Sư Phụ Là Lòng Ta Nhất Sủng

Chương 14: Chương 14





Khoảng thời gian Lâm Minh Nguyệt không có ở đây, Ngọc Y Thần không có rời Thanh Trì điện nửa bước.
Nàng đóng cửa bế quan tu luyện suốt thời gian đó.
Đến khi hôm nay vừa lúc đột phá đến Đại thừa kỳ, nàng mới xuất quan.
Lúc này một đạo hơi thở quen thuộc bỗng xuất hiện.
Hơi thở này hơn một tháng qua nàng đã không cảm nhận được, bây giờ bỗng nhiên xuất hiện, Ngọc Y Thần liền biết rõ.
Lâm Minh Nguyệt trở về rồi.
Nàng bước xuống giường, chỉnh chu lại y phục, sau đó ra ngoài.
Nhìn đến Lâm Minh Nguyệt vừa mới đáp xuống liền muốn chạy đi gõ cửa phòng nàng, liền lắc đầu.
Người này vẫn là kì lạ.
Lâm Minh Nguyệt thấy nàng xuất hiện liền vui vẻ, lại nhận ra tu vi của Ngọc Y Thần tăng lên càng thêm vui mừng.
Nhanh như vậy đã đến được Đại Thừa kỳ, không hổ là tu tiên giới thiên tài.
" Chúc mừng sư phụ đột phá "
" Ân " Ngọc Y Thần gật đầu, lại chăm chú nhìn Lâm Minh Nguyệt suy nghĩ gì đó.
Đến khi bình phục lại mới phát hiện nàng vừa rồi có bao nhiêu thất thố, khụ một tiếng, nói " Ngươi xuống núi có thu hoạch?"
" Là nha, ta thu hoạch khá tốt đâu "
Lâm Minh Nguyệt muốn nhanh chóng đem nàng vào phòng, sau đó lấy ra đan dược mà đưa cho nàng nhưng lại nhìn đến sắc trời đã muộn, chắc hẳn nàng ấy chưa ăn cơm.
" Một lát ta liền nói cho người, còn bây giờ ta liền đi làm cơm, người chờ một lát "
Ngọc Y Thần còn chưa kịp đáp, nàng đã chạy đi.
Nhìn Lâm Minh Nguyệt hăng hái như vậy Ngọc Y Thần liền biết chuyến đi không có gì nguy hiểm, nàng cũng bớt phần nào lo lắng.
Ngọc Y Thần vẫn như cũ ngồi ở đình viện mà chờ Lâm Minh Nguyệt.
Còn Lâm Minh Nguyệt cũng như cũ cùng bầu bạn với phòng bếp.
Không để nàng đợi lâu, rất nhanh Lâm Minh Nguyệt liền dọn lên cơm tối.
Nhìn những món thanh đạm quen thuộc, nàng liền gật đầu thõa mãn.
" Sư phụ ăn nhiều một chút nga, ta thấy người lại gầy đi rồi "
Lâm Minh Nguyệt đánh giá Ngọc Y Thần, không biết có phải là nàng nhìn lầm hay không mà Ngọc Y Thần so với trước kia gầy hơn nhiều.
Không lẽ đám đệ tử quên lời nàng căn dặn không có đem cơm cho nàng ấy.
" Sư phụ, đám đệ tử có phải hay không không đem cơm cho người "
" Sao lại nói như vậy? " Ngọc Y Thần khó hiểu nhìn nàng.
" Ta trước khi xuống núi có căn dặn họ nấu theo công thức ta ghi.

Nhưng bây giờ nhìn người so với trước càng gầy hơn.
Hay là họ làm cơm không hợp khẩu vị của người nên người không ăn? "
Nếu bọn họ quả thật không có làm cơm cho nàng ấy thì Lâm Minh Nguyệt chắc chắn sẽ dạy dỗ bọn họ một bài học.
" Vẫn đưa cơm cho ta đủ bữa "
Lâm Minh Nguyệt là ở quan tâm Ngọc Y Thần, nàng nhận ra được.
Đã rất lâu rồi nàng mới cảm nhận được sự quan tâm như vậy.
Tuy hai vị sư tỷ cũng ở quan tâm nàng nhưng so với Lâm Minh Nguyệt lại thật khác biệt.
Có thể nói cách Lâm Minh Nguyệt quan tâm nàng như muốn so bản thân còn nhiều.
Trên bàn có bao nhiêu món, Lâm Minh Nguyệt liền gắp cho nàng đầy đủ.
