Sự May Rủi Của Trái Tim

Chương 7:




Nắng chiếu ấm áp trên mái đầu Serena, lát sau nàng đặt đống đồ thêu đang làm tay mình bận rộn xuống và ngả đầu lên khung cửa sổ bằng gỗ.
Nàng nhắm mắt lại. Có thể nghe tiếng sóng vỗ vào các bờ đá dưới vách. Có thể ngửi thấy vị mặn của biển theo làn gió nhẹ mang vào căn phòng ngủ. Ở đây nàng thấy nhẹ nhõm và thoải mái. Torquo ngủ dưới chân. Eudora ở ngay phòng bên. Không có gì làm khuấy động nàng trừ tiếng vo ve của con ong bên ô cửa kính.
Isabel bỗng ào vào phòng, Torqo đứng lên và tiếng gầm gừ trong cổ họng nó biến thành tiếng kêu vui mừng với cái đuôi vẫy rối rít khi biết ai đang vào.
“Nằm xuống Torqo!” Serena nói khi nó lao về phía Isabel.
“Cẩn thận kẻo nó làm bẩn váy chị,” nàng vội vã thêm.
“Chị chẳng phiền nó làm gì, chú chó xinh xắn,” Isabel nói, vỗ vỗ con chó khi nó rúc vào cô, vui sướng vì được quan tâm.
“Mà em đội mũ nhanh vào đi, Serena. Chúng ta đi Dover.”
“Đi Dover?” Serena lặp lại giọng ngạc nhiên. “Vì sao ạ?”
“Chị cho rằng đây là chuyến phiêu lưu ly kỳ nhất,” Isabel kêu lên. “Chúng ta sắp thấy một kẻ buôn lậu.”
“Một kẻ buôn lậu!”
“Ừ, thấy hắn và có thể nói chuyện với hắn,” Isabel đáp. “Nicholas sắp xếp mấy chuyện này. Đại tá quân kỵ binh đã nói chuyện với hắn tối qua rồi ông ta kể cho Nicholas nghe. Một kẻ liều mạng, có vẻ thế, bị quân lính bắt quả tang đang dỡ hàng từ Pháp đến. Một cuộc đấu nảy lửa diễn ra, vài tên buôn lậu bỏ chạy, nhưng gã này, kẻ đầu sỏ bị bỏ tù. Đại tá nói các kỵ binh đã theo hắn suốt mấy năm rồi, hắn là kẻ chủ mưu giết chết ít nhất ba người rất nhẫn tâm, và khoảng hai chục nhân viên thuế vụ bị hắn và đồng bọn gây thương tích. Đi nào Serena, không lãng phí thời giờ nữa. Xe ngựa sẽ đến bất cứ lúc nào.”
“Em không nghĩ là mình muốn thấy một tên buôn lậu,” Serena trầm tư nói.
“Không muốn thấy hắn á?” Isabel nhắc lại một cách ngạc nhiên. “Thật vậy sao, Serena, chị không hiểu nổi em. Lúc Nicholas và Gilly nói họ sẽ đi, chị suýt phát khóc vì buồn bực. Chị phải rất khó khăn mới thuyết phục được Nicholas cho đi theo và giờ thêm vài người chúng ta theo họ nữa... em cũng phải đi.”
“Còn ai khác đi với chị thế?” Serena hỏi.
“Ơ, mà chị không thể nhớ được,” Isabel nói. “Mọi thứ được quyết rất nhanh, chị biết có phu nhân Greyshields cứ nài nỉ đi theo chúng ta, rồi Harry Wrotham.”
Serena ngồi thẳng người lại.
“Isabel, chị biết đấy, em sẽ không đi nơi nào mà phải lại gần quý ngài Wrotham đó.”
“Chẹp, chị quên mất,” Isabel kêu lên. “Serena, em mới phiền phức làm sao khi cứ tiếp tục mối cừu hận với ông ta! Chị thề là ông ta hết sức ngưỡng mộ em. Sao chứ, ông ta cứ ngợi ca em suốt chiều qua cho đến khi chị sắp sửa buồn nôn vì ngán ngẩm, thà mọi người nói về khuôn mặt chị còn hơn.”
“Họ luôn luôn vậy,” Serena cười. “Nhưng em sẽ coi đó là lời khen nếu tên em không bật ra trên môi quý ngài Wrotham. Em ghét ông ta, và em không bao giờ tha thứ cho ông ta, không bao giờ, cho những gì ông ta làm với chị Charmaine tội nghiệp.”
“Ôi Serena, thế nghĩa là em không theo bọn chị đi Dover à?”
“Tin em đi Isabel, em không có muốn xem tên buôn lậu của chị tí nào – một kẻ giết người hung bạo đã nhẫn tâm giết chết ba mạng người.”
“Khiếp quá, nhưng mà em khó tính thật! Chị đã nói với em từ trước là chị thích những gã đàn ông thô ráp và hung bạo, và việc nhìn thấy kẻ này sẽ làm cho chị rất kích động.”
“Thế chị đi và vui vẻ đi,” Serena nói, “còn Torqo và em sẽ ở đây và vui vẻ theo kiểu chúng em.”
