Sư Phụ Khổ Quá Rồi

Chương 28: Rừng trúc đêm lạnh, đồ Đệ lải nhải




Edit | 4702i
Núi rừng tĩnh mịch, trăng rằm vành vạnh, tiếng vượn rít vang lên từng hồi bất chợt từ rừng trúc sau núi.
Tân Tú bị bắt lần thứ năm.
Lần hành động này để tinh giản nhân viên tham gia trò đột kích, nàng chỉ dẫn theo lão nhị nằng nặc đòi đi theo và đồng thời cũng là đứa nhanh nhẹn nhất, thế mà vẫn bị bắt. Hai người ngồi tại chỗ bắt đầu thảo luận xem chiến thuật rốt cuộc sai lầm ở đâu. Lúc đầu khi lên kế hoạch, họ đã quyết định ai bại lộ trước thì hãy thu hút toàn bộ sự chú ý của các sư thúc thân trúc để che chở cho một người khác.
Nhưng họ vẫn thất bại. Nguyên nhân lớn nhất e là do nhóm sư thúc này quá mạnh. Dù là ban ngày hay đêm đen, cho dù họ dùng âm mưu nào đi chăng nữa thì cũng lập tức bị nhìn ra.
Đây coi như là lần đầu Tân Tú gặp chuyện khó khăn không thể vượt qua ở Thục Lăng. Các sư thúc dạy cho nàng một đạo lý: Trước sức mạnh tuyệt đối, mưu mẹo gì cũng vô ích thôi.
“Cũng hết cách, đành phải về chăm chỉ tu luyện vậy, chờ sau này mình thành cao thủ lại đến đấu một trận với các sư thúc đi.” Tân Tú bắt buộc phải chọn cách từ bỏ, đành vỗ vai lão nhị an ủi.
Sư thúc thân trúc đứng cạnh lạnh lùng cười: “Chờ lúc các con trở thành cao thủ mà tới đây nữa, bọn ta sẽ không ngăn các con lại.”
Tân Tú: “?” Không phải chứ, các sư thúc lại chỉ biết bắt nạt kẻ yếu như thế thôi á?
Tân Tú: “Không phải chứ sư thúc, chức trách của các sư thúc không phải là canh giữ sau núi ư, sao có thể thế được, nếu gặp phải người xấu muốn xông vào trong núi chẳng lẽ các sư thúc cũng kệ?”
Sư thúc thân trúc: “Đương nhiên không phải, cố đánh đến khi sắp kiệt sức bọn ta mới tránh ra.”
Một sư thúc thân trúc khác nói tiếp: “Sau khi người ta vào thì còn có tổ sư gia trong đấy mà, chúng ta chỉ cần nhặt xác cho người xông vào sau núi là được.”
Thật không ngờ họ còn biết đùa, nhất định là do dạo này tám chuyện với nàng nhiều quá.
Tân Tú phủi mông đứng dậy, cầm củ măng tím vừa đào xong và chào mấy vị sư thúc để về. Hiện tại họ đã thân vậy rồi nên chẳng cần chờ sư phụ đến đón nữa, sư thúc thân trúc đứng trước mặt họ đang vẽ thêm một gạch nữa trên thẻ trúc đếm số lần xông vào sau núi của họ.
Thân Đồ Úc thấy bữa ăn có trúc tía biết ngay đồ đệ lại xông vào sau núi.
Có những sư phụ không thích để đồ đệ xông vào phía sau núi, giống Hàn Phòng Tử sư bá, hắn không cho tiểu cửu quậy chung với họ; có những sư phụ lại rất thích đồ đệ xông vào sau núi, giống Bá Loan sư thúc, ngày nào cũng xúi lão nhị tìm nàng xông vào sau núi, sau đó nghe xem họ thất bại ra sao mà lấy đó làm thú vui.
Mà Thân Đồ Úc thấy sao cũng được, y chỉ quan tâm ——
“Sau núi thực sự chơi vui đến thế sao? Mấy ngày này con tới đó rất nhiều làn.” Thân Đồ Úc hiếm khi ra ngoài ăn cơm chung với Tân Tú hỏi.
