Sư Phụ, Chúng Ta Cùng Luận Bàn Nhân Sinh

Chương 24:




086
Trần Tu Bình cùng Mạc Thủ Quy một đường đi về phía Bắc, cho đến khi cảnh vật chung quanh ngày càng hoang vắng, những cây cối cao lớn cùng bụi cây rậm rạp đều không thấy nữa, chỉ còn lại mặt đất khô nứt, Mạc Thủ Quy dùng tay ngăn Trần Tu Bình lại.
"Chúng ta đi đường vòng đi, đi thẳng tiếp chắc là đến trung bộ." Mạc Thủ Quy nghiêm mặt nói.
Trần Tu Bình gật đầu nói "Vâng", trong ngọc giản có ghi nghiêm cấm đệ tử tiến vào trung bộ, tất nhiên có đạo lý của nó, Trần Tu Bình từ trước đến nay cảm thấy những người không tuân quy củ tất nhiên sẽ chết nhanh nhất, bởi vậy lần này, khi Mạc Thủ Quy nói những lời này, còn khiến hắn khá là thưởng thức, thầm nghĩ mặc dù tên của người này là không tuân quy củ, nhưng ngược lại người thì rất tuân thủ phép tắc.
Ngay lúc Trần Tu Bình chuẩn bị cất bước đầu tiên về phía tây, Mạc Thủ Quy đột nhiên nhấc cánh tay của hắn lên, giống mang theo mèo con cún con, đem hắn kéo đến bụi cỏ nhỏ bên cạnh, sau đó nhẹ giọng hỏi hắn: "Có đồ vật gì để ẩn thân không?"
Trần Tu Bình dù không hiểu rõ lắm, nhưng nghĩ đến cảnh giới và pháp lực của Mạc Thủ Quy đều mạnh hơn hắn rất nhiều, nên cũng không nhiều lời, khởi động một tấm Ẩn Thân Phù, vừa ẩn nấp xong, cách đó không xa liền có hai người đi tới.
Đó là một nam một nữ, nữ mặc cẩm bào đỏ tươi, vẻ mặt ngạo khí trương dương, nam mặc đồ đệ tử Tầm Tiên Tông, tướng mạo phổ thông, khóe miệng lại ngậm lấy một nụ cười như có như không, phong thái mười phần tự tin.
Lúc này, Trần Tu Bình phát hiện eo của mình bị đâm một cái, bởi vì hơi đau, cho nên hắn bất mãn quay đầu, sau đó hắn cũng chỉ có thể im lặng biểu lộ ra tâm tình của mình.
Hai mắt Mạc Thủ Quy sáng như sói trong đêm tối, trên gương mặt xinh đẹp nở nụ cười đắc ý, trên trán viết rõ ba chữ to —— "Mau đuổi theo".
Trần Tu Bình lắc đầu.
Mạc Thủ Quy gấp gáo, hắn đong đưa ống tay áo Trần Tu Bình, cau mày lệ quang lập loè, nháy mắt hóa thành một đóa kiều hoa không chịu nổi mưa gió.
"..." Trần Tu Bình kiên trì lắc đầu.
Vẻ mặt nũng nịu khẩn cầu của Mạc Thủ Quy dần dần biến thành cười lạnh, hắn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Trần Tu Bình, cầm tảng đá bên cạnh, đem nó bóp thành bột phấn.
Trần Tu Bình trầm mặc một hồi, rốt cuộc nhẹ gật đầu.
Mạc Thủ Quy lập tức vui vẻ ra mặt, lôi kéo cánh tay Trần Tu Bình, nhanh chóng đuổi theo.
087
Một nam một nữ kia nói chuyện không nhiều, mãi cho đến một vùng đất không có lấy một ngọn cỏ, nữ tu  kia mới cau mày mở miệng hỏi: "Ngươi có chắc ở đây có thứ chúng ta cần không?"
