Sư Phụ Như Phu

Chương 5: Hoa tiểu nhã hôn mê




“Bà chủ, không xong rồi! Tiểu thư bị ngã xuống hồ nước phía sau, lúc được người cứu lên thì đã hấp hối rồi!” Tiểu nhị trong tửu lâu chạy như bay vào, la lớn về phía Hoa Tam Nương.
Tay Hoa Tam Nương đang gẩy bàn tính vàng, bộ dáng thùy mị trên mặt mang theo vài phần ngẩn ra, chờ đến khi lấy lại tinh thần, tay run run, cơ hồ lảo đảo, lui về phía sau vài bước, “Ở…ở đâu?”
“Đã được Phùng thúc thúc ôm đến sương phòng phía sau rồi!” Tiểu nhị vội vàng trả lời.
“Mau mời đại phu!” Hoa Tam Nương nói rồi, chạy ngay tới hậu viện ——
“Phu nhân.” Phùng Viễn cúi đầu, một thân y phục đã ướt đẫm.
“Phùng Viễn, Tiểu Nhã sao rồi?” Hoa Tam Nương nhìn Hoa Tiểu Nhã nằm trên giường sắc mặt tái nhợt vẫn còn hôn mê, giọng nói run rẩy hỏi.
“Vẫn còn hôn mê, đã mời đại phu rồi.” Phùng Viễn thở dài, “Trước tiên phu nhân không nên gấp gáp! Chờ đại phu đến đây xem sao đã.”
“Tiểu Nhã, con nhất định phải mau mau tỉnh lại a!” Hoa Tam Nương nhẹ nhàng lau nước mắt, nhìn Hoa Tiểu Nhã hôn mê mà cúi đầu khóc.
Từ khi đưa Hoa Tiểu Nhã về đây đến nay, hai mẹ con đều sống nương tựa lẫn nhau.
Tuy rằng, tiểu nha đầu này là một đứa ngốc, nhưng nhiều năm như vậy, từ lâu đã có tình cảm.
Hiện giờ, nhìn nàng hôn mê, lòng bà lo lắng cùng khó chịu.
“Phu nhân, đại phu đến rồi!” Phùng Viễn trên dưới bốn mươi tuổi, vẫn hầu hạ bên cạnh Hoa Tam Nương, trầm ổn, giỏi giang, trung thành.
Hoa Tam Nương vội gật đầu không ngừng, đứng trước mặt đại phu, cùng đợi đại phu chẩn bệnh.
“Hoa phu nhân, lệnh thiên kim bị sặc nước vào tâm phế, e rằng không qua khỏi a!”
“Ngươi nói cái gì?” Đôi mắt Hoa Tam Nương đỏ hoe, bà không thể tin, Tiểu Nhã của mình rất kiên cường đó. “Ta nói ngươi đó, Vương đại phu, ngươi đừng có hù dọa ta! Chính mình không có y thuật còn nói con gái của ta không qua khỏi, người đâu, đuổi hắn ra cho ta —— “
Qua một ngày một đêm, Hoa Tiểu Nhã vẫn hôn mê, đại phu tiếp theo được mời đến lại bị Hoa Tam Nương đuổi ra ngoài.
……
“Lão đầu ta vừa luyện ra một lọ thu thủy đan!” Một lão đầu râu bạc, nhìn không ra tuổi, vẻ mặt cười hì hì, y hệt một lão ngoan đồng.
“Cho giá!” Ngón trỏ tay phải của Bạch Trì Hữu cầm một quân cờ, trên gương mặt tuấn mĩ mang theo nét thanh nhã cùng lạnh nhạt, sau khi chậm rãi buông quân cờ đen, lại cầm lấy một quân cờ trắng! Thì ra, hắn đang đánh cờ một mình!
“Giá cả, giá cả, ngươi sao lại tầm thường như vậy? Thật đáng xấu hổ cho thiên sư của đại lục nhà ngươi!” Lão nhân bĩu môi, vẻ mặt thật không vừa mắt với bộ dáng Bạch Trì Hữu, hắn nha, ngoại trừ diện mạo tuấn tú một chút, pháp thuật cao minh một chút thì vẻ mặt chẳng có một chút đáng yêu nào.
“Đúng vậy, chính là ngươi lúc nào cũng tầm thường như vậy đó thôi.” Bạch Trì Hữu lắc đầu, lần nào lão đầu cũng ra giá với mình, không nghĩ tới, lần này lại nói vậy là tầm thường.
Lão đầu mấp máy môi, bị nói thế có phần không nói được gì, lắc đầu, “Nói sao ta cũng là nguyệt lão xem nhân duyên cho đại lục này.”
“Ừ, vậy thì sao?” Bạch Trì Hữu cũng không ngẩng đầu, tiếp tục buông một quân cờ trắng.
“Thực ra, ta vừa gặp một cô nương quá độ đào hoa, mấu chốt là trong lòng nàng không có tình yêu a!” Lão đầu lắc đầu, vẻ mặt khó hiểu, “Hiện tại sinh mệnh nàng còn có dấu hiệu biến mất, không được, ngươi đi cứu nàng đi, ta phải nghiên cứu một chút, tại sao nàng lại đào hoa quá độ!”
“Ta? Ngươi chắc chứ?” Bạch Trì Hữu rốt cục cũng ngẩng đầu, nhìn về phía lão đầu.
“Đương nhiên, một lọ thu thủy đan.” Lão đầu nháy mắt mấy cái, vẻ mặt nịnh nọt.
“Thành giao!” Bạch Trì Hữu gật gật đầu, thu thủy đan với hắn mà nói, trước mắt vẫn có ích! Huống hồ, đại lục này ngoại trừ lão đầu kia, cũng không còn ai có thể làm ra nó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.