“Chị phải nói là em hơi làm giảm hứng thú của chị trong chuyến đi. Chị muốn em đi cùng. Nhưng nếu em quá cứng đầu, chị đành phải xoay sở với ông anh họ Nicholas của em. Chị không muốn lỡ thấy hắn cho dù phải mất cả chiếc vòng kim cương.”
Isabel đặt cái hôn nhẹ lên má Serena, vỗ vỗ Torqo rồi vẫy tay rời khỏi phòng, để lại mùi nước hoa đắt tiền thơm ngát và bầu không khí hào hứng phấn chấn vừa bị phá vỡ.
Serena mỉm cười và lại tiếp tục với đống đồ thêu của mình. Nàng thích Isabel, chính xác hơn là nàng yêu quý cô. Hăng hái và táo bạo, cô chỉ có sự phấn chấn và vui vẻ, bản chất tươi sáng của một đứa bé. Một đứa trẻ được nuông chiều, đúng vậy, nhưng vẫn là một đứa trẻ. Dù sống trong một xã hội hào nhoáng nhưng điều đó không làm mất đi bản chất của cô, Serena luôn biết đôi khi cô hay nổi xung lên trước vài việc, cô lại khóc rất thành thật và đau khổ trước một câu chuyện buồn của người nghèo khổ, và sẵn lòng cho đi, thậm chí cả chiếc váy đang mặc để giúp đỡ được ai đó đang trong cơn bĩ cực. Không thể không yêu thích Isabel, Serena rõ nàng luôn đánh giá cao tình bạn với cô song quý ngài Wrotham kia vẫn là một kẻ đáng hận thù mà nàng không bao giờ tha thứ cũng như quên đi.
Nàng mất tinh thần khi biết hắn sẽ ở Mandrake một thời gian lâu. Có vẻ hắn là một người bạn cũ của bà hầu tước, tuy không khó để lờ hắn đi trong bữa tiệc ở ngôi nhà quá rộng song Serena hiểu hắn cố tình tìm kiếm sự đồng thuận của nàng trong mỗi cơ hội có thể. Trong phòng giải trí nàng thấy hắn ở bên. Hắn nói chuyện với nàng bất kể nàng muốn hay không, và dù cho nàng cộc lốc đến mức có thể vì nàng không muốn gây sự chú ý nếu quá khiếm nhã với hắn.
Do sự can thiệp của hầu tước Vulcan không để nàng ngồi cạnh hắn trong đêm đầu tiên Wrotham đến, nàng có cảm giác hầu tước đã nói chuyện với mẹ và họ tranh cãi về điều này. Tuy không chắc về điều đó, nàng biết quý ngài Wrotham này đã quyết tâm vì vài lý do đen tối để ở lại và kiếm được tình bạn nơi nàng. Nàng cũng quyết tâm sẽ không bao giờ quên những đau khổ hắn gây ra cho Charmaine; nhưng chắc chắn nhiều người đã nghĩ nàng phóng đại hoặc cứ gợi lại chuyện đáng lãng quên như một chương không may trong cuộc đời gã đàn ông trác tang.
Isabel đã từng cười nàng vì cứ khăng khăng về sự đồi bại và phụ bạc của hắn.
“Rốt cuộc, Serena,” cô nói, “cô gái đã bỏ đi với hắn. Cô ta cũng không chẳng khôn ngoan gì khi mong đợi một kẻ như Harry Wrotham cưới mình. Em nói cô ta là con gái của người hầu cha em. Cô ấy phải biết rằng mình đang mơ mộng hoang đường, nhưng đôi khi với một cô gái chịu làm ‘người tình’ của một quý tộc thì thế còn hơn là được sự coi trọng nhàm chán của những người xung quanh.”
“Nhưng chị không hiểu, Isabel,” Serena đáp, “Wrotham khiến Charmaine yêu ông ta. Chị ấy đã tin tưởng ông ta...”
“Thế thì cô ta là đồ ngốc,” Isabel ngắt lời. “Chẳng ai lại đi tin Harry Wrotham trừ phi họ bị lừa hoặc bị điên.”
Serena bật cười và thôi không giải thích với Isabel những gì nàng nghĩ về Wrotham nữa. Đôi lúc nàng thấy người đồng minh duy nhất của mình trong chuyện này là hầu tước. Theo bản năng, nàng cảm thấy anh cũng không thích gã đàn ông đó, nhưng cũng không có cơ sở nào để tin chắc vì hầu tước Vulcan cư xử với mọi người khách của anh với vẻ lịch sự hờ hững như nhau.
Serena tiếp tục khâu cho đến khi Torqo nhảy lên chiếc ghế ngồi rộng gần cửa sổ và rên rỉ.
“Mày muốn đi dạo ngoài nắng à?” Serena nói nhanh. “Tốt thôi, ta đi nào.”
Nàng mở cửa phòng và gọi Eudora. Vài phút sau nàng khoác trên mình chiếc khăn cashmere màu xanh rất hợp với dải ruy băng xanh trên chiếc mũ màu rơm, và đi ra vườn. Nàng và Torqo khám phá ra một cách để đi xuống vùng đất dưới từ ranh giới chính của khu vườn. Ở đây họ có thể dạo bước theo các mép vách đá, nghe tiếng sóng vỗ phía dưới và cảm nhận những đợt gió buốt thổi không mệt mỏi ở bên.
