Sự May Rủi Của Trái Tim

Chương 10:




“Chị quá ghen tị với bộ đồ cưỡi ngựa của em,” Isabel nói, giữ cương ngựa và tiến sát bên Serena người đang cưỡi trên một con ngựa nâu tuyệt đẹp đứng đợi ở cuối một dặm cỏ dài.
Serena mỉm cười
“Em cũng rất sợ làm bẩn nó,” nàng nói, “đến nỗi em gần như không dám di chuyển. Hôm qua nó mới được may xong cho em.”
“Chị chưa bao giờ thấy loại nhung này,” Isabel bộc bạch, kéo găng cưỡi ngựa ra và đưa tay sờ chiếc váy của Serena. “Chị chắc chắn là nó không có ở nước Anh.”
Serena đỏ mặt nhìn quanh, cố gắng nhanh chóng thay đổi cuộc hội thoại.
“Rõ ràng kia là hầu tước Vulcan đang đi tới phía chúng ta?” nàng hỏi.
“Ừ, đó đúng là Vulcan,” một giọng nói cất lên phía sau, làm cả Serena và Isabel giật nảy mình.
Quý ngài Gillingham trên lưng ngựa đã tiếp cận họ mà không bị trông thấy và sau anh, cũng đang trên mình ngựa là Nicholas.
“Ôi, các anh ở đây rồi!” Isabel kêu lên. “Serena và em đang nổi điên với hai anh đây. Tụi em nghĩ các anh sẽ lịch sự chờ đợi, dù cho tụi em chỉ là những vật cản tầm thường. Thay vào đó, chúng em được thằng bé trông ngựa cho biết Quý ngài và Ngài Staverley đã rất nôn nóng đi mất rồi.”
Gilly bật cười.
“Em mới bịa chuyện giỏi làm sao, Isabel! Dẫu sao Nicholas và anh cũng đã nổi dậy. Tụi anh đợi các cô gái đủ lâu rồi, dù cho họ có hấp dẫn đi chăng nữa.”
“Nghe họ xem, Serena,” Isabel giả giọng châm biếm. “Em đã bao giờ nghe thấy sự phi lí tồi tệ nhường ấy chưa?”
“Ôi, đừng có mà giận dỗi, Isabel,” Gilly xin xỏ; “và em cũng không cần chỉ trích Nicholas đâu. Anh chàng tội nghiệp đó có thể đợi tới sáng mai nếu anh để anh ta làm vậy.”
Nicholas trông bối rối, nhưng anh không nói gì, và Serena ước mình có thể mắng mỏ anh vì sự nhún nhường và phục tùng nhẫn nại với Isabel. Nhưng giờ không phải lúc, và dù sao đi nữa, ngay cả cơ hội để nàng bảo vệ anh cũng đi mất khi lúc đó, hầu tước phi nước đại đến, trên một con ngựa ô to lớn mà anh có đôi chút khó khăn để kìm cương nó.
“Trời đất, ngài ơi, đó là một con vật tuyệt đẹp,” Gilly kêu lên.
“Buổi sáng tốt lành, các quý cô,” hầu tước nói, nâng mũ lên và đáp lại quý ngài Gillingham: “Cậu nói đúng! Thunderbolt (Tia sét) là một con vật tuyệt vời, nhưng cũng không dễ dàng cưỡi nó, có quá nhiều dòng máu ả rập chảy trong nó.”
Cứ như thể Thunderbolt biết rằng mình đang được ngưỡng mộ, nó nhảy dựng lên, quào quào trong không khí. Thật không thể không ngưỡng mộ cái cách hầu tước điều khiển nó.
“Cẩn thận đấy, Justin,” Isabel nhắc nhở. “Em phải nói rằng mình sợ con vật khổng lồ nhường này đến chết mất. Trông nó rất bất kham quỷ quái và có thể nó sẽ hất anh đi bất cứ lúc nào.”