Tân Tú chỉ có chờ y hỏi, nghe vậy nàng cố ý thở dài, “Sư phụ, con ra sau núi không phải để chơi, con có việc nghiêm túc cần làm.”
Thân Đồ Úc: “Hử?”
Tân Tú vội giải thích: “Thực ra con vẫn chưa nói chuyện này với sư phụ, ở U Hoàng Sơn con gặp được một con thực thiết linh thú rất lớn, trước kia con thường nhìn thấy nó nhưng gần đây không tìm được nữa, con nghi nó gặp chuyện gì nên mới muốn vào sau núi tìm nó.”
Thân Đồ Úc ngừng nhai, hóa ra đồ đệ xông vào sau núi không phải vì ham chơi, mà vì… y sao?
Y nhìn đồ đệ, lại nhìn mớ măng tím trước mặt, đột nhiên thấy cực kỳ bứt rứt, miếng măng còn chưa kịp nuốt vào bụng cũng chẳng còn ngon nữa.
Tân Tú nheo mắt nhìn y, cẩn thận hỏi: “Sư phụ, dạo này hình như người cũng rất bận, lâu lâu quay về con không thấy người đâu.”
Thân Đồ Úc thầm nghĩ, chẳng lẽ từ vấn đề thời gian mà con bé đoán được chân thân của con thực thiết linh thú ấy là ta?
Tân Tú nói: “Nếu hôm nào sư phụ không bận thì có thể thay đồ nhi tới sau núi thăm con thực thiết linh thú ấy được không ạ? Con biết sư phụ được phép vào đó, nếu người không thấy khó xử thì giúp đồ nhi chuyện này đi ạ ~”
Nếu không phải đã bó tay thì Tân Tú thực sự không muốn nói chuyện này với sư phụ vào lúc y đang bận. Con gấu trúc thân thiết với mình bỗng bặt vô âm tín, nàng không thể mặc kệ được, lỡ như xảy ra chuyện gì thật thì sao.
Gấu Thân Đồ Úc căng thẳng đồng ý, vì có tâm sự mà y không thể nào nghiêm túc luyện khí được, nên đành tạm bỏ linh khí cụ sang một bên biến thành nguyên hình. Nhưng sau khi biến về nguyên hình thì y phải làm sao để đồ đệ phát hiện ra mình nhỉ? Bình thường y chỉ cần ôm cây đợi thỏ, ngồi ở chỗ nọ là đồ đệ đã vồ vập nhào tới.
Cũng hết cách, để đồ đệ sớm yên tâm Thân Đồ Úc bèn dứt khoát ngồi xuống sau lầu trúc trên chạc cây đối diện cửa sổ phòng đồ đệ, khiến cái cây không được to khỏe lắm rung bần bật.
Ban đêm Tân Tú nghe thấy tiếng lá cây bên ngoài vang lên còn tưởng gió thổi, nhưng nghe kỹ lại thấy không đúng lắm, mới tò mò chạy ra mở cửa sổ, liếc cái đã thấy con gấu trúc vô cùng thân quen.
Chỉ một lát nàng đã nhận ra đây là mẹ gấu trúc rất thân với mình. Dù gấu trúc con nào cũng giống con nào, và mặc dù nàng mới chỉ thấy ba con gấu trúc, nhưng nàng tự tin có thể tìm chính xác mẹ gấu trúc trong cả một đàn gấu trúc. Giống như ngày xưa nàng nuôi chó vậy, cho dù Đại Bảo Bối nhà nàng lẫn trong đám chó giống nhau thế nào đi chăng nữa nàng cũng tìm được nó.
Bởi vì ánh mắt của chúng không hề giống những con thú lông dài khác, ánh mắt thân thiết và khoan dung khiến chúng khác biệt hẳn với đồng loại. Sở dĩ Tân Tú để tâm tới chúng nhiều vậy cũng chính vì ánh mắt gần gũi ấy.
