Sư Phụ Như Phu

Chương 75: Sư phụ tới




“Sư phụ?” Hoa Tiểu Nhã nhìn thấy Bạch Trì Hữu tiến vào, trên mặt vui mừng, sau đó vừa sợ vừa nhìn phía sau hắn một chút,“Con hồng hồ ly đó bắt người vào đây à?” Nói xong, lo lắng nhìn về phía Bạch Trì Hữu, “Sư phụ, người không sao chứ?”
Bạch Trì Hữu khẽ nhếch môi, mặt nạ màu bạc hạ xuống, mang theo vài phần ý cười, vuốt vuốt sợi tóc nàng, “Sợ không?”
Sợ? Sợ chứ.
Sợ mình trở thành gánh nặng của sư phụ.
Nhưng, suy nghĩ một chút, Hoa Tiểu Nhã lắc đầu, vẻ mặt thoải mái nói, “Không sợ.”
Giọng nói mang theo vài phần kiêu ngạo, nàng là ai đây, nàng là Hoa Tiểu Nhã đó, có thể nói sợ ư? Cho dù sợ cũng không thể nói là sợ. ~>_<~+
Bạch Trì Hữu bật cười, kéo tay nàng, đi ra ngoài ——
“Sư phụ, con hồng hồ ly kia đâu?” Hoa Tiểu Nhã vội vàng hỏi.
“Hả?”
“Hắn bị người đánh bại rồi à?” Hoa Tiểu Nhã tiếp tục tò mò.
“Làm sao?”
“Nếu như có thể thì đánh hắn hiện nguyên hình thành hồng hồ ly, tặng cho ta chơi đi, thật đáng yêu >_<“
Bạch Trì Hữu: “…”
Ở đây, người người chán ghét hồng hồ, không ngờcòn có nữ nhân thế này, không những không chán ghét hồng hồ, còn nói hồng hồ khả ái.
Hình Hỏa trong góc tường khóe miệng vừa nhếch, nữ nhân này, rất hợp với Bạch Trì Hữu lạnh lùng, hy vọng, trái tim hắn cũng có thể được nàng sưởi ấm.
“Không có gì, ta quyết định dẫn nàng đi Tam Quốc dạo chơi.”
Bạch Trì Hữu suy nghĩ một chút, cười nhẹ nói.
Hắn còn muốn đi tìm Mai Hoa tiên nữ chuyển thế, về phần Hình Lam, hắn cũng muốn cứu, đáng tiếc, không phải là bây giờ.Trước tiên giải quyết chuyện Mai Hoa tiên tử đã, rồi giúp Hình Hỏa. Dù sao, hắn chỉ đáp ứng là, trong một trăm năm sẽ cứu Hình Lam ra thôi.
Một trăm năm, vậy là đủ rồi.
“Mấy ngày nay, có luyện tập Trường Sinh Thiên không?” Giọng nói Bạch Trì Hữu mang theo vài phần trong trẻo lạnh lùng, nghĩ thầm nàng đích thị là lại lười biếng rồi. Nha đầu này, khi có hắn đốc thúc còn lười biếng, huống chi là lúc không có hắn đốc thúc!
“Không có, sư phụ, ta đều luyện tập.” Hoa Tiểu Nhã cười đắc ý.
Dĩ nhiên, nàng từ khi tới đây, vốn cũng không có tâm tư ngủ có được không! Trong tâm trí nàng cũng nhớ thương sư phụ của mình, cho nên, nàng luôn luôn vô cùng biết điều, sao có thể lười biếng chứ!
Hơn nữa lúc trước, ngủ đặc biệt ngon vào giờ Tý, bây giờ cũng không thể ngủ được nữa, lại nhớ mỗi lần đều có sư phụ của mình phụng bồi mình luyện Trường Sinh Thiên kia, trong lòng nàng phiền muộn không thôi.
“Được rồi.” Bạch Trì Hữu gật đầu, “Vậy thì thật không tồi.”
“Có thể thưởng không?” Hoa Tiểu Nhã nghiêng đầu, mang theo vài phần cợt nhả.
Bạch Trì Hữu chạm nhẹ vào mũi nàng, “Thưởng cho nàng mười hai canh giờ theo cận kề bên cạnh vi sư.”
“Mười hai canh giờ? Vậy đi nhà xí, rồi đi ngủ thì làm thế nào?” Hoa Tiểu Nhã nhỏ giọng lầm bầm.
“Vi sư đi cùng nàng.” Nháy mắt mấy cái, Bạch Trì Hữu một tay ôm lấy nàng, đáp xuống trên lưng Vũ Phượng.
Vũ Phượng sải cánh, mặc sức bay lượn.
“Đại vương.”
Hình Hỏa đưa tay ra ngăn cản Xà Vương Lãnh Họa Thu đang muốn nói, “Lời Bạch Trì Hữu nói, ta luôn luôn rất yên tâm, điều hắn nói, ta hiểu cả, cho nên, ta muốn đến Nhân giới tìm một người vợ hiền, Yêu giới tạm thời cứ để ngươi trông coi nhé.”
“Chuyện này ——” Bắt gặp đôi mắt trong tà mị có vài phần lạnh lẽo kia của Hình Hỏa, Lãnh Họa Thu chấp tay đáp, “Dạ, Đại vương.”
Hình Hỏa gật đầu, gọi một con Thanh Đằng xuống, ngồi trên lưng nó, nhanh chóng đi mất ——
Hỏa phục màu đỏ, mái tóc đỏ rực, nam nhân ngạo mạn ngồi trên lưng Thanh Đằng, Lãnh Họa Thu đột nhiên cảm thấy, tính tình của người đó và Bạch Trì Hữu thỉnh thoảng rất giống nhau, trong cái lạnh lùng có vài phần cao ngạo.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.