Nhìn đĩa thức ăn đều đầy ấp, Ngọc Y Thần liền bảo nàng ngừng lại.
" Được rồi, đồ ăn đã nhiều đừng gấp nữa.
Ngươi cũng ăn đi "
" Hảo nha, đã lâu không được cùng người ăn cơm "
Dùng bữa xong, Lâm Minh Nguyệt liền lôi kéo Ngọc Y Thần vào phòng nàng ấy, lấy từ nạp giới ra một túi vải đen lớn.
Ngọc Y Thần nhìn túi vải như vậy to liền nhướng mày, nói
" Ngươi đem về cái gì? "
" Là tiên đan ngũ phẩm " nàng mở ra túi vải, lộ ra rất nhiều tiên đan.
Ngọc Y Thần nhìn đến như vậy nhiều tiên đan, nói
" Ở đâu tìm đến? " phải nói tiên đan vốn đã ít, luyện được phẩm chất càng cao càng khó tìm, bây giờ lại nhìn thấy trước mắt nhiều như vậy tiên đan, Ngọc Y Thần khó mà bình tĩnh được.
Lâm Minh Nguyệt kể rõ tình hình nàng xuống núi, kể cả việc nàng ở xuống núi lần này mục đích là ở khám phá bí cảnh.
Nàng chỉ bỏ qua tình tiết gặp Huyết xà ở đó, nói ra sợ làm nàng ấy lo lắng.
Lần sau gặp lại nàng nhất định đem nó về thần giới làm thú canh cửa mới được.
" Ta cũng gọi là có duyên mới gặp được "
" Ân, coi như là có thu hoạch "
" Sư phụ, một trăm viên tiên đan ngũ phẩm này người giữ lại luyện hóa dần đi " Lâm Minh Nguyệt nói rồi đưa hết tiên đan cho Ngọc Y Thần.
Mấy viên tiên đan này nàng có giữ lại cũng không có ít gì.
Nhưng Ngọc Y Thần là người như thế nào, nàng sao có thể đồng ý việc này được.
Tiên đan dù sao cũng là do Lâm Minh Nguyệt tìm được, này chính là duyên của nàng, Ngọc Y Thần sao có thể lấy.
" Không cần, đây là cơ duyên của ngươi.
Ngươi nên sử dụng nó để tu luyện "
Đối với Lâm Minh Nguyệt xác thật vô dụng nhưng đối với Ngọc Y Thần nếu luyện hóa hết tiên đan, nàng có thể đột phá đến Đại thừa hậu kỳ.

Nàng hiểu Ngọc Y Thần vì sao không nhận.
Lâm Minh Nguyệt chỉ có thể biết thở dài trong lòng, nàng ấy sao có thể như vậy tốt bụng.
" Sư phụ, ta chỉ là Kim đan hậu kỳ, đem luyện hóa hết tiên đan cao phẩm như thế này là thật không thể.
Vả lại không phải người bị trúng độc sao? Nếu người có thể đem tu vi tăng cao, chắc chắn có thể đem độc này diệt trừ "
Tu vi tăng cao xác thật đúng nhưng có hay không loại bỏ được độc dược Lâm Minh Nguyệt xác thật không chắc chắn.
Nàng chỉ là tìm đến một cái lý do nào đó để nàng ấy có thể yên lòng mà nhận lấy tiên đan.
Nhìn Ngọc Y Thần vẫn không có đồng ý, Lâm Minh Nguyệt liền bất đắc dĩ bịa ra một câu chuyện khác để gạt nàng ấy.
" Nếu ta ở luyện hóa nó, tu vi bỗng nhiên tăng cao, chắc chắn sẽ bị tra hỏi.
Nếu bọn họ biết được bí cảnh đó tồn tại chắc chắn sẽ đến để lấy tài nguyên, ta lại không nghĩ để họ biết, bởi vì nơi đó vẫn còn linh dược ta cần nha " Lâm Minh Nguyệt vận hết suy nghĩ của mình để thuyết phục Ngọc Y Thần " Cho nên sư phụ, người nhận lấy đi "
Ngọc Y Thần biết Lâm Minh Nguyệt là đang bịa chuyện gạt nàng, người này như vậy mê mẩn linh dược, nếu tìm thấy linh dược quý hiếm nào đó liền cho vào nạp giới, sao có thể để lại đâu.
Nàng biết Lâm Minh Nguyệt làm như vậy là vì muốn tốt cho nàng.
Nói không cảm động là giả, Lâm Minh Nguyệt từ khi xuất hiện, lúc nào cũng là quan tâm lo lắng nàng.