Thú và người khác nhau ở chỗ, “thích” của chúng đơn giản hơn rất nhiều, nhìn là biết ngay.
“A! Không ngờ mi lại tới tìm ta!” Tân Tú mừng rỡ, suýt nữa bước lên lan can để nhảy vọt sang cành cây bên kia. Nhưng khổ nỗi, tiếng cánh cây kêu kèn kẹt kịp thời ngăn nàng lại.
Tân Tú: “Sao mi lại leo lên chỗ cao thế này.” Giọng nàng rất dịu dàng, vẫn nguyên đó sự gần gũi dẫu lâu rồi không gặp.
“Chờ chút nhé, ta tìm thang mang sang đây, mi leo tới chỗ ta nhé.” Tân Tú không nhớ mình biết chuyện dường như gấu trúc trèo cây không xuống được bằng cách nào? Đại để là giờ để nó bò xuống thì rất nguy hiểm, nên thà rằng để nó tự bò vào trong phòng còn hơn.
Thân Đồ Úc chỉ định đến cho đồ đệ nhìn mặt rồi đi giờ lại chịu chết vì “trèo cây không xuống được”, đồ đệ đã bắc thang cho y xong, còn tha thiết dang tay với y nữa, giờ y mà quay đầu đi mất há chẳng phải khiến con bé đau lòng sao?
Nên đành bò thang vậy.
Lúc chỉ còn chút nữa là tới nơi, Tân Tú nhìn mẹ gấu trúc đang bò rất chậm mới có lòng tính giúp nó, thế nhưng lại không thể ôm nó lên nổi.
Tân Tú: … Hai bàn tay ta bây giờ đã khênh được đồ tận hai trăm cân, sức kinh thế mà vẫn không vác nổi gấu trúc lên.
Mẹ à, xin hỏi rốt cuộc ngài nặng bao nhiêu cân thế?
Sư phụ nặng chín trăm cân ròng không cách nào trả lời nàng, dù sao hiện tại y chỉ là một con gấu trúc yêu giả vờ làm gấu trúc bình thường, tới đây để chơi với đồ đệ… Không, để đồ đệ chơi thôi.
Cuối cùng vẫn không thoát khỏi vận mệnh làm đệm, bị Tân Tú làm nũng rồi chơi xỏ mà kiên quyết kéo (đẩy) y lên giường.
Với con mình gấu trúc ôm ôm cọ cọ là chuyện rất bình thường, nhưng dù sao từ nay Thân Đồ Úc cũng không có kinh nghiệm chơi đùa với con non, nên y đành nghĩ thầm: “Thôi bỏ đi, coi như dỗ đồ đệ ngủ vậy, thôi bỏ đi, cũng có phải chưa rụng lông bao giờ đâu, thôi bỏ đi.”
Nhưng lần này đồ đệ cũng không làm y rụng lông. Nàng lấy cái chổi lông đã được cắt tỉa cẩn thận ra chải lông cho y, động tác cực kỳ dịu dàng, lại lải nhải trò chuyện với y, dường như trước mặt con bé lúc này thật sự là người chứ không phải thực thiết linh thú hung dữ không hiểu tiếng người.
Thân Đồ Úc: “…”
“Dạo này ta lo cho mi lắm đấy, dù sao mi sống ở nơi hoang dã, nếu bất cẩn ngã bệnh cũng chẳng ai quan tâm mi cả, thậm chí có khả năng ốm liệt xó nào không tự bò dậy được cũng nên.”
“Các sư thúc thân trúc tuy phụ trách trông giữ sau núi nhưng họ nói không chịu trách nhiệm trông nom thực thiết linh thú đâu. Không biết sau núi trừ bọn mi có động vật ăn thịt nào khác không, nhất định là có nhỉ, mi có đánh nhau với chúng không? Nhưng mi nhìn vạm vỡ như thế, có đánh nhau thì động vật khác chắc cũng không đánh thắng mi được đâu.”
Mưa lâm thâm nơi U Hoàng Sơn, giọt mưa va vào lá trúc vang lên những tiếng tí ta tí tách, khiến hương trúc càng thêm nồng.