Nam tu nhìn qua rất trấn tĩnh, ngay cả biểu lộ cũng không thay đổi, cười nói: "Tuyệt đối là ở đây, nguồn cung cấp tin tức của ta rất đáng tin cậy."
Nữ tu nghi ngờ hỏi: "Ta không phải xem thường ngươi, nhưng nếu ngươi có thể nhận được tin tức, vì sao người khác không thể? Tại sao bọn hắn không tới lấy?"
Nam tu nói: "Ngươi cho rằng mọi chuyện dễ dàng như vậy à, để tiến vào Tiên Thù huyễn cảnh, ta ở Tầm Tiên Tông ẩn giấu tu vi làm tiểu đệ tử mười lăm, để đưa ngươi vào, lại tổn thất một kiện pháp khí, ngươi cho rằng ai cũng sẵn sàng trả giá lớn như vậy?"
Nghe nam tu nói xong, nữ tu không nói thêm gì nữa, hai người trầm mặc tiếp tục tiến lên.
Thời điểm nghe được nam tu ẩn giấu tu vi, Trần Tu Bình liền dùng mắt ra hiệu cho Mạc Thủ Quy mau rời đi, nhưng Mạc Thủ Quy lại vô cùng hưng phấn, còn không hiểu sao giơ ngón cái cho Trần Tu Bình, sức lực lôi kéo Trần Tu Bình lại càng lớn hơn.
Trần Tu Bình quả thực muốn khóc, thế nhưng hắn không dám gây ra động tĩnh quá lớn, sợ bị hai tu sĩ phía trước phát hiện, đành phải mang vẻ mặt đau khổ, nhìn thấy chính mình càng ngày càng tiến gần trung bộ.
Mặt đất hiện ra một màu đỏ thẫm, dường như có hơi nước toát ra từ mặt đất khô nứt, Trần Tu Bình kéo Mạc Thủ Quy ra, ra hiệu hắn "Nóng quá", Mạc Thủ Quy rút một cây dao găm từ bên hông, hướng đến trên thân Trần Tu Bình chém hai đạo.
Trong lòng Trần Tu Bình sợ hãi, chỉ thấy hai đầu tay áo rũ xuống, sau đó bị Mạc Thủ Quy tùy ý ném xuống đất.
Trần Tu Bình trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Mạc Thủ Quy đắc ý giơ ngón tay cái với hắn.
—— Người này không chỉ dở người mà còn căn bản không nghe người khác nói a! Trần Tu Bình suy sụp nghĩ.
Cũng mai hai tu sĩ phía trước cách bọn hắn một khoảng, tay áo nhẹ nhàng rơi trên mặt đất, không thu hút sự chú ý của bọn họ, Trần Tu Bình cảm thấy lần này mình đã nhìn thấu Mạc Thủ Quy, hắn hạ quyết tâm, đợi lát nữa nếu Mạc Thủ Quy cử động quá phận nào khác, hắn sẽ chạy ngay lập tức!
Càng tiến sâu vào trung bộ, mặt đất dưới chân cơ bản đã biến thành đỏ thẫm như máu tươi, Trần Tu Bình nuốt nước bọt, cảm thấy nơi này không tốt lành gì, nhưng Mạc Thủ Quy lại cười tươi như hoa, nhìn hắn như thế, Trần Tu Bình không chút nghi ngờ hắn đối trung bộ đã sớm mơ ước trong lòng, trước đó bất quá chỉ đang giả vờ mà thôi.
Vừa nghĩ tới đây, hai người trước mặt đột nhiên dừng bước, Trần Tu Bình cùng Mạc Thủ Quy cũng nhanh chóng dừng lại, hai người đưa mắt nhìn nhau, không nghĩ chỗ này có gì đặc biệt, sau đó hắn nghe được giọng nói của nam tu phía trước: "Được rồi."
"Cái gì?" Nữ tu nghi hoặc nói, " chúng ta còn chưa tới Trung Hoàng sơn."