Serena thích đi dạo. Nàng quen như vậy ở Staverley vì hiếm khi có cơ hội đi trên chiếc xe song mã hai cánh của cha nàng bởi thiếu ngựa và người hầu. Isabel, ngược lại chưa bao giờ đi bộ nếu có thể đi xe và cô cảnh báo Serena rằng nếu nàng cứ thích đi nhiều như vậy, chân nàng sẽ to ra.
“Em là con bé nhà quê,” Serena mỉm cười đáp, nhưng Isabel nói:
“Em không giống thế trong mấy bộ váy mới.”
Quả đúng như vậy, tủ quần áo mới của Serena thật đáng sững sờ. Song cũng quá nhiều vải vóc tới mức Eudora cáu kỉnh nói rằng bà đến chết điếng vì chúng. Tội nghiệp Eudora ghen tị, đôi tay người Pháp khéo léo của Yvette có thể hóa phép bất cứ thứ gì từ một chiếc váy dạ hội đến cái nơ ruy băng sao cho nó giống như mốt mới nhất từ thợ may của Hoàng gia; và Eudora nhìn những chiếc muslin mà bà bỏ bao công sức bị từ chối mà chỉ có thể thì thào những lời quan ngại khi cùng lúc đó, tim bà rộn ràng bởi những bộ váy mới đã làm rõ và nổi bật vẻ đẹp của Serena.
Serena cố gắng cám ơn bà hầu tước nhưng nhanh chóng bị gạt sang bên.
“Nếu con muốn bộc lộ sự biết ơn của mình, bé con,” bà sỗ sàng nói, “con phải chú ý đến những lời khen ngợi từ phái kia. Nghe lời ta khuyên và đừng bận tâm đến phụ nữ nữa. Đàn ông mới đáng nói.”
Tất nhiên ở Mandrake có đầy rẫy đàn ông, còn Serena ý thức mình như con mồi đáng giá đang treo lơ lửng trước mắt, giá như gặp họ trong tình huống khác, nàng sẽ đỡ lạnh nhạt khi nhận những lời tán tỉnh hơn.
Tuy vậy, nàng cũng khó mà kéo dài tình trạng xa cách, e sợ hay phiền muộn mãi. Ánh nắng mặt trời và không khí trong lành làm đẩy lùi ngay cả những suy nghĩ tiêu cực nhất. Giờ đây nàng chạy dọc bờ biển với Torqo và biết tóc mình sẽ rối bời dưới mũ còn hai má đỏ bừng khi quay lại Mandrake. Nàng định sẽ không gặp ai khi trở về phòng, bỏ qua cửa trước, nàng rón rén qua các khu vườn được rào chắn để tới một cánh cửa nhỏ ở nơi cũ kỹ trong lâu đài mà nàng đoán sẽ nối thẳng tới phòng mình.
Nàng đã thấy các người hầu sử dụng nó khi có ý xuống vườn, hi vọng nó sẽ không bị khóa. Nàng đã đúng, cánh cửa vẫn mở, sau khi vòng vèo theo nhiều lối để ra tới một chân cầu thang chật hẹp, nàng thấy mình đang trong một hành lang dài ốp gỗ sồi chưa bao giờ gặp.
Nàng vừa mới định leo lên cầu thang thì có tiếng ai đó đến. Mong muốn không bị bất gặp, nàng nép vào bên và ẩn trong bóng tối ở chỗ ngoặt của hành lang trong khi vẫn có thể quan sát ai đang lại gần. Nàng ngạc nhiên khi thấy bà hầu tước đang đi xuống cầu thang. Chiếc váy lụa màu xanh lục bảo kêu sột soạt khi bà bước đi còn trong tay bà là cây can bằng ngà có cán nạm ngọc ưa thích.
Vội vàng như đứa trẻ thường trốn học đi chơi, Serena vén các lọn tóc loăn xoăn và vuốt thẳng những chiếc ruy băng bị gió làm xô lệch trên mũ, nhưng ngay lúc nàng còn đang bồn chồn lo lắng, bà hầu tước đã xuống tới chân cầu thang. Bà đứng nhìn một lúc vào bức tường đối diện và biến mất trong sự kinh ngạc của Serena.
Serena mất một lúc không tin vào mắt mình; rồi nàng bước ra khỏi lối đi và ngó tìm cánh cửa ẩn trong tường nơi bà hầu tước đã bước vào. Song bức tường được bao phủ bởi ván ốp và chẳng có cánh cửa nào cả. Serena đứng nhìn chăm chú, nửa muốn dụi mắt và tin rằng mình vừa thấy ma. Rồi nàng nhớ ra mình đang ở nơi cũ kỹ nhất tòa lâu đài. Tất nhiên sẽ có một lối đi bí mật ẩn trong lớp ván ốp tường.