Lúc nào cũng luôn muốn mang hết những thứ tốt đẹp cho nàng.
Ngọc Y Thần nhiều lần nghĩ đến vẫn không rõ vì sao Lâm Minh Nguyệt lại vì nàng mà làm nhiều đến như vậy.
Cả hai chỉ là sư phụ và đồ đệ, các ừng chưa từng gặp nhau càng không có lý do để Lâm Minh Nguyệt đối xử tốt với nàng như vậy.
Nhưng nàng không thể thẳng thừng hỏi Lâm Minh Nguyệt, chỉ có thể ngày ngày quan sát mà tìm ra câu trả lời.
" Được rồi lần này ta nhận " nếu Ngọc Y Thần còn từ chối chắc chắn Lâm Minh Nguyệt sẽ vẫn tiếp tục mà bịa ra lý do để nàng nhận mất.
Ngọc Y Thần đồng ý, Lâm Minh Nguyệt rất chi là vừa ý, không uổng công nàng bị Huyết xà đánh một đòn.
Nàng cũng không ở lại lâu liền trở về lại phòng của nàng mà nghiên cứu linh dược.
Lấy hết linh dược từ nạp giới ra, Lâm Minh Nguyệt đếm số lượng liền đen mặt.
Tiểu hắc ở trong nạp giới lấy linh dược của nàng mà ăn.
Nắm lấy người của nó, tiểu hắc đang ăn ngon bỗng nhiên bị chặn lại như vậy liền bất mãn kêu lên.
" Gru...gru..."
" Ngươi kêu cái gì! Rõ ràng là rồng lại thích ăn linh dược "
Nàng ban đầu còn nghi hoặc liệu nó có phải là giống loài gì đó lạ hay không.
Thu lại hết linh dược, tiểu hắc ăn no, biểu hiện thõa mãn liền chui vào nạp giới mà ngủ.

Lâm Minh Nguyệt cũng không để ý đến nó nữa, tập trung nghiên cứu.
Nếu đem những linh dược ngàn năm này gieo xuống, có thể phát triển tốt nàng liền được lợi.
Còn nếu không thể phát triển thì có chút tiếc nuối đâu.
Vẫn là thử một chút.
......!
Ngọc Y Thần cầm số tiên đan mà Lâm Minh Nguyệt đưa cho nàng vào phòng, đặt ở trên bàn, nàng ngồi đó nhìn chằm chằm vào chúng mà suy nghĩ.
Đem một trăm viên tiên đan ngũ phẩm này luyện hóa nàng có thể thành công tiến vào Đại Thừa trung kỳ.
Nàng vừa đột phá, bây giờ lại có cơ hội đột phá lần nữa.
Đối với Ngọc Y Thần đây chính là cơ hội hiếm có.
Tu vi càng cao nàng liền có thể khống chế được độc dược, càng dễ dàng đem ma giới tiêu diệt hoàn toàn.
Nghĩ đến việc nàng có thể dần dần hoàn thành được nguyện vọng, nàng liền muốn nỗ lực hơn nữa.
Nàng liền nhắm mắt, luyện hóa tiên đan.
Ba ngày sau, Lâm Minh Nguyệt cảm nhận được một dòng linh khí thanh khiết tỏa ra khắp gian phòng của Ngọc Y Thần.
" Nàng ấy thành công đột phá rồi "
Vỏn vẹn ba ngày, Ngọc Y Thần đã hoàn toàn luyện hóa được số tiên đan đó.
Nếu đổi lại người có tu vi thấp chỉ sợ một trăm viên ngũ phẩm cũng muốn đến hai tháng thời gian.
Tin tức Ngọc Y Thần đột phá đến Đại thừa trung kỳ rất nhanh đã được toàn bộ tiên môn biết đến.
Đại đa phần đều là ngưỡng mộ nàng thiên phú.
Ngay cả Cố Thanh Ngọc cùng Lưu Nhã cũng thường xuyên đến chúc mừng nàng.
Lâm Minh Nguyệt nhìn hai người họ đến thường xuyên như vậy cũng rất tốt, nàng ấy được hai vị sư tỷ quan tâm đến, Lâm Minh Nguyệt cũng yên lòng phần nào.
Ngọc Thanh điện
Bạch Phong lúc này đang vô cùng tức giận.
Đám đệ tử ở Ngọc Thanh điện cũng không dám xuất hiện gần đó tránh làm sư phụ của bọn hắn nhìn thấy.
" Vì cái gì!!! Vì cái gì ta tu vi lại thua kém nàng ta đến như vậy "
Hắn nhập môn đến nay cũng đã hơn hai trăm năm.
