Sư Phụ Ăn Ăn Ăn

Chương 7: Đau lòng




(Dịch bởi Mạt Họa)
——
A Kiểu rất nhanh liền thấy hối hận.
Mặc dù mấy năm nay nàng đi theo sư phụ học pháp thuật, nhưng đạo hạnh nàng thấp, cùng mấy vị sư huynh so sánh thật sự kém quá xa. Nếu nàng có thể cùng sư phụ song tu, pháp thuật sẽ tăng lên rất nhanh, hơn nữa sư phụ nói hắn là thân đồng tử, tinh nguyên kia của sự phụ đúng là bảo bối hiếm có khó tìm của lục giới, Sư phụ hào phóng muốn cho nàng, lại bị nàng uyển chuyển cự tuyệt, với tính tình của sư phụ, sao có thể cho lần thứ hai chứ?
A Kiểu ngưng mi, lấy tay vổ đầu mình, mắng mình một tiếng: "Ngu xuẩn!"
Thật ngu xuẩn a, lãng phí một cơ hội tốt như vậy.
A Kiểu khổ não không thôi, thậm suy nghĩ muốn chạy đi tìm sư phụ, đem lời nói hôm đó nuốt lại vào bụng. Nhưng lời đã nói ra như nước đổ, nàng cả đời này cũng đừng mong có thể cùng sư phụ song tu.
Hơn nữa, muốn nàng nói thế nào đây?
——"Sư phụ, đồ nhi sai rồi, đồ nhi muốn cùng sư phụ song tu."
Lời như vậy, A Kiểu làm thế nào cũng không thể nói ra miệng được. Hơn nữa chuyện quan trọng là mấy ngày nay sư phụ ở Phù Hoa viện bế quan tu luyện, nàng căn bản ngay cả mặt còn không gặp được. Còn Bích Nhiêu sư thúc, ở lại Quy Vân các một thời gian. Lúc trước A Kiểu còn toan tính kết hợp Bích Nhiêu sư thúc cùng sư phụ, nhưng trước mắt hiện giờ Bích Nhiêu sư thúc ngày ngày ra vào Phù Hoa viện, mà nàng là đồ nhi thường ngày thân mật nhất với sư phụ lại không thể bước vào nửa bước.
Cũng phải, Bích Nhiêu sư thúc tu vi cao hơn nàng nhiều, tự nhiên có thể giúp sư phụ tu luyện.
Mặc dù trong lòng A Kiểu phiền muộn, nhưng nghĩ đến cuộc sống tiếp đây không bị sư phụ quản chặt chẽ, trong lòng nàng cũng thư thả một chút. nàng có thể chạy ra sau núi chơi, lại có thể quấn lấy Nhị sư huynh đòi hắn làm bánh ngọt cho nàng ăn, nhưng mỗi lần đi ngang Phù Hoa viện, nàng vẫn là nhịn không được mà dừng bước.
... Nàng vẫn là hy vọng sư phụ quản nàng.
Sau đó A Kiểu mới biết, lúc sư phụ tu luyện suýt tẩu hỏa nhập ma, hơn nữa còn dẫn bệnh cũ tái phát, Bích Nhiêu sư thúc không còn cách nào, lúc này mới mời Trường Tư tôn giả đến. A Kiểu vào lúc này mới bắt đầu lo âu, ở trong lòng nàng, sư phụ vĩnh viễn là cao cao tại thượng pháp lực vô biên, ngay cả Thiên giới đều phải kính nhường ba phần, sư phụ lợi hại như vậy, sao có thể bị tẩu hỏa nhập ma chứ?
—— Hơn nữa, sư phụ có bệnh cũ, sao nàng không biết?
Mặc dù sư phụ có nói qua khi người tu luyện không cho phép nàng đi vào Phù Hoa viện, nhưng rốt cuộc nàng vẫn lo lắng, thành công xin Bích Nhiêu như thúc, để cho nàng đi vào.