Cơn tò mò thắng thế nỗi sợ hãi, thay vì việc vội vã lên cầu thang, nàng lại gần hơn. Tại Staverley có một nơi ẩn náu có thể đến được bằng một cầu thang nhỏ ngoằn ngoèo qua cánh cửa bí mật được ốp gỗ trong phòng ngủ của cha nàng. Serena nhớ lại khe hở của các ván vỗ sồi đã hoạt động như thế nao. Tay nàng tìm kiếm, sau khi nhấn vào một cái xoáy ốc nhỏ xíu được khắc trên gỗ, nàng thấy một cái mắt gỗ tí xíu, nhấn vào nó và bỗng kêu lên khi khám phá ra bí mật của bà hầu tước. Một tấm ván gỗ mở ra nhẹ nhàng và trơn tru.
“Cô quan tâm đến ván ốp tường sao?” một giọng nói cất lên phía sau làm nàng giật mình tới mức bỏ lơi tấm ván, đẩy nó đi và quay lại với vẻ tội lỗi không trốn đâu cho thoát. Hầu tước đứng lưng chừng cầu thang, với chiếc roi ngựa trong tay và một con chó theo sát gót.
“Tôi – tôi chỉ - xem,” Serena lắp bắp.
“Nên tôi nhận thấy,” hầu tước đáp. “Nhắc lại nhé – cô quan tâm đến ván ốp tường sao?”
Anh chậm rãi bước xuống cầu thang, còn Serena chỉ đứng đó nhìn, cố gắng vô vọng xem có lời giải thích thỏa đáng nào cho việc tình ngay lý gian này.
“Tôi nghĩ... tôi thấy... có ai đó đi... qua chỗ này, thưa hầu tước,” cuối cùng nàng nói.
“Thật sao! Nhưng mà tất nhiên cô đã nghe nói nơi này bị ám. Cô cần cẩn thận với những con ma ở Mandrake.”
Anh nói nhẹ nhàng, song nàng cảm thấy sự cảnh cáo không thể coi thường trong giọng, mắt nàng cụp xuống.
“Vâng... tôi sẽ... tôi hứa với ngài tôi sẽ,” nàng nói nhanh và kéo khăn quấn quanh vai chặt hơn như thể để phòng vệ khỏi cái nhìn chăm chú của anh.
Có một nụ cười mờ mờ trên môi khi anh để ý những lọn tóc lộn xộn và ruy băng bị gió làm xô lệch.
“Cô đi dạo cùng con chó à?”
“Vâng, thưa ngài, Torqo luôn muốn ra ngoài.”
“Còn cô?”
“Ngài biết là tôi yêu đồng quê.”
“Cô còn chưa nói với tôi,” hầu tước Vulcan tiếp tục, “xem cô nghĩ gì về nhà tôi. Tôi nhớ đã nói rằng nó là một nơi rất đẹp và cô không tin điều đó.”
Serena liếc nhìn anh. Thật ngạc nhiên khi anh vẫn nhớ cuộc nói chuyện của họ ở Staverley và đáng ngạc nhiên hơn khi anh biết phản ứng của nàng lúc so sánh vẻ đẹp của Staverely với Mandrake. Hầu tước Vulcan nói cứ như thấy được sự ngạc nhiên của nàng:
“Đi với tôi, tôi muốn cho cô xem thứ này.”
Anh bước xuống, mở một cánh cửa ở cuối hành lang và mời nàng đi trước vào một căn phòng. Serena ngạc nhiên vâng lời. Căn phòng nhỏ có không khí của sự hiếm hoi được sử dụng. Các bức tường đều được ốp gỗ, nhưng thay vào các bức họa là những bản đồ được treo trên tường. Một chiếc bàn dài xuôi ở phía trung tâm phòng, trên đó, dưới chiếc lồng kính là một vài mô hình bằng đất sét. Hầu tước Vulcan tiến về một trong số đó và chỉ tay vào.
“Đây,” anh nói, “là Mandrake được tái thiết lại như nguyên thủy của nó – một lâu đài kiểu Norman được xây dựng kiểu pháo đài; và đây”- trỏ tay vào cái khác – “là tòa lâu đài bốn thế kỷ sau. Tôi cho làm chúng vài năm trước. Cô có công nhận là chúng rất thú vị không?”
Serena chăm chú nhìn vào các mô hình với sự thích thú. Chúng được làm rất thông minh và giống như các đồ chơi tinh xảo vậy. Thật hấp dẫn khi được biết tòa nhà to lớn đã được xây dựng từ những nét phác thảo sơ khai và buồn tẻ đầu tiên kia. Mũ nàng ngả bóng xuống chiếc lồng, nàng bỏ nó ra khỏi đầu quên mất mớ tóc lộn xộn của mình. Rồi nàng nghiêng người ngắm mô hình lớn nhất mô phỏng Mandrake thời nay.
“Đó là các khu vườn tôi mới đi dạo vài phút trước,” nàng kêu lên. “Hãy nhìn chúng mới được tạo dáng khéo léo làm sao, và đây là cánh cổng nhỏ dẫn xuống dưới. Ôi, giờ tôi có thể thấy được tạo hình của các vách đá. Tôi thường tự hỏi sẽ trông chúng như thế nào từ phía biển.”
“Cô công nhận là nó đẹp sao?” Hầu tước hỏi như thể anh muốn ép nàng phải nói ra những từ đó.
