037
Cứ như vậy, liền lên Lăng Kiếm Phong rồi?
Mang theo tâm trạng không dám tin, Trần Đại Bảo đeo túi nhỏ, đi theo Tô Cửu Nương, mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, một thân chính trực, nhưng thỉnh thoảng lại dùng khóe mắt liếc nhìn thân ảnh yểu điệu đi ở phía trước kia.
Tiên linh, có nghĩa là nàng không phải người?
Chuyện về tiên linh, Trần Đại Bảo đã nghe Mạnh Tiểu Bảo nói qua, đại khái là mỗi linh tộc muốn nhận được sự bảo hộ của đại môn phái, sẽ sai phái tiểu bối trong tộc tiểu bối làm thị giả của trưởng lão đại môn phái —— thứ nhất có thể rút ngắn quan hệ đôi bên, thứ hai thuận tiện học được một số phương pháp tu đạo.
Mạnh Tiểu Bảo nhìn lệnh bài của Tô Cửu Nương, có thể xác định, người này chính là tiên linh của Trình Ấn, đây cũng là lí do Trần Đại Bảo theo nàng vào rừng.
Trần Đại Bảo đang mãi suy đoán thân phận của Tô Cửu Nương, thì thấy Tô Cửu Nương bước đi càng ngày càng chậm, đầu cũng càng ngày càng thấp, Trần Đại Bảo không biết vượt qua nàng có ổn không, cứ thế ở sau lưng nàng, nghi hoặc mà nhìn bóng lưng đối phương.
Trong ấn tượng của hắn, Tô Cửu Nương có vẻ là người ôn nhu dịu dàng, rất khí chất đại gia khuê tú, bởi vậy cũng khiến người ta không dám lỗ mãng.
Tiến vào Tầm Tiên Tông tông môn, Trần Đại Bảo tiếp tục đi theo Tô Cửu Nương vào rừng cây một hồi lâu, Trần Đại Bảo tuy chưa Trúc Cơ, nhưng thể chất vẫn cường tráng hơn so với người thường, leo dốc cao cũng không khó, mà Tô Cửu Nương càng giống như đi trên đất bằng, dáng vẻ thong dong bình tĩnh.
—— Cho nên, tại sao lại đột nhiên dừng lại?
Phía trước vẫn chỉ là một khu rừng bình thường, có lẽ do không người qua lại, cỏ dại mọc um tùm, cỏ cây giao thoa, nhưng loại địa hình này, Tô Cửu Nương phất ống tay áo một cái đã có thể tự tạo ra một con đường.
Cứ lẳng lặng đứng tại chỗ một thời gian, Trần Đại Bảo không khỏi ngày càng căng thẳng, hắn hoài nghi không biết có phải do mình không, vậy nên tiến tới bên cạnh Tô Cửu Nương, ngẩng đầu hỏi ——
"... = 口 = "
Trần Đại Bảo không hỏi gì, bởi vì hắn nhìn thấy Tô Cửu Nương khuôn mặt đỏ bừng, đôi môi mím chặt, trên đầu bốc lên từng trận nhiệt khí có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
—— Đây, đây là đang làm gì?
Trần Đại Bảo âm thầm nuốt nước bọt, cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Tô cô nương, xin hỏi hiện tại..."
Tô Cửu Nương mím môi một cái, một lúc sau, nàng nhẹ giọng mở miệng: "Trần, Trần, Trần công tử, ngươi đừng nhìn chằm ta có được không?"
"Hả?"
"Ta, ta, ta, Cửu Nương biết yêu cầu này hơi quá đáng, nhưng ngươi cứ nhìn ta chằm chằm, ta cảm nhận được ánh mắt của ngươi, cả người ta, không động đậy được." Tô Cửu Nương rơm rớm nước mắt nhìn Trần Đại Bảo, đôi mắt tựa như được mưa sương Giang Nam che phủ, trong đôi mắt màu hổ phách lộ rõ khẩn cầu.
"..." Trần Đại Bảo mặt không đổi sắc gật đầu.
038
Để tránh tiện mắt lại nhìn bóng lưng Tô Cửu Nương, Trần Đại Bảo đi song song với Tô Cửu Nương, lúc này, Trần Đại Bảo dám nói chuyện cùng Tô Cửu Nương.
Không biết tại sao, mặc dù đối phương trông giống như đại gia khuê tú cấp bậc nữ thân, Trần Đại Bảo lại ngửi thấy khí tức tương tự Mạnh Tiểu Bảo trên người nàng.
Nói ngắn gọn, chính là một cái đậu bỉ.
Thế là Trần Đại Bảo đánh bạo nói chuyện cùng Tô Cửu Nương: "Tô cô nương, trưởng lão có nói tại sao thu ta làm đồ đệ không?"
Tô Cửu Nương đi bên cạnh Trần Đại Bảo lại trông rất ung dung: "Cửu Nương không dám nói bừa suy nghĩ của chân nhân, chắc hẳn chân nhân có lý do của y."