Nam tu nói: "Ý ta là, đến chỗ này, chúng ta có thể giải quyết hai tiểu gia hỏa đằng sau rồi."
Vừa dứt lời, nam tu đột nhiên xoay người lại, vừa quay người, một tia sáng giống như một làn sóng cực lớn, che ngợp bầu trời quét về phía Trần Tu Bình và Mạc Thủ Quy.
Trần Tu Bình không có kinh nghiệm thực chiến, hoang mang không biết làm gì, Mạc Thủ Quy lại quyết định rất dứt khoát, nắm lấy tay Trần Tu Bình cấp tốc lao về phía sau, cho đến khi thấy một hòn đá nhô ra, dùng nó mượn lực đổi phương hướng, cuối cùng cũng thành công thoát khỏi làn sóng ánh sáng, chỉ là trên trán hắn đã đổ mồ hôi, thở không ra hơi.
Nam tu kia nhướng mày, kinh ngạc "Ồ?" một tiếng, sau đó hắn quan sát kỹ Mạc Thủ Quy, trên mặt nở nụ cười hiểu rõ: "Ta tưởng là ai, có thể tránh thoát một kích của ta, hóa ra là tiện nghi nhi tử mà Mạc gia nhặt được, sao, Mạc thị còn chưa đem ngươi trở thành lô đỉnh mà dùng à?"
Mạc Thủ Quy nghe vậy, thế mà cũng không dao động cảm xúc gì quá lớn, cười nói: "Mẹ ta đương nhiên không giống yêu ma như các ngươi, còn cần lô đỉnh."
Nam tu kia bật cười to, hiển nhiên cũng không thèm để ý, nói câu "Miệng lưỡi bén nhọn", đồng thời ngón trỏ điểm vào không trung, giống như chơi đùa, nhưng sau hư điểm kia, đất đá trên mặt đất đột nhiên xếp thành từng tầng, nhanh chóng bay tới chỗ Trần Tu Bình và Mạc Thủ Quy.
Thủ đoạn mà trúc cơ tu sĩ có thể dùng thật sự không nhiều, Mạc Thủ Quy cau mày, đem Trần Tu Bình ngăn ở phía sau, đột nhiên ánh mắt lóe lên, một tấm kim sắc phù chú bay lên phía trước đầu, phù chú kia bay lơ lửng một hồi rồi biến thành một khối đại ấn màu vàng kim, đại ấn mọc dài theo gió, rất nhanh biến thành kích thước như một một tòa núi nhỏ, dùng sức ép phá trời trực tiếp áp lên nam tu kia, ngay lập tức nghiền nát đất đá dựng trên mặt đất thành bột mịn.
Nam tu kia dường như cũng khó nén được chấn kinh, muốn nhanh chóng rút lui, nhưng xuất phát quá muộn, thủ ấn kia trực tiếp áp lên người như Thái Sơn áp đỉnh.
Trần Tu Bình mở to hai mắt nhìn, thầm nghĩ: Vậy là kết thúc rồi?
Thế nhưng một giây sau, đại ấn vỡ vụn thành kim phấn tán loạn, lộ ra nam tu dù hơi chật vật, nhưng vẫn hoàn hảo không chút tổn hại, nhưng Mạc Thủ Quy phía trước Trần Tu Bình lại phun ra một ngụm máu lớn, xụi xuống ngã vào trong ngực Trần Tu Bình.
Đồng thời, một thanh trường đao màu đỏ sẫm kề vào cổ Trần Tu Bình.
Hồng y nữ tu mang theo nụ cười trương dương, khinh thường nhìn Trần Tu Bình và Mạc Thủ Quy tựa như là đang nhìn cái gì đó nực cười.
Trần Tu Bình âm thầm liếc mắt: Chết tiệt, bị sự không tuân quy củ hại chết!!!
088
Tại thời điểm mấu chốt như vậy, Trần Tu Bình đột nhiên cái khó ló cái khôn, nói: "Các ngươi đừng kích động, giết chúng ta cũng không được gì nha, kỳ thật chúng ta hoàn toàn không biết các ngươi muốn làm gì."