Hầu tước mỉm cười
“Anh sẽ cẩn thận, Isabel ạ, còn Thunderbolt biết ai là chủ nó. Bây giờ, mong em thứ lỗi, anh sẽ phi nước đại cho một số thứ quỷ quái bay đi.”
Hầu tước ngả mũ và phóng đi với tốc độ kinh ngạc, để lại những người khác chăm chú dõi theo.
“Anh chàng đáng nguyền rủa này có thể cưỡi ngựa được thật, tôi công nhận điều đó,” Nicholas chua chát nói, còn Isabel quay lại trên yên ngựa cười anh.
“Nicholas đáng thương,” cô nói, “điều đó lại khiến anh rơi vào sự tuyệt vọng khác nữa sao? Nhưng em chắc là anh ngồi trên lưng ngựa thành thạo lắm.”
“Nicholas luôn cưỡi ngựa rất giỏi,” Serena nói; nhưng hiển nhiên Nicholas chẳng cảm thấy được an ủi tẹo nào.
Anh cưỡi ngựa giỏi, nhưng con ngựa xám hiền lành đang cưỡi không cho anh cơ hội trình diễn nào. Thật khó lòng so sánh nổi với bức tranh có hình dáng hầu tước Vulcan cưỡi trên con ngựa thuần chủng.
Đám ít người giờ cưỡi ngựa đi về cuối khu vườn, Serena dừng lại một chút so với những người khác, không muốn tham gia chuyện trò cùng. Nàng không kiếm tìm sự cô độc để nghĩ ngợi, vì nàng cũng sợ hãi ngay chính ý nghĩ của mình. Có quá nhiều thứ đã xảy ra, quá áp đảo là những trải nghiệm mà nàng chịu đựng trong hai ngày qua, khiến nàng muốn hơn tất thảy là được có một phút giây nghỉ ngơi, để vén đám mây che phủ nàng, vén những vấn đề bao vây nàng từ mọi phía, để chỉ thấy ánh sáng mặt trời, bầu không khí trong lành và chuyển động của con ngựa bên dưới mình.
Nàng thích cưỡi ngựa, và đã học cách điều khiển ngựa ở Staverley từ khi còn là đứa bé con. Nhưng đây là một việc khác lạ khi cưỡi ngựa ở Mandrake. Con ngựa nàng cưỡi là một con vật đẹp, nhạy cảm, và như người hầu gọi, là “có tính khí dễ thương cho một quý cô”. Serena sẽ không yểu điệu nữ tính nếu nàng không biết bộ đồ đi ngựa của nàng đẹp đến nhường nào. Nó được cắt từ loại vải nhung tuyệt vời, bề mặt nhung làm Isabel thích thú, có một vòng ren nơi cổ nàng và chiếc mũ có chùm lông chim cong cong chạm xuống bờ vai.
Serena hiểu mình trông rất đúng vẻ tao nhã hợp mốt, và khi cưỡi ngựa, nàng tự hỏi liệu hầu tước có để ý mình không, và nếu có thì anh sẽ nghĩ gì. “Hầu tước!” Ngay cả trong ý nghĩ rằng đó là anh, nàng vẫn nhớ ra cái tước vị đó không hề chính xác.
Trước mắt nàng hiện ra sống động gương mặt có tuổi nhưng dễ mến của cha anh. Tối qua nàng đã không thể ngủ, nhưng nằm thao thức trông từng hình ảnh nối tiếp nhau trong bóng tối.
Đó là hình ảnh vị hầu tước già nua được vây quanh bởi những cuốn sách của ông, những hình ảnh khác là đường hầm dài và tối mà nàng đã đi qua khi tìm bà hầu tước, là hình ảnh chiếc hang với ngọn đuốc cháy soi sáng mái vòm thô kệch, là hình ảnh những tên buôn lậu, là bà hầu tước đứng lẫn giữa chúng, xinh đẹp, lấp lánh, cuồng dại... và rồi... cái dòng máu đỏ thẫm phun ra từ miệng gã đàn ông đang hấp hối.
