảm giác được sự ấm áp, Hoa Tiểu Nhã ôm lấy cổ hắn, dụi dụi đầu vào lồng ngực hắn.
Những giọt nước còn đọng trên người nàng cũng sớm thấm ướt cả y phục hắn rồi.
Bạch Trì Hữu bất đắc dĩ đặt nàng lên giường, thế nhưng nàng lại không nói không rằng ôm chặt lấy hắn, không chịu buông ra.
Bạch Trì Hữu nheo mắt, vung tay lên, dập tắt ngọn nến.
Thay y phục đã ướt, ôm nàng vào lòng.
Sau khi nàng tắm xong, trên người mang mùi hương thơm ngát khiến người ta say mê, Bạch Trì Hữu cảm thấy thân thể mình ngày một nóng lên.
Tay hắn mất tự nhiên đặt ở eo và trên cổ nàng, cảm giác này, dường như có chút dày vò hắn.
Hắn chưa bao giờ trải qua niềm vui nam nữ, thế nhưng mà, là người thì vẫn có nhu cầu sinh lý bình thường, nhưng hắn luyện tập pháp thuật khiến bản thân có thể thanh tâm quả dục, ngăn chặn ham muốn, tâm sáng như ngọc, cho nên năng lực tự kiềm chế so với những người bình thường cao hơn nhiều.
Nhưng mà ở chung với nàng thế này, hắn chỉ cảm thấy phần bụng dưới thắt chặt từng cơn.
Cái cảm giác này, thật là có chút… khiến cho hắn không biết phải làm sao.
Lần đầu tiên trải qua cảm giác này, khiến trong đầu hắn nảy sinh ý nghĩ đặc biệt.
“Tiểu Bạch, hồ ly yếu đuối”
Bạch Trì Hữu: “…”
Nàng trong lúc ngủ còn dám mắng mình! Còn nói ta là hồ ly yếu đuối! Đó là do ta đang nghỉ ngơi dưỡng sức được không hả?
Vương tử của Hồ tộc, trời sinh có một loại năng lực đặc biệt, đó chính là lúc nào cũng có thể khôi phục nguyên hình, dù là linh khí hay thể lực, đều có thể khôi phục rất nhanh.
Vốn hắn dự định ngày mai mới nên khôi phục hình người, thế nhưng buổi chiều nghe nàng và Đông Lạc nói chuyện, hắn vô cùng tức giận, vì vậy, liền thoát xác ra ngoài để nghe cho rõ ràng.
Hôm nay, tuy là đã khôi phục hình người, nhưng mà vì pháp thuật hay vì muốn được yêu thương, chỉ có thể nói rằng, hắn muốn ban ngày biến thành hồ ly chui vào trong ngực nàng ngủ ba ngày, mới hoàn toàn có thể khôi phục hình người và hơn phân nửa pháp thuật.
Tay hắn chạm đến khuôn mặt có chút bầu bĩnh của nàng, khuôn mặt trắng trẻo tròn trịa, lại phủ một tầng hồng nhạt, thỉnh thoảng bĩu môi, trông vô cùng đáng yêu.
Diện mạo của nàng rất bình thường, là kiểu nhỏ nhắn, xinh xắn.
Nhìn xem thân hình nàng dính sát vào quần áo trong của hắn, hai tay choàng qua eo hắn, Bạch Trì Hữu cảm thấy tim đập liên hồi, cảm giác khác thường khiến hắn không ngủ được.
Người trong ngực mềm mại, mang theo hương thơm ngọt ngào quẩn quanh mũi, khiến hắn không tài nào chợp mắt nổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.