Nam tu đã tới gần, nghe được lời Trần Tu Bình nói, tỏ vẻ thân thiết mỉm cười: "Thế nhưng giết các ngươi thì sẽ bớt phiền toái a."
—— đây là không phải lời công dân tuân thủ tốt luật pháp có thể nói ra a!!!
Trần Tu Bình nhất thời bị nghẹn, vẫn không mệt mỏi nói: "Cái này nói không chừng, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, nếu chúng ta sau này phát đạt, nhất định sẽ ghi nhớ ân tha mạng của các ngươi."
Nam tu lắc đầu: "Ta càng tin rằng, sau khi đi ra Nguyên Thủ Quy hẳn là sẽ ngay lập tức tố cáo với Mạc thị nha?"
Trần Tu Bình thậm chí còn không bận tâm tại sao "Mạc Thủ Quy" lại biến thành "Nguyên Thủ Quy", hắn vội vàng thay đổi thuyết pháp: "Ngươi xem ngươi xem, hai đệ tử chết không hiểu nguyên nhân chết trong khảo hạch, không phải rất kỳ lạ sao?"
Nam tu cười tủm tỉm nói: "Mỗi lần khảo hạch đều sẽ có người chết, kỳ thật cũng không ai biết ——" cnói được một nửa, nam tu đột nhiên cau mày, hắn quét một vòng từ trên xuống Trần Tu Bình, không nói tiếp ý vừa rồi mà nhẹ giọng hỏi thăm: "Ngươi... Ngươi có phải được ai thu làm đồ đệ rồi không?"
Trần Tu Bình lập tức cảm thấy mình bắt được điểm mấu chốt, hai mắt hắn tỏa sáng: "Đúng đúng đúng, ta là đồ đệ của Trình Ấn trưởng lão Nghiễn Thượng Chân Nhân!"
Nụ cười của nam tu lập tức dừng lại, ngay cả nữ tu cầm đao cũng nhịn không được nói: "Hắn chính là đệ tử của Trình Ấn."
Nam tu nói: "Đúng vậy, vậy chuyện này liền phiền phức."
Trần Tu Bình gật đầu lia lịa, nói: "Sư phụ đối ta rất tốt, khi ta còn chưa trúc cơ, y tự mình xuống bếp nấu đồ ăn cho ta, về sau lại tự mình dạy cho ta pháp thuật, còn cho ta rất nhiều pháp bảo, tóm lại là nếu không thấy ta, y nhất định nhất định nhất định nhất định sẽ phi thường tức giận."
Nam tu kinh dị liếc Trần Tu Bình, sau đó nói với nữ tu: "Hắn còn rất tự tin."
Nữ tu kia lại nói: "Không phải nói đồ đệ kia chính là nhi tử của Trình Ấn sao, hiện tại xem ra, khả năng không giả."
Nam tu cười nhạo: "Ngươi nhìn mặt hắn xem, có điểm nào giống với Trình Ấn không?" Nói xong nâng cằm Trần Tu Bình cho nữ tu nhìn.
Nữ tu nhìn thoáng qua, ấp a ấp úng nói: "Ngô, có khả năng mẫu thân hắn tương đối xấu đi."
Trần Tu Bình: "..." Xấu em gái ngươi, cả nhà các ngươi đều xấu, ta tuy không khuynh quốc khuynh thành, nhưng cũng là tiểu gia bích ngọc không thấy à?... Phi! Đều bị tức đến ngốc, cái gì mà tiểu gia bích ngọc, ta dù gì cũng là tiểu soái ca a!
Nghĩ như vậy, Trần Tu Bình lại khiêm tốn nói: "Ta lớn lên giống mẫu thân ta."
Nam tu lập tức lộ ra bộ dáng xoắn xuýt, phất tay áo nói: "Ai, chuyện này khó xử lý, khó xử lý a, khó xử lý."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.