Nàng không dám tiếp tục với ý nghĩ đó, ý nghĩ đang ám ảnh và làm nàng kinh hoàng, và điều đó khiến nàng phải hết sức quyết tâm để đẩy nó ra khỏi bề mặt trí óc ngay cả khi nó còn lại phía dưới, lặp đi lặp lại như một hồn ma không siêu thoát.
Sau khi đi dạo trong vườn, đi qua chỗ vào bí mật của vị hầu tước già, Serena quay lại lối đi thường ngày về phòng nàng. Nàng vội vã đi dọc hành lang ốp ván gỗ và cảm thấy rùng mình không kiểm soát nổi vì sợ hãi và ghê tởm, nàng run rẩy khi tới chân cầu thang và biết rằng, nếu nàng tìm trong lớp ván ốp, nàng sẽ thấy chiếc lò xo mở cánh cửa bí mật. Trong một phút giây hoang dại, nàng nửa muốn nhấn chiếc lò xo, đi qua, đi xuống những bậc thang dài và dốc để tìm xem liệu chiếc hang có trống không, và liệu, như bà hầu tước ra lệnh, gã đàn ông bà ta giết có bị đem đi không.
Họ đã làm gì với hắn? Serena đặt câu hỏi, và nàng biết câu trả lời ngay cả khi những sợi dây thần kinh của nàng run rẩy vì ý nghĩ đó.
Sự thôi thúc làm chuyện điên rồ như vậy chỉ là một ý nghĩ thoáng qua, và Serena vội vàng lên cầu thang tới nơi an toàn trong phòng nàng. Nàng đã bảo Eudora báo tin cho bà hầu tước hay rằng nàng bị khó ở và xin bà ta cho nàng khỏi phải xuất hiện trong bữa tối.
Điều đó quả là đúng. Nàng thực sự đang chịu đựng cơn sốc; và khi Eudora trút bỏ trang phục cho nàng, nàng trườn vào chiếc chăn lanh lạnh ngắt, nằm run lẩy bẩy cho đến lúc Eudora mang gạch sưởi đến cho chân nàng và sữa nóng để uống. Nhưng tuổi trẻ rất dẻo dai, bất kể một đêm thứ hai nàng nằm thao thức, Serena thấy buổi sáng đem lại cho nàng sức lực hồi sinh và niềm mong ước thoát ra khỏi những ý nghĩ buồn bã của riêng mình.
Nàng thực vui mừng khi Isabel gửi tin báo họ đang chuẩn bị cưỡi ngựa và hi vọng nàng sẽ đi cùng. Bóng tối kinh hoàng và sợ hãi của buổi đêm hình như đã trôi qua, hay ít ra chúng cũng ít dữ dội hơn trong ánh nắng mùa hè. Đêm qua Serena tin rằng con đường duy nhất cho nàng là chạy khỏi Mandrake, chạy và tìm nơi nào đó khác để ở, dù cho nó xoàng xĩnh, dù cho nó tầm thường.
Buổi sáng nay, sự xét đoán tốt hơn khiến nàng nhận ra rằng chạy trốn không giải quyết được điều gì. Nàng vẫn phải có nghĩa vụ trả nợ cho Justin nếu anh đòi hỏi nó từ nàng. Nàng vẫn mang nợ anh như khi nàng rời khỏi Staverley. Thái độ của mẹ anh, dù xấu xa, dù ngoài vòng luật pháp, vẫn không phải là việc của nàng. Nàng là tù nhân của Justin, bị cầm tù bởi một món nợ danh dự mà chỉ anh mới hủy bỏ được; và cho tới khi anh nói lời, việc rời khỏi Mandrake chỉ là một hành động của một kẻ hèn nhát, một kẻ muốn lẩn tránh nợ nần.
