Sư Phụ Như Phu

Chương 107: Mai hoa tiên tử bỏ đi




Đặc biệt là Mai Hoa tiên tử, hận ý cùng vẻ kinh ngạc không tin biểu hiện rõ ràng đến thế.
Hoa Tiểu Nhã ho nhẹ một tiếng, di chứng khiến nàng hơi suy yếu, nhưng cũng không việc gì. Nàng ngước mắt thoáng nhìn Bạch Trì Hữu, nhẹ nhàng cười cười, “Ưm… sư phụ, ta đói bụng.”
Bạch Trì Hữu: “…”
Lúc này, câu nói đầu tiên khi nha đầu này tỉnh lại chính là đói bụng, thật là ——
“Vi sư đưa nàng về, cho nàng ăn chút cháo.” Bạch Trì Hữu cúi xuống bế nàng lên, giọng nói lộ rõ vẻ yêu chiều.
Hoa Tiểu Nhã gật đầu, nàng quả thật đói bụng, còn vô cùng đói, nàng vẫn không biết tại sao lại đói như vậy.
Nhìn bóng lưng hai nam một nữ, trong mắt Mai Hoa tiên tử lóe ra một tia hận ý.
“Sư phụ, người không sao chứ?” Ngọc Nhi thấy nàng ta như vậy, e dè cẩn thận dò hỏi.
Mai Hoa tiên tử xua xua tay, “Không sao hết, vi sư bây giờ rất khỏe, công pháp cao hơn trước kia! Chỉ có điều, người đàn bà kia, tại sao vẫn còn sống?” Nàng ta thật trăm mối vẫn không có cách giải!
Vốn là một cách rất tốt lại bị phá hủy như thế.
Không cam lòng!
Nhìn Hoa Tiểu Nhã ăn liền ba chén cơm, Hoa Trung Vĩ không bình tĩnh cho lắm, “Sư phụ muội có phải thường xuyên bỏ đói muội hay không.”
Ánh mắt Bạch Trì Hữu lạnh lẽo quét qua Hoa Trung Vĩ.
Hoa Tiểu Nhã dừng đũa một lát, “Cũng không phải vậy, không biết tại sao muội vừa tỉnh lại bụng liền thấy đói như vậy.”
“Sư phụ, người từ từ thôi.” Ngọc Nhi đỡ Mai Hoa tiên tử ra. Mai Hoa tiên tử một thân quần áo lụa mỏng làm cho làn da vốn trắng trẻo nõn nà của nàng càng thêm trong suốt, cả người thoạt nhìn như một viên trân châu chói mắt.
Bạch Trì Hữu lạnh nhạt liếc nhìn Ngọc Nhi và Mai Hoa tiên tử, “Tỷ đã không còn gì đáng ngại, nên trở về đi thôi.” Hắn không thích nữ nhân ép buộc hắn, giờ thì tốt rồi, ân tình đã trả gấp đôi.
Mai Hoa tiên tử khẽ nhếch môi, không biết nói gì, lại vô lực mím môi lại.
“Sư thúc? Thúc đây là muốn đuổi sư phụ đi ư?” Ngọc Nhi vội vàng nói.
Bạch Trì Hữu liếc xéo Ngọc Nhi một cái, “Trì Gia Sơn không có chỗ ở cho hai vị, nói vậy hai người cũng rõ, Mai nhi, ta nghĩ ta đã coi tỷ là bằng hữu, không thể vượt qua cũng không muốn hủy diệt.”
Nét mặt Mai Hoa tiên tử cứng đờ, dĩ nhiên hiểu được ý của Bạch Trì Hữu, gật đầu, “Mai nhi sẽ đi ngay.”
Nói xong, kéo Ngọc Nhi xoay người rời đi.
“Sư phụ, người thật sự cam tâm sao?” Ngọc Nhi tức tối đá chân.
Khóe môi Mai Hoa tiên tử nhếch lên thành một nụ cười, “Cam tâm? Hừ, cuộc sống của ta, không có hai chữ này.”
Nhìn hai người rời đi, Hoa Trung Vĩ cười nhạt, “Bạch huynh, hình như huynh đã làm một vị thiếu nữ xinh đẹp đau lòng rồi!”
“Huynh không đành lòng thì có thể đi.” Bạch Trì Hữu giữ vẻ lãnh đạm.
Hoa Trung Vĩ sờ sờ mũi, “Thật giống như ta không được hoan nghênh nữa nhỉ?”
Hoa Tiểu Nhã bò dậy từ trong chén, “Đại ca, huynh yên tâm, muội hoan nghênh huynh ——”
“Mau ăn đi.” Bạch Trì Hữu vuốt vuốt mái tóc nàng ——
Kể từ lần đó về sau, thật đáng buồn là Hoa Tiểu Nhã đã biến thành một kẻ ăn hàng.
Có điều, bởi vì chỗ ở có hạn, buổi tối, Hoa Trung Vĩ vẫn thật sự phải rời đi ——
“Đúng rồi sư phụ, hôm đó tại sao Lôi Thần lại bổ vào ta nha?” Hoa Tiểu Nhã nằm trên giường đột nhiên hỏi. Bởi vì mấy ngày nay xảy ra nhiều chuyện liên tiếp, nàng vẫn chưa kịp hỏi.
“Lôi Thường có chút đụng chạm với sư phụ, chắc là muốn báo thù thôi.” Bạch Trì Hữu thở dài, cũng tự trách mình không thể bảo vệ được nàng.
Hoa Tiểu Nhã cười như không cười, gật đầu, “Thì ra ta bị thương là vì sư phụ nha!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.