“Nhưng mà dĩ nhiên là thế,” Serena nói. “Đây là nơi đẹp nhất mà tôi từng nhìn thấy trong đời.”
“Tôi thích được nghe cô nói thế,” hầu tước Vulcan tán đồng.
“Dĩ nhiên, tôi vẫn yêu Staverley nhất,” Serena bướng bỉnh nói như thể nàng cảm thấy hình như mình đang phản bội lại ngôi nhà của mình. “Nhưng khó mà so sánh được cả hai. Giống như hỏi một người nào đó xem họ nghĩ hoa anh thảo hay phong lan thứ nào đẹp hơn. Chắc chắn là mỗi thứ có một vẻ đẹp riêng, người ta có thể ngưỡng mộ cả hai, song... cũng có thể thích anh thảo hơn.”
“Vậy cô vẫn muốn ở Staverley hơn à?” Hầu tước Vulcan nói.
“Nhưng tất nhiên.”
“Cô không vui ở đây ư?” Anh đanh giọng hỏi.
“Không vui ư?” Serena lặp lại. “Không... hẳn thế. Mọi thứ rất lạ, dĩ nhiên rồi, còn tôi thì rất ngại khách khứa đông đúc của ngài.”
“Họ đâu phải khách của tôi,” hầu tước Vulcan lưu ý.
“Nhưng mẹ ngài mời họ,” Serena chữa lại, không hề nghĩ mình đang mâu thuẫn với anh, “và vì đây là nhà ngài, họ là khách của ngài, thưa hầu tước. Tôi luôn cố gắng lịch sự với họ. Song tôi thường nghĩ giá mà các phòng vắng người và ta có thể yên ổn thưởng ngoạn những đồ vật đẹp đẽ trong đó; giá ta có thể lắng nghe tiếng nhạc mà không có tiếng nói chuyện ba hoa của hàng trăm miệng người; giá ta có thể ăn và uống mà không phải nghĩ cách nói chuyện sao cho phải phép.”
Serena nói với vẻ sôi nổi thành thật. Hầu tước Vulcan phá lên cười.
“Ít nhất thì cô thẳng thắn,” anh nói. “Cô không nhận ra rằng nhiều phụ nữ trẻ rất hồi hộp khi tới đây, để có cơ hội gặp gỡ nhiều người, hay cho phép tôi nói thẳng... đàn ông?”
“Chắc hầu tước cũng không tin tôi,” Serena nói, bỗng nhiên thấy bực bội với anh “hơn mẹ ngài chút nào, nhưng tôi không muốn gặp đàn ông, tôi chỉ thích được rất ít người trong số họ.”
“Lời giải thích là ở chỗ, hiển nhiên, sự yêu mến của cô dành cho ông anh họ - Nicholas quý báu.”
“Đương nhiên... tôi rất thích anh Nicholas,” Serena nói, mắt nàng mở to trước giọng điệu của hầu tước Vulcan.
“Vậy tôi hiểu, nhưng cô cũng đã bảo rằng sẽ không có ý định lấy anh ta.”
“Tôi nói thành thật, thưa hầu tước,” Serena bình thản nói. “Tôi cũng không có mong muốn lấy anh họ mình nhiều hơn anh ấy mong muốn lấy tôi. Ngài biết rõ là anh ấy đang yêu Quý cô Isabel.”
“Nếu không thì sao?” Hầu tước Vulcan tra hỏi.
“Tôi vẫn không muốn cưới anh ấy,” Serena nói. “Tôi không thể hiểu tại sao ngài lại tưởng tượng ra việc trái tim tôi thuộc về ai đó tôi thuộc nằm lòng. Thành thật với ngài, và tôi đã hứa với ngài từ trước là tôi luôn nói sự thật với ngài, tôi không yêu ai cả.”
“Chắc chắn là không yêu người đàn ông cô được hứa hôn,” Hầu tước Vulcan nói giọng mỉa mai.
Phải mất một đến hai giây Serena mới nhớ ra anh ta đang nói về chính mình, và rồi, trước khi nàng kiếm được câu đáp lại, hầu tước nói: “Tôi có thể khiến em yêu tôi được không, Serena?”
Đây là lần đầu tiên anh gọi nàng bằng tên thánh và lời của anh và giọng của anh bỗng nhiên trầm xuống làm hai má Serena đỏ bừng. Nàng nhìn lên anh đầy ngạc nhiên và bỗng cảm thấy đầu gối mình như muốn khụy xuống.
“Không!” nàng kêu lên. “Không! Không!”
“Quá mãnh liệt thế sao?” anh hỏi, và nàng tưởng như thấy đằng sau đôi mắt xám lạnh lùng của anh có một biểu hiện mới. Nó là sự hung bạo hay... cái gì khác?
“Em sợ tình yêu, hay chỉ sợ - tôi?”
“Cả hai,” Serena trả lời, và rồi không kịp đắn đo suy nghĩ bởi nàng cảm thấy một cảm giác bất an và gần như hoảng hốt đang ào tới, nàng nắm lấy chiếc mũ. “Tôi phải đi, thưa hầu tước... cám ơn ngài đã chỉ cho tôi thấy những mô hình này... chúng rất thú vị... nhưng tôi phải đi.”