Nàng sẽ không để cho bà hầu tước rút dần sự can đảm trong nàng nữa. Ít nhất đó cũng là lớp vỏ bọc của nàng chống lại tương lai, chống lại bất cứ thứ gì có thể đổ ập xuống nàng bây giờ. Serena ngẩng cao đầu, quên mất lúc này nàng không ở một mình, cho tới khi giọng trêu chọc và ngạc nhiên của Isabel cất lên hỏi:
“Ai làm phật ý em vậy, Serena? Chị trông em rất đáng sợ.”
Serena hơi xấu hổ cười.
“Em không thực sự bị làm phiền,” nàng đáp. “Em chỉ đang suy nghĩ.”
“Suy nghĩ!” Isabel kêu lên. “Vậy là ai đó làm em buồn. Nhưng mà, dĩ nhiên, là cái đồ đáng ghê tởm kia, Harry Wrotham.”
“Anh không ngạc nhiên gì khi Serena không ưa kẻ đó,” Nicholas nói. “Ở đâu thì hắn cũng bị cho ra ngoài lề.”
“Hắn thật đáng kinh tởm, em công nhận với anh,” Isabel nói, “nhưng Serena tô đen hắn cũng chẳng ích gì. Rõ ràng là hắn sẽ ở lại đây lâu, vì bà hầu tước rất quan tâm tới hắn.”
“Anh không hiểu nổi tại sao, bởi hắn thắng bà ấy rất nhiều,” quý ngài Gillingham nhận xét.
“Vậy đó,” Nicholas đồng tình. “Đêm qua hắn kiếm được vài trăm đồng vàng từ bà ấy, vì tôi thấy hắn viết giấy về việc đó.”
“Cũng có thể, nhưng bà ấy đang chuẩn bị lấy lại một chút,” Isabel đáp.
“Ý em là sao?” anh trai cô hỏi.
“Em không rõ chính xác việc gì,” Isabel đáp, “nhưng đêm qua... không, đêm hôm kia... em thấy Serena định đi nghỉ nên em chạy vội qua phòng để chúc cô ấy ngủ ngon. Nhưng cô ấy đi nhanh quá, và khi em tới bàn bà hầu tước đang đứng, bà ấy đã đi mất qua cửa và em biết là đuổi theo chẳng có ích gì.”
“Em lưỡng lự, đang định quay lại chỗ mình thì nghe tiếng bà hầu tước nói: ‘Mười lăm ngàn đồng, Harry. Quá xứng đáng, anh biết mà,’ và hắn trả lời bằng cái giọng nhờn nhờn khó chịu thường thấy, ‘Mười ngàn đồng vàng là tất cả những gì tôi đề nghị, Harriet, và tất nhiên, sau khi hàng được đưa đến nơi,’ Hắn nói ‘hàng’ với một âm điệu lạ làm cho em nhận ra mình đang nghe lỏm một cuộc đối thoại riêng tư. Em quay ra, nhưng trước đó, em nghe bà hầu tước nói, ‘Anh là đồ đáng nguyền rủa, Harry, anh muốn cái...’”
Isabel không nói nữa, sau một lúc anh trai cô nhắc.
“Cái gì?”
“Em chỉ nghe được có thế,” cô đáp.
“Quỷ tha ma bắt, Isabel, em nghe quá nhiều và kích thích sự tò mò của bọn anh, lẽ ra em phải dừng lại thêm một giây nữa.”
“Lúc sau em cũng nghĩ vậy,” Isabel nói; “nhưng suy ra gì từ đó? Em nghĩ sao hả Serena?”
Serena quay đầu đi.
“Em không biết nữa... Em không có ý kiến gì,” nàng nói nhanh, hơi lắp bắp. “Ôi, ngày hôm nay quá đẹp để mà nói về một kẻ như Harry Wrotham. Chúng ta đua đi. Nhìn xem, có một cái miếu nhỏ đằng kia. Mọi người có chơi không?”