Trần Đại Bảo nhớ tới Diệp Vĩ Chu —— sau khi Liễu Hòe rời đi, Diệp Vĩ Chu cũng biến mất, Trần Đại Bảo vốn dĩ nghi ngờ Diệp Vĩ Chu chính là Tô Cửu Nương, nhưng bây giờ xem lại, lại cảm thấy không giống ——ít nhất Diệp Vĩ Chu đích thật là một con mèo kiêu ngạo chỉ dám cào người, không vướng bụi trần, trong mắt không có ai ngoại trừ Trình Ấn, Tô Cửu Nương lại vì ánh mắt của người khác mà xấu hổ quả thực không cùng thuộc tính.
Trần Đại Bảo lại hỏi: "Vậy bây giờ chúng ta trực tiếp đi gặp chân nhân sao?"
Tô Cửu Nương thong dong nói: "Khẩu dụ của chân nhân, chính là yêu cầu Cửu Nương đưa ngươi tới chính điện, từ trước đến nay chân nhân chỉ dùng chính điện để tiếp đón khách."
Trần Đại Bảo được sủng ái mà sợ: "Vậy mà ta cũng đi chính điện sao?"
Tô Cửu Nương nghiêm nghị nói: "Ngươi lần này lên núi, chính là thủ tịch đệ tử của chân nhân, tương lai nếu có nghị sự (hội nghị bàn bạc) thu đồ, ngươi sẽ đại biểu cho chân nhân, dĩ nhiên xứng đáng đãi ngộ như vậy."
Lần đầu tiên Trần Đại Bảo cảm nhận được trách nhiệm trọng đại của thân phận của mình, khiến cho trong lòng không khỏi lo lắng.
—— Ta thật có thể trở thành thủ tịch đệ tử của Lăng Kiếm Phong sao? Nghĩ kỹ lại, ta chỉ thu lưu Trình Ấn thôi, thậm chí, sau khi thu lưu Trình Ấn, ta căn bản không làm gì cả, mà y lại giúp ta; huống chi, có thể trở thành đệ tử của trưởng lão, nào có ai không phải là anh kiệt, loại phế tiên cốt giống ta, thật sự có khả năng gánh vác áp lực nhiều như vậy sao?
Suy nghĩ trong đầu đang lộn xộn, trong lúc hỗn loạn, Lăng Kiếm Phong tựa như một thanh trường kiếm cắm vào mặt đất, xuất hiện trước mắt hắn.
039
Khi Trần Đại Bảo ngẩng đầu lên, chỉ thấy một vách núi thẳng tắp, từ lưng chừng liền ẩn hiện trong mây mù, trên vách núi trơ trọi chỉ có vài cây tùng lùn, còn lại là đất đá màu vàng xám.
Trần Đại Bảo hỏi Tô Cửu Nương: "... Chính điện ở đâu?"
Tô Cửu Nương ngẩng đầu lên, trong mắt hiện lên một tia khát vọng: "Ngay ở phía trên."
"..."
Chỉ nhìn thôi mà Trần Đại Bảo đã cảm thấy mình bị thoái hóa đốt sống cổ, hắn cố gắng trấn tĩnh, hỏi: "Ngươi sẽ mang ta lên đó sao?"
Tô Cửu Nương tỏ vẻ đương nhiên lắc đầu: "Ngươi đi bái sư, để tỏ lòng tôn kính, nhất định phải tự mình lên núi, cũng tuyệt đối không được dùng bất kỳ công cụ gì."
"..."
—— Ta! Biết! Trước! Mà!
Trong lòng Trần Đại Bảo xoát ra tiếng kêu như vậy.
Ta biết mà, mọi chuyện sao có thể đơn giản thuận lợi như vậy, hóa ra cửa ải cuối cùng mới đòi mạng. Đối với tu sĩ Trúc cơ mà nói, chỉ leo lên một vách núi cao dựng, chắc chắn vấn đề, nhưng đối với Trần Đại Bảo chỉ Luyện Khí kỳ mà nói, đây thật sự là một vấn đề đòi mạng.
Lúc Trần Đại Bảo đang sụp đổ, Tô Cửu Nương đã lưu lại một câu "Sau khi lên núi sau đừng quên vào tông đăng ký", rồi biến mất vô tung vô ảnh.
——! Nàng thật sự không phát hiện ta không có khả năng trèo lên sao?!! Bây giờ căn bản không phải là vấn đề có quên đăng ký hay không được chứ?!
Trần Đại Bảo nhìn vách đá thẳng đứng một hồi, một lúc sau, mới thử dốc sức leo lên chỗ gốc cây tùng đầu tiên, kết quả chạy leo mấy chục lần, không có ngoại lệ, đều kiệt sức ở cự ly 100 mét.
Trần Đại Bảo chống đỡ đầu gối, thở hồng hộc ở chân núi, thở nửa ngày, hắn đột nhiên cảm thấy buồn cười, nhịn không được liền bật cười: "Đây chính là sự khác biệt giữa nhân vật chính và nhân vật phụ sao? Không cứu được phế tiên cốt, ngộ tính cũng chẳng ra sao cả, thật vất vả mới vứt bỏ được vận c*t chó, lại phải tuyệt vọng ở địa phương buồn cười như này."