Có lẽ vì những lời của đồ đệ khiến Thân Đồ Úc bất giác nhớ tới chuyện xưa. Bẩm sinh y cũng chẳng lợi hại gì, vẫn có lúc đã từng yếu ớt. Con non không có mẹ chăm sóc hiển nhiên sẽ sống sót rất gian nan, huống chi thực thiết linh thú non còn rất yếu ớt, có nhiều con khó mà sống nổi đến khi trưởng thành.
Dù là giữa đồng tộc cũng không phải lúc nào cũng hòa thuận, khác biệt với đám đông ắt bị cô lập, từ khi mới sinh y đã hiểu được nhiều hơn hẳn đồng tộc, trong lúc ăn trúc trong núi đã nghĩ, vì sao đồng loại mỗi ngày chỉ cần ăn cần uống đã thấy thỏa mãn, mà y lại cứ muốn theo đuổi điều gì đó. Mà thực tình y lại muốn theo đuổi tìm kiếm điều chi?
Khi còn bé y ngẩng đầu thấy cò trắng cũng muốn bay vút lên trời xanh giống thế; cúi đầu thấy cá trong nước cũng muốn ngao du trong nước như vậy, thấy những nhân loại bước vào U Hoàng Sơn, cũng muốn có cơ thể được ông trời ưu ái như họ.
Sau đó tập tễnh bước lên con đường tu hành, đã mấy trăm năm rồi, mười triều đại của người phàm hưng thịnh rồi suy tàn, những điều y từng trải quá nhiều, là điều mà đồ nhi nhỏ tuổi chẳng thể tưởng tượng được.
Tu hành quá lâu là thế đấy. Tới lúc này, đã lâu lắm rồi y chẳng còn nghĩ mình muốn gì nữa.
Mà đêm trúc hôm nay, tiểu đồ đệ lải nhải thật quá đáng yêu, nên mới khiến y nhớ lại vài chuyện xưa cũ.
“Ta mới học mấy pháp thuật nhỏ, dù những pháp thuật này xác thực dùng rất tiện nhưng vẫn không thể xông vào sau núi, có thể thấy thực chiến là cách duy nhất để giỏi lên. Các sư thúc thân trúc ở sau núi tuy nhìn thì nghiêm túc nhưng cũng quan tâm tới bọn ta lắm, còn luyện tập cùng bọn ta nữa. Nhưng mà bị ngăn lại nhiều lần như thế vẫn thấy bực quá!”
“Thục Lăng của chúng ta dường như có rất nhiều người vẻ bề ngoài thì dữ dằn khó gần, nhưng thực ra rất mềm lòng nhỉ? Mỗi lần mi tới bên U Hoàng Sơn họ sẽ giả bộ không thấy mi, để mặc mi sang đây sao?”
Tân Tú ngồi sát bên người gấu trúc, tay vẫn chải lông và tâm sự những việc bình thường nàng sẽ không nói với ai khác.
“Ta cảm thấy mi rất có linh tính, dường như biết ta đang tìm mi nên mới chạy tới đây gặp ta để ta được yên lòng… Lần sau nếu có chuyện gì cần ta giúp mi cũng có thể tới thẳng đây gặp ta, đừng biến mất lâu như thế nhé.”
Tân Tú nhớ tới nhóc chó nhà mình, nàng tựa vào cái bụng lông sờ sờ vuốt gấu.
Vẻ mặt dịu dàng như thế không giống đồ đệ tưng tửng ngày thường cho lắm, Thân Đồ Úc nhìn nàng, gần như cảm thấy nàng không phải là đứa bé mình quen.
Mẹ gấu trúc không hay mất tích nữa, cứ cách ba ngày nó lại xuất hiện một lần rất quy luật, nhưng Tân Tú không lừa nó lên giường làm đệm được thêm lần nào. Đã hơn một lần nàng nghi con gấu trúc rất có linh tính này thực ra hiểu nàng nói gì, chẳng qua nó cứ giả ngu hoài thôi.