Tất cả đều chấp nhận lời thách của nàng, và nàng thấy ơn trời là lúc đó nàng đã đánh lạc sự chú ý của họ sang chủ đề khác. Nàng biết quá rõ cuộc nói chuyện của bà hầu tước có ý gì. Nàng mới khờ dại làm sao, Serena nghĩ, để nói công khai về những thứ nguy hiểm không chỉ với nàng mà cả bao người khác! Nếu việc buôn lậu ở Mandrake bị phát giác, Serena biết sẽ không chỉ bà hầu tước phải chịu tội cực nặng, mà cả con trai bà và mọi người khác đều có thể bị liên đới. Đó có nghĩa là một vụ bê bối lớn và khủng khiếp, và ai biết được những bí mật gì sẽ bị phơi bày ra ánh sáng hay những bí mật nào sẽ bị lộ ra tiếp theo?
Ngay cả sự tồn tại của vị hầu tước già kia cũng có thể bị phát hiện. Serena rùng mình khi nàng nghĩ đến cả thế giới sẽ bàn tán về việc người con trai lấy tước vị của cha mình trước khi ông chết, và lòng tự trọng của Justin sẽ tan vào tro bụi như thế nào. Bây giờ thì anh ấy biết, cha anh đã kể rất rõ, nhưng ai sẽ tin được rằng anh không hay chuyện sắp đặt đó cho đến khi quá muộn để phản đối?
Anh đã trung thành với mẹ mình ngay cả khi Serena đoán rằng đó thật là một điều kinh khủng cho anh phải dự phần vào trò lừa bịp ấy. Dù nàng không thích Justin, nàng cũng đủ công bằng để công nhận rằng điều đó chống lại toàn bộ bản chất con người anh khi phải nói dối và che đậy, phải thực hiện chuyện lừa bịp nhường ấy hàng ngày hàng giờ. Không, nó chắc phải làm tổn thương anh một cách cay đắng, Serena nghĩ, và điều đó dẫn đến thái độ ngạo đời của anh, sự tách biệt và dửng dưng với mọi thứ mà thông thường những người đàn ông trẻ tuổi yêu thích. Nàng gần như thấy có thể cảm thông với anh – và liệu có thể tin rằng anh không dự phần nào trong chuyện vi phạm luật pháp xảy ra bên dưới vẻ tráng lệ và kiểu cách của Mandrake chăng?
Thế còn những tên buôn lậu thì sao? Anh phải biết mẹ mình đang ở đâu khi nhân viên thuế vụ triệu tập. Liệu anh cũng có hưởng lợi từ những chuyến hàng mờ ám mang từ nước Pháp sang không? Không hiểu sao Serena không thể tin điều đó. Có lẽ giống như cái chết giả của cha anh, chuyện những tên buôn lậu là những thứ gì đó anh biết khi đã quá muộn để làm bất cứ thứ gì.
“Ôi, ước gì mình biết, ước gì mình hiểu,” Serena nghĩ, khi nàng phóng nhanh về phía ngôi miêu nhỏ phía trước và tới đó một đoạn trước Nicholas.
“Em thắng rồi!” nàng reo lên kích động, hân hoan vì đánh bại ba người đó.
“Giỏi lắm, Serena!” quý ngài Gillingham kêu lên khi anh về thứ ba, và rồi một giọng nói khác cũng cất tiếng chúc mừng.
“Em cưỡi ngựa khá lắm”
Xúc động và kích động, nàng nhìn quanh thấy hầu tước đang ngồi trên con ngựa dưới bóng cây. Anh cưỡi ngựa tới bên nàng. Nàng ngước nhìn anh, mỉm cười và hơi hổn hển:
“Con ngựa của ngài mới đáng được chúc mừng, thưa hầu tước.”
