Sư Phụ, Chúng Ta Cùng Luận Bàn Nhân Sinh

Chương 20:




072
Cảm giác của Trần Tu Bình lúc đó là —— anh mày sẽ không biến thành M, phải không?
Khi định thần lại, Trình Ấn đã nắm lấy cánh tay hắn, kéo hắn về phía sau.
Vóc dáng cao lớn chặn đứng ngọn lửa nóng như thiêu đốt, Trần Tu Bình đang ngây người thì nghe được thanh âm băng lãnh như sương lạnh: "Dừng lại, Thủ Phách!"
Ngay khi Trình Ấn nói xong, Trần Tu Bình đã cảm thấy hoàn cảnh xung quanh có chút khác biệt, nhưng đến tột cùng bất đồng ở chỗ nào, hắn cũng không giải thích được, nên chỉ có thể ngơ ngác nhìn bóng lưng Trình Ấn, thẳng đến khi y quay người lại.
Sau khi Trình Ấn quay người, vẻ mặt trở nên hơi phức tạp, hắn nhìn Trần Tu Bình từ trên xuống dưới, nói: "Hồn phách của ngươi..." Nói được một nữa cũng không nói tiếp, nhưng lại khiến cho Trần Tu Bình sợ đến mức chảy mồ hôi lạnh ròng ròng.
—— Chuyện hắn là người xuyên qua, mặc dù chính hắn cũng đã sớm quên mất, nhưng dù sao cũng là một sự thật không thay đổi được.
Hắn khẩn trương nhìn Trình Ấn, Trình Ấn không để ý tới hắn, vẻ mặt trầm tư, một lát sau, Trình Ấn mở miệng nói: "Ta không ngờ ngươi là người dễ dàng ly hồn, cái này rất đặc biệt ——" y dừng một chút, nói tiếp, "Những người có thể chất dễ dàng ly hồn ta thấy qua dễ, phần lớn là đạo thai Thánh thể, hoặc là —— đoạt xá sống lại."
Trần Tu Bình hít một ngụm khí lạnh, hắn nhìn Trình Ấn, luôn cảm giác kế tiếp là thời khác buộc phải thẳng thắn.
Nhưng trên thực tế Trình Ấn lại trực tiếp lướt qua đề tài này, chỉ nói: "Vậy thì với tu vi hiện tại của ngươi e rằng không thể trực tiếp sử dụng Thủ Phách."
Trần Tu Bình bây giờ mới nhận ra hóa ra thanh kiếm có tổng thể màu đen kia, cũng có tên, gọi là "Thủ Phách".
—— Thật ra cứ gọi thẳng Tiểu Hắc là được nha.
Ngay khi trong đầu Trần Tu Bình lướt qua ý nghĩ này, thanh hắc kiếm treo trên vách đá lại kịch liệt chấn động, hắn sợ tới mức suýt chút nữa ngã xuống đất.
Hắn vội vàng nắm lấy tay áo Trình Ấn, trốn sau lưng Trình Ấn nói: "Thật xin lỗi thật xin lỗi, ta chính là não tiện, ta sẽ không tiếp tục nghĩ lung tung."
"... Ngươi làm gì vậy?" Trình Ấn giật giật tay áo, bất lực nhìn Trần Tu Bình, "Thủ Phách không thể đọc được suy nghĩ của người khác, ngươi đừng suy nghĩ nhiều."
Trần Tu Bình nửa tin nửa ngờ: "Đây, ra là vậy."
"Hàiii, " Trình Ấn thở dài, "Ta sẽ đặt một đạo phong ấn lên Thủ Phách để phù hợp với tu vi của ngươi, ngươi cũng đừng sợ Thủ Phách, hắn từng là bội kiếm của ta, sẽ không tổn thương ngươi."
"—— về chuyện vừa rồi" Trình Ấn nhíu mày, "Để phòng ngừa loại chuyện này phát sinh lần nữa, ta cũng sẽ hạ cấm chế." Lời nói này rất nghiêm khắc, giống như đang nói cho thanh kiếm kia nghe.
Không biết vì sao, Trần Tu Bình nghe vậy cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng, hắn nhìn thanh kiếm kia, lại nhìn Trình Ấn, nhịn không được hỏi: "Sư phụ, đây là đã từng là bội kiếm của ngươi, hiện đang vì sao lại không dùng nữa?"
Trình Ấn trầm mặc, y nhìn hắc kiếm trên tường, trong mắt lóe lên ánh lửa đỏ vàng, trong ngọn lửa đó, cuồng phong màu bạc vẫn đang không ngừng chuyển động, người ngoài rất khó đoán được Trình Ấn đang suy nghĩ gì từ trong mắt y, Trần Tu Bình có thể thấy được có lẽ hiện tại suy nghĩ của y rất phức tạp.
Cuối cùng Trình Ấn nói: "Làm chuyện của ngươi đi."
Trần Tu Bình: "..."
073
Sau khi Trình Ấn đặt mấy đạo cấm chế lên Thủ Phách, liền đem kiếm lấy xuống, đưa cho Trần Tu Bình.
Trần Tu Bình cầm lấy Thủ Phách, phát hiện thanh kiếm này nhẹ ngoài mong đợi, khẽ vung một cái, không trung như bị cắt ra, phát ra tiếng xé gió bén nhọn.