Nàng gần như chạy ra cửa. Khi tới được đó nàng quay lại nhìn anh đứng trong làn ánh sáng rọi từ phía cửa sổ. Anh trông bình thản, lại khoác vẻ mặt thờ ơ châm biếm thường thấy.
“Tại sao ta phải sợ?” nàng tự hỏi, và trước khi có thể tự trả lời nàng chạy lên gác và náu trong phòng suốt buổi chiều.
Isabel trở về từ Dover rất muộn; rồi cô vội vã tới phòng ngủ của Serena và bắt đầu líu lo về chuyến đi của họ, nói đi nói lại rằng Serena thật tệ khi không đi cùng họ.
“Tên buôn lậu là một kẻ hung bạo hấp dẫn nhất,” Isabel reo lên. “Một gã khổng lồ với chiếc mũi gãy trong một cuộc vật lộn. Chị thề là chị suýt té xỉu khi thấy bóng hắn nếu không kịp vịn vào Nicholas.”
“Tầm phào!” Serena kêu lên. “Chị không làm chuyện đó vì chị sẽ bỏ lỡ những gì xảy ra.”
“Quá đúng,” quý cô Isabel phá lên cười. “Em hiểu chị rất rõ!”
“Hắn có tức tối khi bị nhìn chằm chằm và tra hỏi không?”
“Không, chị nghĩ hắn hãnh diện vì điều đó,” Isabel trả lời. “Hắn có vẻ tự hào về những gì đã làm. Đại tá bảo hắn cho bọn chị xem vài vết sẹo hắn mang trong một trận đấu mười hai tháng trước, và hắn vạch trần cánh tay cho xem ba vết dao đâm. La, Serena, thật là một chuyện hồi hộp mà chị chưa từng trải qua.”
“Em chịu không hiểu sao chị lại thích xem những chuyện kinh khủng như vậy,” Serena rùng mình.
“Chị được sinh ra muộn hàng thế kỷ, đó là câu trả lời,” Isabel đáp. “Chị muốn bị bắt và bị chinh phục. Đàn ông ngày nay với dáng điệu công tử bột và bàn tay trắng trẻo ẻo lả làm chị phát ngấy.”
“Không phải tất cả bọn họ đều ẻo lả,” Serena đáp. “Tối qua Eudora kể với em rằng người hầu của hầu tước Vulcan đã cược 400 đồng vàng cho việc đánh bại Tom Jackson ở một cối xay; và anh ấy đã thắng.”
“Tom Jackson, tên võ sĩ!” Isabel kêu lên, mắt sáng rực. “Vậy Justin đánh bại hắn à?”
“Người hầu kể rằng đó là một trận đấu hãi hùng,” Serena nói. “Đương nhiên là nó diễn ra ở vùng quê, cách London khoảng mười dặm về phía bắc. Không có quá nhiều người đến xem.”
“Ôi, ước gì chị được ở đó!” Isabel rên rỉ. “Nhưng chuyện Justin thắng không làm chị ngạc nhiên. Anh ấy quá mạnh, Serena à. Chị nghĩ anh ấy cũng hung bạo nữa, nếu anh thích.”
Serena rùng mình.
“Đừng nói về hầu tước Vulcan nữa. Kể cho em nghe về tên buôn lậu của chị đi.”
Isabel vui vẻ tán chuyện còn Serena thấy cô không quá kinh ngạc khi kể về sự hấp dẫn của viên sĩ quan kỵ binh.
“Một trong những người đẹp trai nhất em từng thấy đấy. Chị khiến Nicholas mặt sưng mày xỉa khi nói suốt về anh ta trên đường về.”
“Nicholas tội nghiệp”
“Phải, Nicholas tội nghiệp!” Isabel nhại. “Chị chắc với em một điều là không bao giờ, không bao giờ chị cưới một người đàn ông có gắn mác ‘tội nghiệp’ với tên. Từ đó luôn có nghĩa là người ta thấy tiếc cho anh ta, và người ta không bao giờ nên thấy tiếc cho một người đàn ông. Người ta có thể kính trọng, ngưỡng mộ, thờ phụng hay thậm chí ghét anh ta, nhưng không bao giờ, không bao giờ nên tội nghiệp anh ta.”
“Em sẽ không bao giờ nói ‘Nicholas tội nghiệp’ nữa” Serena hứa.
“Nhưng chị vẫn không yêu anh ta được,” Isabel bắt bẻ, “dù cho chị công nhận với em là anh ta còn hơn cái đồ quái vật Harry Wrotham. Hắn ta hay giễu cợt và xu nịnh lúc buổi chiều đến mức chị thề là chị cũng ghét hắn như em vậy.”
“Tiếc là chị không đẩy hắn xuống vách Dover,” Serena nói.
“Tiếc thế, sao chị không nghĩ ra,” Isabel phá lên cười. “Hắn thật chán chết và chị thật vui mừng khi hắn vô cùng bối rối khi hay tại sao em lại không theo bọn chị. ‘Tôi nghĩ là Serena ngọt ngào sẽ đi cùng chúng ta,’ hắn nói với chị. ‘Cô ấy đã hỏi tôi, thưa quý ngài, chị đáp, ‘những ai sẽ đi, và khi cô ấy nghe tên thì quyết định ở nhà.’ Trông hắn tối sầm như đêm ba mươi, hắn hiểu rõ em từ chối là vì có hắn.’