Nàng nghiêng người về phía trước khi nói để vỗ về chiếc cổ con ngựa của nàng. Hầu tước Vulcan nhìn nàng khi Isabel đang phi ngựa lên. Cô bị bỏ lại một khoảng khá xa nhưng không hề cố gắng vội vã.
“La, mọi người quá nhanh với tôi,” cô nói khi vào tới tầm nghe. “Tôi đã cố gắng đuổi theo, nhưng mũ thì bị bay mất, và khi điều đó thậm chí chẳng có ích gì, tôi quyết định đuổi theo bằng một phong thái nhàn nhã và chắc chắn là quý phái hơn.”
Anh trai và Nicholas bật cười trước tuyên bố ra vẻ nghiêm trang của cô nàng Isabel táo bạo; nhưng lờ họ đi, cô cưỡi ngựa qua bên Justin và đặt tay mình lên cánh tay anh.
“Hãy ngừng ngưỡng mộ con bé Serena kiêu kỳ kia đi nhé,” cô nói “và nói xem sáng nay trông em có tử tế không.”
Mắt Justin lấp lánh. Giọng ra lệnh của cô không hề có vẻ gì ghen tị. Thật khó mà không ngưỡng mộ Isabel trong bộ quần áo cưỡi ngựa màu đỏ và vạt trước bằng lụa xanh. Cô rất xinh đẹp và quyến rũ. Anh trả lời cô ngay lập tức.
“Em không cần anh phải nói ra, Isabel, vì em luôn luôn là tâm điểm của...sự chú ý.”
Trong giây lát trông cô rất hài lòng, rồi cô hơi nhăn nhó.
“Nhưng không phải của Mandrake! Cám ơn anh, Justin, vì lời khen ngợi rất là thiên vị ấy. Em đánh giá cao sự tế nhị của anh.”
Trong một lúc, có đám mây che qua đám người thư thái trẻ trung. Thật khó để xác định xem chuyện gì đã xảy ra, nhưng chẳng hiểu sao, buổi sáng dường như tối đi, ánh nắng kém rực rõ đi và Serena bỗng thấy buồn rầu.
“Chúng ta quay lại thôi,” nàng nói và không đợi câu trả lời, nàng bắt đầu cho ngựa chạy nước kiệu nhỏ về tòa nhà. Nàng đến đó trước mọi người, và đưa ngựa cho người hầu, bước vào trong nhà, lên gác tới căn phòng ngủ của mình.
“Cô có vui không?” Eudora hỏi, “Rõ là má cô có hồng lên chút đỉnh.”
“Vâng, tôi có vui,” Serena nói, biết rằng nói khác đi thì thật là khiếm nhã và không đúng chút nào. Nàng có vui.
“Tối nay cô có xuống lầu ăn tối không?” Eudora hỏi.
Serena gật đầu.
“Tôi không thể mãi ở trong phòng được,” nàng nói “và tôi cũng không có lý do thối lui nào khi đã ra ngoài cưỡi ngựa sáng nay.”
“Cô sẽ mặc gì đây?” Eudora hỏi.
“Tôi không để ý,” Serena đáp; “chọn cho tôi.”
Nàng bỗng nhiên vươn tay qua đầu. “Buồn ngủ quá. Cần phải hít thở không khí trong lành.”
“Hãy nằm xuống nghỉ chốc lát,” Eudora gợi ý. “Nếu cô ngủ quá giờ ăn trưa, tôi sẽ mang thứ gì đó cho cô ăn khi thức dậy.”
“Tôi sẽ không ngủ lâu đâu,” Serena nói, nhưng ngay khi đầu nàng vừa chạm gối, nàng chìm vào một giấc ngủ ngon lành không mộng mị.