Thế nhưng cười cười, nước mắt của hắn lại rơi xuống.
"Nhưng mà, thật không cam tâm."
Thời điểm nói "Không cam tâm", hai chân hắn mềm nhũn, té quỵ xuống đất, hai tay nắm chặt, ngã xuống.
Đau đớn trong dự đoán không đến, Trần Đại Bảo sững sốt, gẩy gẩy cỏ dại trên mặt đất, kết quả lôi ra một dây leo bền dẻo mười phần?
Trần Đại Bảo chớp chớp mắt, hắn dùng sức kéo một phát, phát hiện dây leo này mọc trên núi.
Lại sờ soạn một lượt, Trần Đại Bảo ở bên kia của ngọn núi tìm thấy một dây tráng kiện, vững chãi mọc ngược lên, biến mất trong mây mù.
"..." Nước mắt càng chảy dữ dội hơn, "Muội ngươi, hóa ra đường lên núi ở chỗ này, tại sao không nói sớm."
040
Tuy là Tu Tiên Giới, nhưng mặt trời mọc rồi lặn, xuân đi thu đến, cũng không khác biệt với nhân gian.
Khi Trần Đại Bảo leo đến đỉnh núi, ánh chiều tà đã rải khắp đỉnh núi, ánh hoàng hôn màu cam trời mang theo một loại hư giả ấm áp, tựa như mật thơm vẩy trên mái ngói, trên mái hiên, trên cột nhà trước cửa, cùng những bậc thang màu xanh xám.
Đột nhiên, Trần Đại Bảo cảm thấy tất cả sự đói lả cùng mệt nhọc trước đó đều biến mất hoàn toàn, hắn chỉ cảm thấy vô cùng vui sướng và kích động, thật giống như vốn dĩ đã đi vào hắc ám nhân sinh, lui về lại có thể cảm nhận được ánh sáng hoàng hôn.
Đại môn chính điện từ từ mở ra.
Phảng phất ngăn cách hai thế giới, khác xa vàng son bên ngoài, trong phòng lộ ra vẻ trang nghiêm lạnh lẽo, dưới ánh sáng lạnh lẽo của dạ minh châu, Trần Đại Bảo trông thấy Trình Ấn đang ngồi trên bệ đá.
Nhưng vào thời khắc ấy, Trần Đại Bảo không thấy dù chỉ là một chút bóng dáng Liễu Hòe trên người y.
Thứ hắn thấy là một tượng thần bằng ngọc bích lạnh lẽo, không rõ ngũ quan cũng không rõ biểu cảm, cũng không cảm nhận được ký tức con người, y mặc trường bào rộng lớn, mặt vô cảm nhìn chằm chằm Trần Đại Bảo.
—— Có lẽ cũng không phải nhìn Trần Đại Bảo, trong đôi mắt màu xám bạc tựa như không vương bất kỳ người nào.
Niềm vui sướng rút đi như thủy triều, Trần Đại Bảo từng bước một đi vào chính điện, nhưng trong lòng một mảnh hoang vu, hắn không hiểu rõ mình giờ phút này vì sao lại có tâm tình kỳ quái như thế, nhưng hắn quả thực vô thức cảm thấy có điều gì không đúng.
Sau đó hắn nghe được thanh âm của Trình Ấn—— so với thanh âm của Liễu Hòe, càng thêm băng lãnh, vô cảm: "Từ hôm nay, ngươi là đồ đệ của ta."
Trần Đại Bảo ngẩng đầu nhìn y, hắn há miệng muốn nói chuyện, nhưng cuối cùng hắn lại không nói gì.
Dù là Trình Ấn chẳng làm gì, nhưng Trần Đại Bảo lại cảm nhận được một loại áp lực vô hình trên y.
"Ngươi đã trở thành đệ tử thủ tịch của ta, ta sẽ ban cho ngươi một đạo hiệu, " y hơi dừng lại, rồi nói tiếp, " đại đạo ngàn vạn, nhưng muốn suôn sẻ tự nhiên, phải lấy vô vi chi tâm để đối vô thượng đạo quả (kiểu, cứ thuận theo tự nhiên), nội tâm càng thanh tịnh thì càng làm được chuyện có ý nghĩa phi phàm, ta liền lấy một chữ "Bình", từ hôm nay, ta sẽ gọi ngươi là ‘Tu Bình’."
Trần Đại Bảo —— không, hiện tại phải gọi là Trần Tu Bình.
Trần Tu Bình quỳ xuống dập đầu trên đất, tại thời điểm cúi đầu, hắn đột nhiên nghĩ đến một điều.
Ý nghĩ kia giống như một kim châm đâm vào đầu hắn, cảm giác bén nhọn đến mức khiến hắn chết lặng vì đau đớn.
—— Người này không phải Liễu Hòe.—— Liễu Hòe đã biến mất.