Sư Phụ Con Yêu Người

Chương 12: Thôn Thanh Bình (3)




Hôm nay ta được các đại thẩm chỉ cho việc may giá y, ta nghe các thẩm nói phàm là tân nương tử đều phải tự mình may giá y mới sống được hạnh phúc bên tướng công mãi mãi, thật là học rất khó, ta cứ bị kim đâm vào tay mãi, các thẫm ấy nhìn cứ lắc đầu lìa lịa..
"Nhạc Tương! Ngươi chắc là một đại tiểu thư nên việc thêu thùa đơn giản như thế ngươi cũng không biết"(Trương đại thẩm lên tiếng)
"Không đâu ta chỉ là một thôn dân bình thường thôi"(ta đính chính)
"Vậy mẫu thân ngươi không dạy ngươi sao?"(một người gọi Ngô đại thẩm lại lên tiếng)
"Không à! Mẫu thân ta đã qua đời khi ta còn rất nhỏ đại khái là 1,2 tuổi gì đó.."
Mắt họ nhìn nhau rồi liếc nhìn ta vẻ đáng thương, Trương đại thẩm khoản 32,33, người hơi béo mắt xếch nhìn tuy hung dữ nhưng thực chất lại rất hiền, thẩm ấy nhẹ nhàng nắm lấy tay ta vỗ vỗ.
"Không sao..bọn ta sẽ cố dạy ngươi, để ngươi có thể tự tay bận bộ giá y do mình may để răng long đầu bạc với tướng công của mình nhé!"
Hà đại thẩm cũng chen vào:
"Đúng...đúng, tướng công ngươi tuấn mỹ như thế, ngươi phải biết giữ đấy(thẩm này thì ngược lại người như cây khô, ốm tông ốm teo và ăn nói có chút vô duyên)
Ngô đại thẩm liếc nhìn Hà đại thẩm mắng không kiên dè.
"Ngươi..cái miệng vô duyên này, người ta sắp thành thân mà ngươi nói thế à, ngươi không sợ méo miệng hả.."
"Ta..là chỉ nói sự thật, ngươi xem tướng công nhà ngươi xấu thấy mồ, mà còn liếc mắt đưa tình với người khác thì thử hỏi...!"
"Ngươi im miệng"(Ngô đại thẩm chen vào quát to)
Trương đại thẩm vội khuyên can.
"Thôi... thôi, chuyện người nhà các ngươi thì đừng lôi vào, lo dạy Nhạc Tương kìa, ngày thành thân sắp đến rồi đấy.."
Họ lường nhau rồi ngoảnh mặt không ai nói chuyện với ai cả, ta cũng trộm cười thầm, không gian yên tỉnh chưa bao lâu thì Ngô đại thẩm lại lên tiếng.
"Nhạc tương! Ngươi đã mất mẹ từ nhỏ chắc hẳn chưa ai dạy ngươi phải không?"
Ta tròn mắt ngơ ngát:
"Dạy..gì?"
Các thẩm đưa mắt nhìn nhau rồi Trương đại thẩm khụ một tiếng.
"À..là về chuyện ấy của phu thê trong đêm động phòng "
Đúng là ta không biết thật, ta nghe nói chỉ cần qua đêm động phòng sẽ sinh em bé, nhưng là thế nào thì ta thật không biết, thế rồi các thẩm ấy đã từng chút..từng chút một nói cho ta nghe với việc đã từng chảy qua không hiểu sao càng nghe mặt ta càng nóng có chút gì đó hơi xấu hổ..
Buổi tối khi đã tắm xong ta đến trước hiên nghe sư phụ đánh đàn, vì mắt ta cứ chăm chú nhìn người sau đó thả hồn đi đâu mất nên người nói gì ta đều không nghe thấy, đến khi tiếng đàn dừng lại ta mới hoàn hồn trở về.
"Nàng sao thế? Hôm nay học may giá y có tốt không"
"Tốt...ạ!"(ta gật đầu xác nhận)
"Ừm.."
"Sư phụ động phòng người sẽ làm con đau sao?"
Sau tiếng ừm người uống lấy ngụm trà thì..phốc..một tiếng, nước trà trong miệng phun ra hết người đưa mắt nhìn ta, ta cũng tròn mắt nhìn người.Người khụ..khụ vài tiếng mặt hơi nhiễm hồng.
"Tương Nhi! Ai đã dạy nàng gì rồi!"
Ta lại gật đầu xác nhận.
"Các đại thẩm nói với con như thế..còn..còn.."
Tự nhiên ta không nói thành lời được, sư phụ ôm lấy ta giọng có chút không tự nhiên.
"Thiệt là..mấy đại thẩm đó sao lại nói với nàng mấy chuyện này.."
"Họ nói con không có mẫu thân dạy nên họ dạy con, sư phụ...người phải nhẹ nhàng với con đó."
Tự dưng sư phụ im lặng cả nữa ngày, ta định ngẩn dậy nhìn người thì người lại ấn đầu ta lại.
"Ta..hứa sẽ thật nhẹ nhàng với nàng.."
Ta nhẻn miệng cười cọ cọ vào lòng ngực người theo bản tính của hồ ly, ta cảm thấy hình như người sư phụ hơi cứng đờ lại, ta lại ngẩn lên nhìn người cùng lúc chạm vào ánh mắt của người, con ngươi người chuyển động nhìn cánh môi ta rồi vội nhìn chỗ khác.
"Tương Nhi! Muộn rồi đi nghĩ thôi.."
Khi người định rời thì tay ta kịp thời giữ lại, ta làm nũng.
"Không..Tương Nhi chưa muốn nghĩ.."
Dứt câu ta chồm đến hôn nhẹ lên trán người, rồi cười ngây ngô:
"Con ở đây..nghe sư phụ đàn."
Chợt tay người năng càm ta lên mắt hơi dao động nhìn ta, nhưng vẫn lưỡng lự cái gì đó, ta biết sư phụ muốn gì thế nên chủ động hơn, môi ta lướt nhẹ qua môi người rồi rời đi, tựa như bị kích thích người vội giữ càm ta lại rồi áp môi người xuống, mãnh liệt mà hôn như muốn hút cạn nguồn thở của ta vậy, chầm chọc dây dưa mãi không ngừng, bên ngoài gió thổi hiu hiu không khí vào đêm có vẻ thoáng mát nhưng cảnh trước hiên làm bầu không khí có chút khô nóng..
========================
"Châu tử được lấy ra rồi sao? Xem ra con hồ yêu đó chính là Nhạc Tương trùng sinh thật.."
Trong đêm tối mặt nữ nhân ấy ẩn nhẫn nổi bi thương vô bờ, gió đêm không lạnh nhưng tâm nữ nhân ấy đã lạnh thấu xương..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.