Sư Phụ Như Phu

Chương 151:




Một lão đầu tóc trắng thở dài, “Quả nhiên là kỳ tài của Hồ tộc, quả nhiên!” Nói xong, lắc đầu, bất đắc dĩ nói, “Đến giờ đã là bao nhiêu năm rồi, ngươi đã có thể vượt xa mấy ngàn năm đạo hạnh của ta rồi! Ta đương nhiên có thể thả ngươi ra ngoài.”
“Chỉ có điều, bên ngoài dường như vẫn còn năm lão già ngoan cố.” Hình Lam nhíu mày, tựa hồ rất mong chờ năm lão già bảo thủ nhìn thấy dáng vẻ của mình.
“Ngay cả Tháp vương ta mà ngươi cũng có thể đánh thắng, năm lão gia hỏa kia vốn không phải đối thủ của ngươi.” Tháp vương lắc đầu, vuốt chòm râu, “Lam nhi, ngươi phải nhớ kĩ, lòng mang từ bi, cuộc sống của ngươi chính là từ bi, lòng mang tính toán, cuộc sống của ngươi sẽ là bước bước tính toán.”
“Hiểu ạ!” Hình Lam gật đầu, “Tháp vương, người không theo ta ra ngoài chơi một chút sao?”
“Khụ khụ, Tháp vương ta, một đời một kiếp cũng chỉ có thể ở đáy tháp, muốn ra ngoài là chuyện không thể nào.” Tháp vương vội vàng lắc đầu, lão là Tháp vương, chỉ có thể sống trong tháp mà thôi.
Tựa như con cá không thể rời khỏi nước, lão không thể rời khỏi tháp được.
Hình Lam gật đầu, cũng không miễn cưỡng, “Được, vậy Tháp vương gia gia, có cơ hội chúng ta sẽ gặp lại…”
“Đứa nhỏ ngốc, có cơ hội? Riêng ta hi vọng, ngươi đừng bao giờ vào đây.” Tháp vương ngoài miệng nói thế, trong lòng vẫn khó tránh khỏi có chút không nỡ.
Hình Lam gật đầu, nhìn cửa tháp hé mở, gương mặt lộ vẻ thanh lãnh, sải bước đi ra ngoài…
Nghênh đón nàng chính là ánh sáng.
Có điều, nàng quên mất, còn có năm lão già bảo thủ kia~!
Nhìn Hình Lam tự mình bước ra, ngũ đại trưởng lão lập tức u mê! Có thể tự mình ra khỏi Trấn yêu tháp, hình như chưa từng có ai!
Hình Lam lạnh lùng quét qua mọi người một cái, giọng nói thanh lãnh, “Tránh ra!”
Ngũ đại trưởng lão cơ hồ há hốc miệng gật đầu, nhìn Hình Lam tự mình bước nhanh ra ngoài, lại không có ai ngăn cản nàng.
Hình Lam tò mò, lắc lắc mái tóc ngũ sắc, dừng bước lại, “Các ngươi… không cản ta sao?” Nàng còn muốn đánh một trận với năm lão bảo thủ nữa mà.
Cho dù ai bị giam mấy trăm năm tới hơn ngàn năm cũng không thoải mái? Cho nên, muốn nhân cơ hội dạy dỗ bọn họ một chút, thế nhưng hôm nay bọn họ lại không xử sự như ngày thường.
Năm trưởng lão lắc đầu, dù sao cũng nhận lời Hình Hỏa thả người, sớm một ngày muộn một ngày cũng không có gì khác nhau.
Hình Lam hờ hững nhìn thoáng qua năm trưởng lão, sải bước đi ra ngoài.
Phía ngoài sáng rỡ có chút chói mắt, nàng híp mắt lại, rất lâu rồi không được nhìn thấy ánh sáng như vậy!
Tự do, lại có cảm giác hơi sợ hãi trong lòng.
Trong lòng nàng chỉ có hai người, một là Hình Hỏa, ca ca ruột của nàng. Một người là Bạch Trì Hữu, ca ca cùng cha khác mẹ với nàng.
Hình Hỏa, nàng không cần nhiều lời, nàng biết, y thương yêu mình, vậy khẳng định là đang nghĩ cách cứu mình ra ngoài.
Bạch Trì Hữu, trong lòng nàng cảm kích, hắn từng lạnh lùng như vậy lại giúp mình cầu tình, tâm ý này nàng nhớ kỹ.
Cho nên, trên thế giới này, chỉ còn lại… chỉ còn lại hai người thân này.
Người khác, không có chút quan hệ nào với nàng.
Cho nên, nàng chỉ cần…
Mái tóc ngũ sắc chói mắt dưới ánh mặt trời lộ ra chút gì đó đặc biệt, dĩ nhiên, tiểu yêu nhìn một lát cũng trợn mắt há miệng nhìn mình, Hình Lam đương nhiên cũng hiểu được kiểu này hình như hơi quá mức phô trương.
Đưa tay lên, vuốt vuốt mái tóc, vài sợi tóc ngũ sắc chói mắt biến thành một thác nước màu đen.
“Đứng lại, người phương nào.” Lãnh Họa Thu một thân hắc y chắn ở phía ngoài đại điện trước mặt nàng, trên gương mặt lãnh khốc lộ mấy phần hờ hững.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.