Sư Phụ Như Phu

Chương 71: Độc nhất là lòng dạ đàn bà




Độc nhất là lòng dạ đàn bà?
Hình Hỏa hơi nhếch môi.
Rõ ràng nha đầu này không nhận ra mình, mới qua có mấy năm, đoán chừng đã quên luôn mình rồi.
Nhưng, tại sao nàng vẫn coi mình là nữ nhân chứ?
Aiz, quả nhiên, hoạt động suy nghĩ chẳng thay đổi chút nào.
“Không còn cách nào khác, không bắt nàng, làm sao ta có thể bắt được tên Bạch Trì Hữu kia đây? ” Hình Hỏa nhếch môi, cười đến phong tình vạn chủng, “Tiểu cô nương, nàng yên tâm, nàng biết điều một chút, ta sẽ không làm tổn thương nàng.”
Sao những lời này, thật giống như nói, ngươi biết điều phối hợp với ta một chút… nhỉ?
Hoa Tiểu Nhã nhíu nhíu mày, thì ra hắn muốn đối phó với sư phụ!
Đối phó với sư phụ? Không được.
Trong mắt Hoa Tiểu Nhã mang theo vài phần lo lắng, một khi sư phụ biết mình bị bắt thì phải làm sao? Người nhất định sẽ tới cứu mình!
Nhưng, đến lúc đó không phải sẽ rơi vào bẫy của hắn sao?
Mình làm sao nghĩ cách nhắc nhở sư phụ đây?
“Đang nghĩ gì vậy?” Tay Hình Hỏa, mơn trớn gương mặt nàng, mang theo vài phần quyến rũ.
Hoa Tiểu Nhã cựa quậy cựa quậy người, “Tỷ tỷ, tỷ và sư phụ ta có thâm cừu đại hận gì sao?”
Con ngươi Hình Hỏa ẩn hiện ý cười, “Thâm cừu đại hận thì không có —— “
Hoa Tiểu Nhã thầm thở phào, vậy thì tốt.
“Nhưng mà, mối hận đoạt vợ thì —— “
Mắt Hoa Tiểu Nhã trong nháy mắt mở lớn, “Mối hận đoạt vợ?”
“Ha ha, đúng vậy đấy, cái tên Bạch Trì Hữu ấy, nhìn qua giả vờ đứng đắn, thật ra thì, trong xương tủy phóng đãng phúc hắc vô cùng, có điều, không còn cách nào khác, hắn chiếm của ta, ta chiếm đồ đệ của hắn —— “
Một đầu ngón tay, nâng cằm Hoa Tiểu Nhã lên, “Nàng nói có đúng hay không, tiểu cô nương?”
Trong đầu Hoa Tiểu Nhã quanh quẩn mấy chữ, mối hận đoạt vợ, người này, không phải nữ nhân, mà là nam nhân?
“Ngươi, ngươi, sư phụ ta không thèm nhàm chán đi đoạt vợ của ngươi như vậy đâu! ” Hoa Tiểu Nhã lên tiếng bênh vực sư phụ, mặc dù sư phụ có đôi khi tà ác phúc hắc chút, nhưng, trong xương tủy là loại người ngoài lạnh trong nóng, cho nên, nàng ít nhất vẫn tin vào nhân phẩm của người.
“Tiểu cô nương ngươi làm sao biết được?” Đôi mắt Hình Hỏa nhìn lướt qua vóc người nàng, “Mới mấy năm không gặp, vóc người nàng có vẻ không tồi. Sư phụ nàng nuôi nàng thành thế này, nếu như bị ta ngắt mất, nàng nói xem sư phụ nàng sẽ nghĩ thế nào?”
Đầu Hoa Tiểu Nhã ‘ầm’ một tiếng nổ tung, không thể nào, tên nhân yêu này sẽ không biến thái như vậy chứ?
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của nàng, Hình Hỏa đột nhiên có một cảm giác xấu xa thú vị, trêu chọc nàng thật quá hay.
“Ngươi, ngươi nói mấy năm không gặp? Trước kia, ngươi từng gặp ta rồi? ” Hoa Tiểu Nhã rốt cuộc nghĩ tới thông tin quan trọng.
“Đúng vậy đó, nàng quên rồi sao? Lúc ấy nàng đối với ta còn kìm lòng không được —— “
Hoa Tiểu Nhã đột nhiên nhớ tới, sau khi mình bị Xà Vương bắt đi, tên Yêu Vương kia ——
“Thì ra là ngươi! ” Hoa Tiểu Nhã lúc này mới nhớ ra, mình hình như còn sờ làn da hắn, lúc ấy, cảm thấy hắn thật hấp dẫn người ta, còn tưởng rằng hắn là nữ nhân. Nhưng, sau đó, nhìn thấy khuôn mặt của sư phụ, nàng hình như đã có sức miễn dịch rồi.
“Không tệ, may là tiểu cô nương nàng còn nhớ ra ta.”
“Nói ngươi thật giống như lão yêu vạn năm mà! ” Hoa Tiểu Nhã không nhịn được nhủ thầm, đánh giá xung quanh một lát, nơi này hình như là, một sơn động, trên động có khảm những viên trân châu màu trắng sáng lấp lánh.
“Ha ha —— ” Hình Hỏa đột nhiên cười lớn, nửa đùa nửa thật nói, “Ta đúng là lão yêu vạn năm.”
“Hồ ly tinh.”
“Không sai, trong mắt tiểu cô nương khả ái nào đó, ta còn là một bé hồ ly đáng yêu nữa.”
Hoa Tiểu Nhã: “…”
Tự luyến! Nhân yêu.
Trong lòng âm thầm khinh bỉ hắn, tại sao mình có thể thấy nó khả ái chứ? Phải cảm thấy hắn phóng đãng mới phải.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.