Trần Tu Bình lập tức yêu thích không buông tay, hô "Hảo kiếm".
Trình Ấn mặt lạnh nhìn Trần Tu Bình: "Ngươi thật sự vũ nhục kiếm của ta."
Trần Tu Bình cảm thấy đầu gối của mình bị tên lửa bắn trúng: "..."
Trình Ấn không nói gì nữa, quay người ra hiệu cho Trần Tu Bình đuổi theo, mở cơ quan nào đó trong thạch thất, mở ra một cửa đá, hai người đi một đoạn đường dốc, liền đến một thạch động khác.
—— Không lẽ bên trong ngọn núi của Lăng Kiếm Phong thật ra có rất nhiều động sao? Trần Tu Bình nhịn không được não bổ, nhìn Trình Ấn bóng lưng, nghĩ đến cảnh tượng đào hang, ánh mắt cũng không khỏi quỷ dị.
Nhưng bị Trình Ấn lạnh lẽo thoáng nhìn, Trần Tu Bình lập tức sợ hãi ngoan ngoãn đứng một bên nghe sư phụ nói chuyện.
Trình Ấn mở miệng nói: "Bên trong "Thủ Phách" có kiếm pháp do ta sáng tạo, ngươi cầm Thủ Phách luyện kiếm thì có thể học được, những ngày còn lại này, ta sẽ hướng dẫn ngươi một chút."
Trần Tu Bình miệng to miệng, chỉ cảm thấy hai chữ cái "Kinh hỉ" to bực thẳng tắp nện lên người hắn.
"Thật thật thật thật sao sư phụ? —— sư phụ, ngươi đừng nói, ta đã tiếp nhận sự thật này! Ta đã chuẩn bị kỹ càng!" Trần Tu Bình cười xán lạn, đôi mắt lấp lánh.
Trình Ấn nuốt xuống lời trào phúng sắp trào thốt ra khỏi miệng khi thấy hắn như vậy, đối mặt với đồ đệ nhu thuận tích cực, y không thể nói nên những lời đả kích.
Thế là y lãnh đạm địa" ừm" một tiếng, nhân tiện nói: "Dùng kiếm đánh ta."
074
Không biết liệu có thể hình dung ra một viễn cảnh như vậy không.
Bạn đang chơi với cho, bạn ném một quả bóng ra, con chó hí ha hí hửng chạy tới nhặt nó, bạn lại ném, nó lại hí ha hí hửng chạy... Đối với bạn mà nói, đây chỉ là một hoạt động vô thức của bạn, đối với con chó thì lại là trò chơi phi thường thú vị.
Trần Tu Bình cảm thấy giờ phút này hắn đang đối mặt với cảnh tượng như vậy, chỉ là nhân vật của hắn là chó, chuyện hắn làm, đều là luyện tập phi thường cần thiết.
Mỗi khi hắn lấy Trình Ấn làm mục tiêu vung kiếm ra, trước mắt đều sẽ xuất hiện những quỹ tích mang theo ánh sáng nhạt. Tất cả những gì hắn phải làm chính là lựa chọn một quỹ tích để đâm hoặc chém dọc theo lộ tuyến của nó. Nhìn có vẻ là một chuyện đơn giản, nhưng thực hành lại vô cùng khó. Mỗi lần Trần Tu Bình sử dụng kiếm, đều cảm thấy lực bất tòng tâm, đến mức khó có thể điều khiển kiếm theo quỹ tích, kiểu gì cũng sẽ chệch hướng một chút.
Cho nên kiếm chiêu của Trần Tu Bình, mỗi lần Trình Ấn chỉ cần vung tay áo, liền có thể dễ dàng hóa giải.
Trình Ấn tay phải vắt chéo sau lưng, nhàn nhã đi bộ, ánh mắt nhìn Trần Tu Bình ánh mắt chẳng khác nhàu nhìn một con kiến.
—— Không biết vì sao, Trần Tu Bình lại vô tình có cảm giác này.
Với hắn, Trình Ấn cao cao tại thượng, nhìn qua quả thực đáng ghét.
Vì vậy, lúc đầu Trần Tu Bình còn mờ mịt cẩn thận, về sau, dốc hết toàn lực, muốn đâm trúng Trình Ấn một kiếm, thế nhưng không thể nghi ngờ, mỗi một lần đều tốn công vô ích, còn khiến hắn mệt đến thở hồng hộc, mồ hôi rơi như mưa.
Không lâu sau, Trần Tu Bình đã mệt đến không động đậy được, Linh khí trong cơ thể cũng cạn không còn một giọt.
Lần tiếp theo nâng kiếm lên, hắn chỉ cảm thấy đầu gối mềm nhũn, lập tức ngã nhào trên đất, một tay bám lấy kiếm, hơi thở nóng rực, cuống họng như muốn bốc hỏa.
Bên tai là lời nói nghiêm nghị của Trình Ấn: "Ôm kiếm ngồi xếp bằng xuống, hít thở nhập định."Gần như vô thức, Trần Tu Bình nghe lời làm theo, Linh khí tựa như nước chảy hội tụ đan điền, rất nhanh hắn liền phát hiện, tu luyện kiểu này quả thực thoải mái hơn bao giờ hết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.