Nàng ngủ và ngủ, còn Eudora, qua mỗi lần chạy vào trong phòng để xem xem nàng có đẩy hết khăn trải hay chăn sang bên không, không đánh thức nàng. Đến tối khi rốt cuộc nàng cũng mở mắt, và ngay cả lúc đó, nàng nằm mơ màng thỏa mãn đôi lúc, tự hỏi tại sao mình lại cảm thấy cả khỏe khoắn và yên bình bên trong. Rồi sau cùng nàng nhận ra rèm đã được buông xuống.
“Eudora,” nàng gọi, và ngay lập tức Eudora đến bên nàng. “Mấy giờ rồi vậy?”
“Hơn sáu giờ rồi.”
Serena ngồi dậy trên giường.
“Bà đang đùa, Eudora.”
“Không chút nào đâu! Cô coi đồng hồ trên lò sưởi kìa.”
“Tôi ngủ lâu vậy sao?”
“Như thế tốt cho cô.”
“Cũng đúng,” Serena đáp. “Tôi thấy như một người khác, sẵn sàng đối mặt bất cứ thứ gì và bất cứ ai.”
Nàng trượt ra khỏi giường, kéo một chiếc khăn quanh người rồi ra bên cửa sổ. Mặt trờ đang lặn dần trong ánh sáng màu đỏ vàng, mặt trăng đang mọc trên nền trời đen. Biển rất lặng, và không có con sóng nào làm rạn vỡ nền nước xanh thăm thẳm màu ngọc bích. “Nó mới đẹp làm sao!” Serena nói, gần như với chính mình hơn là với Eudora, và quay đầu lại với nụ cười khẽ, nàng thêm, “thật xấu hổ để thú nhận, nhưng tôi đói rồi.”
“Tôi sẽ mang thứ gì ngon ngon cho cô ăn,” Eudora nói. “Nhưng không quá nhiều. Tôi không muốn làm hư bữa tối của cô.”
Serena bật cười. Đó là một nhận xét Eudora thường nói khi nàng còn nhỏ.
“Tôi có thể ăn hết một con bò,” nàng nói, “nên bà đừng lo về bữa tối của tôi. Tôi chắc chắn có thể ăn lần hai được mà.”
“Kiểu gì thì cô cũng không thể mặc vừa chiếc váy tôi chọn cho cô,” Eudora bốp chát.
Serena lại bật cười vì Eudora luôn là người nói lời cuối cùng. Nàng ngồi trên ghế bên cửa sổ chỉ mặc mỗi chiếc áo ngủ và khăn choàng trong lúc đợi Eudora quay lại. Ngay khi ý nghĩ đến với nàng, nàng lại nhớ tới những tên buôn lậu. Chúng có vượt biển tối nay không? Nàng biết rất ít về việc của chúng, và không biết chúng phải nghĩ bao lâu giữa những chuyến đi hay liệu mọi thứ có phụ thuộc vào sự bình lặng của biển cả hay chất lượng của thời tiết
Nàng nhìn mặt trăng ngờ vực. Nó chưa tròn hẳn, nhưng nó mang đủ ánh sáng để gây nguy hiểm cho những người đang mong chờ sự hiện diện của họ trên mặt nước được giữ kín. Nàng tưởng tượng đến mặt biển mù sương hay một lớp sương mù sẽ là cứu cánh tốt nhất thoát khỏi sự quan sát của những nhân viên thuế vụ. “Mình sẽ không nghĩ về họ nữa,” nàng dữ dội tự bảo mình. “Mình phải quên họ đi. Nếu mình cứ nhớ mãi, nó sẽ làm mình phát điên lên mất.”
Eudora quay lại với một khay gà lạnh và mấy lát dăm bông, một chiếc bánh nhiều lớp kem và bột nướng, và một chiếc lẵng chứa đầy dâu đỏ tươi.
“Đây là lứa đầu tiên trong mùa đấy,” Eudora nói. “Người hầu của hầu tước thật tốt bụng khi lấy cho tôi từ một người làm vườn. Ngay cả hầu tước phu nhân cũng chưa nếm nó đâu.”