Nhưng dù biết đối phương giả ngu thì Tân Tú cũng bó tay, dù sao nàng không vác nổi con gấu trúc nặng trịch này.
Đồng ý yêu cầu của các đệ đệ muội muội, Tân Tú còn lén dẫn mấy đứa tới thăm mẹ gấu trúc, mẹ gấu trúc nể tình không nổi giận còn cho mấy nhóc đó sờ thử cho biết, nhưng cũng đến thế là cùng, muốn sờ tiếp y lập tức đứng dậy đi luôn.
Tân Tú luôn cảm thấy bóng con gấu trúc đang rời đi đặc cái vẻ chạy trối chết. Giống hệt sư phụ nàng ngày đó né tiểu cửu như né tà.
Nhưng mấy đệ đệ muội muội không hứng thú với thực thiết linh thú lắm, nhìn cho bớt tò mò là thôi, ngay cả lão nhị cũng thổn thức rằng thực thiết linh thú trong truyền thuyết không đáng sợ như hắn nghĩ.
Tân Tú: “…” Được thôi, chỉ có thể nói do mọi người sinh sống ở thời đại khác nhau nên mới không hiểu sự đáng yêu của quốc bảo, đây cũng là một loại filter* tình cảm mà!
(*) Kính lọc nhiếp ảnh.
Thời gian ở Thục Lăng yên ả lại thú vị, Tân Tú đã học được thuật khinh thân, nén hơi thở của mình phi thẳng lên lầu ba, khi nàng đạt tới cảnh giới của những đại hiệp trong mấy bộ tiểu thuyết võ hiệp ngày xưa từng xem, cả đám họ đã rời khỏi chậu trời tầm ba năm.
Tân Tú năm nay đã gần hai mươi tuổi. Tuổi này ở thời hiện đại nàng đã học đại học năm hai, mà ở Thục Lăng hãy còn là tuổi bị tất cả các sư huynh sư tỷ xoa đầu bảo trẻ con.
“Để ăn mừng các ngươi chính thức nhập môn ba năm tròn, mình liên hoan một lần đi Tú Nhi sư muội, đã một tháng rồi mọi người chưa ăn được bữa liên hoan nào.” Thải Tinh sư huynh xoa đầu Tân Tú.
Tân Tú: “Sư huynh, huynh muốn ăn chực chứ gì?”
Thải Tinh sư huynh cười hì hì, ngẩng đầu lên chợt thấy hai con chim tước non bay tới bên này.
“A, chim gì đây nhỉ, sao đệ chưa thấy bao giờ?” Lão nhị đứng bên tò mò hỏi, động phủ của sư phụ hắn cái gì không có chứ chim chóc thì rất nhiều, bởi vậy nên hắn cũng coi như hiểu rộng biết nhiều về các loài chim.
Tân Tú lại nhận ra: “Đây không phải chim tước ta gặp mỗi sáng phía sau U Hoàng Sơn ư? Lạ thật, ta chưa gặp được nó ở chỗ khác bao giờ, sao lại bay tới Vân Gian Đạo Trường thế nhỉ?”
Vẻ mặt Thải Tinh sư huynh là lạ, “Đây là chim truyền tin của tổ sư gia, những chỗ khác không có đâu, bình thường chúng chỉ ở sau núi hoặc U Hoàng Sơn, nếu bay đến chỗ khác của Thục Lăng thì chỉ có thể là vì chuyện này thôi.”
“Tổ sư gia đưa ra hình phạt ba năm một lần cho những đệ tử xông vào sau núi.”
Tân Tú, lão nhị: “…” Họ quên béng chuyện này rồi.
Chim tước trắng đậu vào tay Tân Tú, có lẽ nó nhận ra nàng nên nghiêng đầu cọ cọ tay Tân Tú, sau đó phun ra bong bóng có giấy bên trong.
Thải Tinh sư huynh xem chừng hết sức kinh dị: “Từ trước đến nay đám chim tước này chỉ truyền đạt tiếng nói thôi, lần này sao lại đổi thành giấy rồi?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.