“Ước gì hắn biến đi,” Serena thở dài.
“Chị e rằng hắn chẳng có ý định đó đâu.” Isabel đáp. Đồng hồ trên bệ lò sưởi báo giờ. “Chị phải đi và chuẩn bị đồ cho bữa tối,” cô thêm. “Chị có một bộ váy mới để mặc tối nay. Xe ngựa trạm gửi nó đến hôm qua và chị báo trước với em là nó sẽ làm lu mờ mọi trang phục trong phòng, ngay cả của em, Serena.”
“Em chắc chắn thế,” Serena đáp. “Chị luôn luôn rạng rỡ hơn mọi người.”
“Nịnh bợ,” Isabel nói. “Chị chỉ ước có được mớ tóc vàng và vẻ đẹp trong sáng của em. Chị nghe một tôn ông tối qua hỏi. ‘Thiên thần đó là ai thế?’ và chị thất vọng khi biết ông ta đang nói về em.”
“Bây giờ thì ai đang nịnh bợ ấy nhỉ?” Serena vặn hỏi. “Và để trả đũa chị, em cũng sẽ mặc bộ máy mới cho tối nay. Nó bằng nhung bạch, em chắc chị sẽ nghĩ nó là bộ váy đẹp nhất chị từng thấy.”
“Nếu Justin mà nhìn em lâu hơn chị, chị sẽ cào mắt em ra, chị cảnh cáo trước đấy.”
Isabel vừa cười vừa nói, Serena thì nghĩ cô đang ngân nga hát khi đi xuống cầu thang. Không có chuyện hầu tước sẽ ngắm nhìn cả hai với vẻ quan tâm gì đặc biệt, Serena nghĩ; và khi nghĩ lại những lời nói lạ lùng của anh lúc chiều nàng lại thấy cảm giác bất an và ngượng ngùng dâng lên. Sao anh lại nói, “Tôi có thể khiến em yêu tôi không?” Lúc anh nói, ánh nắng chiếu sáng trên khuôn mặt anh và dường như nàng đọc được một vẻ quan tâm đang tăng lên nhanh chóng trong sự biểu lộ khi nhìn vào đôi mắt xám và vành môi kiên quyết của anh.
Anh mới đẹp trai làm sao! Nàng đã luôn nghĩ rằng một ngày kia nàng sẽ yêu ai đó đẹp trai, ai đó nàng có thể ngưỡng mộ. Hầu tước Vulcan đủ đẹp trai nhưng nàng không yêu anh ta, và sẽ không bao giờ yêu. Nàng nghĩ đến Staverley – hoang vắng, xa xôi – song hình như đêm nay trái tim nàng không hề đập lên giận dữ như trước khi nghĩ đến ký ức đó.
Tại sao anh lại nói những lời kỳ lạ ấy với nàng? Mà tự hỏi làm gì? Nàng chịu không thể hiểu nổi thái độ của anh. Serena sốt ruột đứng dậy và ra cửa gọi Eudora, người cũng đang vội vã vào phòng.
“Cô sẽ bị muộn đó, cô Serena, nếu cô không mặc đồ sớm. Tôi nghĩ quý cô ấy sẽ không bao giờ ngừng nói.”
“Chị ấy muốn kể với tôi về tên buôn lậu họ thấy ở Dover.”
“Theo tôi biết thì chẳng cần tới Dover để xem những kẻ buôn lâu.” Eudora ngắt lời.
Nhưng khi Serena hỏi bà có ý gì thì bà không nói nữa.
Đó là bữa tiệc tối lớn hơn thường lệ, nhưng Serena với quý ngài Gillingham một bên và một sĩ quan hải quân một bên, thấy rằng mình rất vui vẻ. Nàng thích Gilly, như Isabel thường gọi, và khi anh ngợi khen bộ váy thì nàng thấy vui vui, biết anh nói thật qua sự ngưỡng mộ trong đôi mắt anh.
Cũng vậy, anh lại kể một chút về tên buôn lậu họ thấy lúc chiều.
“Một gã khủng khiếp,” anh thốt lên. “Tôi không lạ gì khi thấy những nhân viên thuế vụ khiếp sợ hắn.’
“Quả đáng tự hào khi tóm được hắn,” viên sĩ quan hải quân nhận xét từ bên cạnh Serena. “Nhưng hắn chỉ là một trong số đó. Những băng đảng ở dọc bờ biển này đang tăng lên rất nhanh khiến cho việc kiểm soát chúng trở nên vô vọng.”
“Chắc là quân kỵ cũng giúp chứ?” Quý ngài Gillingham hỏi.
Người thủy thủ nhún vai.