Phù Hoa viện bày kết giới, với chút đạo hạnh bé nhỏ của A Kiểu, tự nhiên là không vào được.
Bích Nhiêu thần nữ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn chừng một bàn tay của nàng như sắp khóc đến nơi, tất nhiên có chút mềm lòng, gật đầu một cái rồi để A Kiểu đi vào. A Kiểu nhất thời mặt mày hớn hở, xách váy chạy vào Phù Hoa viện. Phù Hoa viện trước giờ nàng mỗi ngày đều đi, dĩ nhiên là quen thuộc từng ngóc ngách.
Nàng nhìn màn giường rũ thấp trên chiếc giường bạch ngọc, bóng dáng y phục của sư phụ nàng đang nằm nghiêng. Nàng vội vàng quỳ xuống bên giường, giọng nói nghẹn ngào: "Sư phụ."
Tiêu Hành chậm rãi mở mắt, nghiêng người nhìn sang tiểu đồ nhi đang quỳ bên cạnh giường. Tiêu Hành nhìn thấy đôi mắt to nàng long lanh, sắc mặt tái nhợt không một tia cảm xúc, nhưng một khắc sau, vẫn là ung dung xốc nàng lên, ôm tiểu đồ nhi thơm mềm cùng nằm trên giường.
"Sư..sư phụ?" A Kiểu mấp máy môi, không dám cử động.
Ánh mắt Tiêu Hành thoáng nhu hòa hơn một chút, sau đó mới mở miệng nói: "A Kiểu, gọi tên vi sư."
A Kiểu ngẩn người, nàng ở cạnh sư phụ nhiều năm như vậy, vẫn luôn cung kính gọi hắn sư phụ, chưa bao giờ gọi qua tên của hắn. Nàng giương mắt khẽ len lén nhìn thử một cái, thấy khuôn mặt tuấn mỹ của sư phụ lúc này đều tái nhợt, trên người lại có chút lạnh như băng.
Chốc lát sau, Tiêu Hành mới đưa tay nhéo khuôn mặt nàng, "Mau gọi."
A Kiểu sợ sệt rụt cổ một cái, không tự nhiên gọi một tiếng: "Tiêu... Tiêu Hành."
Tiêu Hành đột nhiên cười lên, nhìn vào ánh mắt sợ sệt của A Kiểu, tiếp tục nói: "Gọi một lần nữa."
A Kiểu: "Tiêu Hành."
"Ừm, ta đây." Tiêu Hành đáng một tiếng, ngón cái vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, sau đó yết hầu động một cái, cúi người ngậm đôi môi phấn nộn của nàng, trở người đè lên trên.
A Kiểu vốn là một cây nấm, hoàn toàn không hiểu chuyện giữa nam nữ, ngay cả chuyện thân mật nhất giữa nam nữ là song tu, với nàng mà nói đơn giản chỉ là cách để tăng tu vi. Chỉ là sư phụ không thích nàng nói chuyện cùng nam nhân khác, ngay cả dù là mấy vị sư huynh, sư phụ cũng không chịu. Những năm này lại còn rất quá đáng, ngay cả nữ tử cũng không cho phép, lần trước nàng cùng con cá chép có trăm năm tu vi trong hồ sen nói chuyện cả một ngày, ngày hôm sau liền thấy trên mâm cơm có một đĩa cá chép kho thật lớn.
Cho nên trước mắt A Kiểu cũng không có nhiều biểu tình, mắt mở thật to, hàng mi cong dài run lên một chút, nàng vốn đau lòng sư phụ, nên không dám cự tuyệt sư phụ thân cận. Nhưng sư phụ chỉ là phủ lên môi nàng, cái gì khác đều không làm, bộ dáng có chút ngốc lăng.
A Kiểu có chút khó chịu, bản năng cảm thấy lúc này nên làm chút gì đó, nên nàng mới khẽ hé miệng, sau đó đưa lưỡi liếm nhẹ môi sư phụ.
Rất mềm mại, rất nóng bỏng.
Hết chương 7!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.