Vậy mà hai trăm năm qua, tu vi của hắn chỉ dừng lại ở Luyện Hư trung kỳ mà thôi.
Đường đường là đại sư huynh, lại không bằng một tiểu sư muội nhập môn chưa đến một trăm năm.
Rõ ràng hắn đã như vậy dùng đến rất nhiều tiên đan để tăng tu vi nhưng tốc độ tu luyện lại như vậy kém cỏi.
Thậm chí sư phụ của hắn còn muốn đem Thiên Quang môn nhường lại cho Ngọc Y Thần.
Hắn mục tiêu chính là chức chưởng môn sao có thể như vậy nhường cho Ngọc Y Thần.
" Ta nhất định phải trở thành chưởng môn "
" Tất nhiên là có thể " một giọng nói vang lên trong đại điện.
" Là ai " Bạch Phong nghe thấy một giọng xa lạ liền cảnh giác gắt gao.

Hắn nhìn xung quanh xem xem là ai dám ngang nhiêng bước vào Ngọc Thanh điện của hắn.
Từ trong không gian xuất hiện một vết rách, một người nam nhân toàn thân hắc y từ từ bước ra.
Bạch Phong nhìn hắn toàn thân tỏa ra một mùi tử khí, mày liền nhíu lại.
" Ma tộc dám cả gan dám tiến vào Thiên Quang môn của ta "
Hắn rút kiếm, chuẩn bị tấn công.
Chỉ là người đối diện không có nhút nhích, nhìn hắn mà cười.
" Bạch tiên nhân, ta đến đây là để giúp ngươi "
" Giúp ta? Chỉ là một ma nhân nhỏ bé có thể giúp gì cho ta, ngươi còn không biết ta đang gặp phải chuyện gì.
"
Nghe Bạch Phong nói với một giọng xem thường như vậy, hắn liền cười lớn.
" Là ta sơ suất.
Ta là thái tử Ma giới Sở Du Minh, không biết thân phận này có đủ để giúp ngươi? "
Thái tử Ma giới Sở Du Minh không ai là không biết đến.
Đối với những ai đi theo con đường ma đạo đều tôn sùng hắn bởi sự độc ác ma mãnh của hắn.
Còn đối với chính phái như Bạch Phong thì Sở Du Minh chính là mối đe dọa cần phải tiêu diệt.
Nhưng Bạch Phong biết rõ, hắn đánh không thắng Sở Du Minh.
" Ngươi biết ta đang gặp chuyện? "
" Có phải Bạch tiên nhân đang phiền phức về tiểu sư muội của ngươi tu vi lại tăng cao, đe dọa đến chức chưởng môn tương lai của ngươi? "
Bạch Phong vẻ mặt ngạc nhiên, hắn làm sao có thể biết được chuyện này? Phải chăng trong tông môn, ngay tại Ngọc Thanh điện của hắn có nội gián?
" Ngươi làm sao biết "
" Ngươi không cần lo, ta không có ý định giết ngươi.
Ta lần này là muốn hợp tác "
" Ngươi muốn hợp tác? "
" Phải.
Ta muốn ngươi giúp ta chiếm được Ngọc Y Thần "
Sở Du Minh mục đích lần này đến là muốn lợi dụng sư huynh sư tỷ của Ngọc Y Thần để chiếm hữu nàng.
Quyết định này không nằm trong kế hoạch ban đầu của hắn, chỉ là thuộc hạ của hắn báo lại, gần đây độc dược trên người Ngọc Y Thần không hề phát tát.
Độc dược chế từ hắc liên một khi dính phải, nếu không được người hạ độc đưa thuốc giải thì chỉ có thể dần dần mất đi ý thức, trở nên tàn ác.
Giải dược chỉ có thể lấy độc trị độc, có nghĩa là dùng chính bản thân độc này để tự trị nó nhưng muốn có được hắc liên e rằng chỉ có ở ma giới.
Nhưng phải hỏi xem người muốn nó có toàn mạng rời khỏi đó hay không.
Còn một cách nữa chính là dùng bạch liên hoa để chữa trị.
Nghĩ đến bạch liên hoa hắn liền cười, loài hoa nay hắn nghe nói chỉ tồn tại ở thần giới.
Đáng tiếc thần giới cho đến giờ có thật sự tồn tại hay không thì không ai biết được.
Cho nên Sở Du Minh chỉ có thể nghĩ đến là Ngọc Y Thần cố gắng che dấu dược phát tác để không ai biết được.
- -------------------.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.