“Họ chỉ giúp được chút xíu so với những gì cần, vấn đề ở chỗ các tàu thuế vụ được đem tới để gây sức ép lên lực lượng hải quân. Bên cạnh đó, chính quyền London không biết họ đang chống lại cái gì. Luật là không có chiếc tàu lớn nào được làm ở nước Anh chỉ để buôn bán với nước Pháp. Tôi nghe nói người đóng tàu của họ đã làm việc ngày đêm trên những chiếc tàu với ba mươi sáu tay chèo, chỉ có thể di chuyển từ bảy đến chín dặm mỗi giờ. Với tốc độ đó thì quân ta làm được việc gì chứ? ”
“Đương nhiên là không làm nổi.” Quý ngài Gillingham nói. “Nhưng phải làm điều gì đó. Người ta báo cáo rằng trên mười hai ngàn đồng vàng đã được những tên buôn lậu vận chuyển sang lục địa mỗi tuần, phần lớn chúng rơi vào túi Boney. Chúng ta đều biết quân Tây Ban Nha của hắn chỉ nhận vàng.”
“Nhưng giải pháp là gì?” Serena hỏi.
“Giá chúng tôi biết được!” viên sĩ quan hải quân thở dài. “Tôi muốn tự tay đập vỡ đầu mấy tên buôn lậu đó, nhưng tuần sau tôi phải tới Địa Trung Hải.”
“Ồ, đó là chỗ săn tốt, có khi anh lại đánh chìm một tàu Pháp sau loạt đạn,” quý ngài Gillingham nói, nâng ly và người thủy thủ đáp lại cám ơn.
Trong buổi khiêu vũ tại Long Gallery tối đó, Serena, được tháp tùng bởi quý ngài Gillingham và người sĩ quan hải quân ngồi cạnh nàng trong bữa tối, thấy thời gian trôi đi nhanh đáng kinh ngạc.
Đến khuya Isabel lên chỗ nàng hỏi mượn một chiếc khăn tay.
“Chị đánh mất rồi,” cô nói, “hoặc ai đó đang đeo nó bên tim!”
Serena đưa cho cô một chiếc khăn may bằng vải batít và đăng ten và định sẽ lấy cho mình chiếc khác. Nàng lên gác, ngạc nhiên khi thấy đồng hồ đã chỉ quá ba giờ.
“Mình phải đi ngủ thôi,” nàng nghĩ, “nhưng mình đã hứa nhận hai lượt khiêu vũ nữa và mình không muốn làm thất vọng người nhảy cùng.”
Lửa vẫn sáng, cảm thấy căn phòng hơi ngột ngạt, nàng kéo rèm và mở cửa sổ. Mặt trăng giấu mình sau những đám mây, nhưng sao lại lộ ra làm bầu trời đêm không quá tối. Khi nàng mở rương nàng nghe thấy tiếng động từ phía biển. Nàng nghĩ đó là một tiếng nói. Tò mò, nàng ngóng ra. Nàng không thấy rõ nhưng trong giây lát nàng có cảm giác có dáng một con tàu trên mặt biển ngay phía dưới nàng. Khi nàng nhìn lại thì nó biến mất, nàng cảm giác mình đang lầm.
“Mình bắt đầu tưởng tượng ra các tên buôn lậu,” nàng mỉm cười nói với mình và rút một chiếc khăn tay đi ra phía cửa.
Nàng lại đi xuống Sảnh Lớn, tới chân cầu thang nàng kinh ngạc khi thấy có nhiều người đàn ông đang vào cửa chính. Ngay cả ở Mandrake như thế cũng là khách đến quá muộn, nhưng Serena thấy họ không giống với khách ăn mặc nho nhã thường thấy của bà hầu tước. Nàng nhận ra bộ quân phục kỵ binh; còn những người ăn mặc thô ráp hơn có thể là lính phòng vệ bờ biển và nhân viên thuế vụ.
Một người hầu vội vã băng qua sàn lát đá hoa để tới phòng đánh bạc, như thể đang tìm ai đó. Serena lững thững đi theo ông ta. Ban nhạc trong Long Gallery vẫn đang chơi điệu nhạc cũ khi nàng lên gác nên nàng biết lượt nhảy tới vẫn chưa bắt đầu. Nàng đi qua đám đông đang đứng trò chuyện và ngó xem những người đánh bạc. Nàng thấy người hầu nói với hầu tước ở phía cuối căn phòng.
Hầu tước Vulcan vẫn tiếp tục nói chuyện với ai đó trước khi người hầu tới gần. Rồi anh quay lại và đi từ từ qua phòng. Anh đi qua các bàn và đối diện với Serena đang lại gần.
Hầu tước đứng sang bên chờ Serena đi qua và khi nàng bẽn lẽn mỉm cười với mình, anh đột nhiên cúi xuống nhanh như chớp kéo chiếc khăn nàng giữ hờ trên tay làm nó rớt xuống sàn. Anh nhanh chóng cầm lên cứ như thể nhặt hộ và đưa lại cho nàng.
“Tôi nghĩ đây là khăn tay của cô,” anh nói với vẻ lịch sự nhã nhặn, và khi nàng cầm lấy thì anh nói thêm bằng một giọng rất nhỏ chỉ nàng có thể nghe thấy: “Báo với mẹ tôi rằng những lính phòng ngự bờ biển đang ở đây. Tới chỗ bà bằng cánh cửa trong ván ốp tường.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.