“Bà mới khéo làm sao, Eudora,” Serena reo lên. “Bà biết tôi thích dâu đến mức nào, và vì chúng là lứa đầu mùa, tôi phải ước mới có được.”
Khi nàng nói những từ đó, nàng nghĩ đến những lời của bà Roxana: “Một ngày kia cô sẽ biết trái tim mình mong muốn điều gì, và cô sẽ đạt được điều đó.” Trong lúc này, nàng nên ước gì? Nàng nhặt một quả dâu lên.
“Nó gợi mình nhớ tới Staverley,” nàng nói. “Bà có nhớ không, Eudora, tôi đã thường chạy vào những luống dâu ăn trộm thế nào và Meakam già nua đã giận dữ ra sao? Không có thứ gì nếm ngon như nếm những trái dâu đó - ấm áp trong ánh nắng và ngọt ngào bởi tôi đã hái chúng cho riêng mình.”
Những kỷ niệm tuổi thơ tràn về với Serena và nàng ngồi một lúc không cử động gì.
“Lấy chút gì đó ăn đi,” Eudora nói. “Không có ích gì khi cứ vặn lại quá khứ đâu.”
“Đúng vậy,” Serena nói, và thở dài.
Nàng nhìn quả dâu.
“Mình sẽ ước gì đây?” nàng hỏi.
Một lời ước tự nhiên hình thành trong đầu nàng – “yêu và được yêu.” Trong một lúc nó cứ lặp đi lặp lại; và gần như thể căm ghét số phận, Serena ăn trọn quả dâu nàng cầm trong tay.
Đĩa gà và dăm bông cũng gần hết, Eudora khá hài lòng mang nó đi. Serena ăn chiếc bánh và quay lại với những quả dâu
“Tôi dọn sạch khay rồi, Eudora.”
“Thế còn những quả dâu?” Eudora hỏi.
“Tôi để dành chúng sang bên,” Serena trả lời. “Tôi muốn mang chúng tới cho một người bạn.”
“Một người bạn?” Eudora tra hỏi.
“Một người bạn khá đặc biệt,” Serena nói với giọng bí mật, “và tôi muốn mặc đồ bây giờ để tôi sớm sẵn sàng.”
Eudora hơi khịt mũi nghi ngờ, nhưng bà không hỏi gì thêm, bận rộn mang nước nóng cho Serena rửa và lấy ra những áo quần trong mờ nàng sẽ mặc dưới lớp váy dạ hội.
Lựa chọn của Eudora cho bữa tối là chiếc váy sa tanh màu trắng có cổ cắt sâu với những xếp nếp bằng đăng ten cũng làm nên tay áo bồng trong suốt nhỏ xíu. Đi cùng đó là một chiếc khăn choàng bằng voan trong mờ màu xanh. Màu sắc đó làm nổi bật sắc vàng sáng rực trên mái tóc nàng và màu phớt hồng trên đôi má. Đôi giày của nàng màu xanh lam, và những chiếc nơ nho nhỏ bằng ruy băng mỏng tựa như sa, giữ tóc nàng cố định. Khi đã sẵn sàng, nàng nhìn vào hình ảnh phản chiếu trong gương trong khi Eudora khẽ kêu lên sung sướng.
“Trông cô đẹp lắm, tình yêu nhỏ của tôi,” bà nói; “tôi ước gì những ai biết cô khi còn bé tí có thể trông thấy cô bây giờ.”
Serena âu yếm cười, song nàng hỏi:
“Bà có nghĩ bộ váy của tôi gây ấn tượng với họ không? Hầu hết mọi người đều yêu tôi vì chính bản thân tôi, không phải vì tôi ăn mặc thế nào. Còn cha tôi...” Nàng dừng lại một lát. “Chúng ta hãy thành thực với nhau, Eudora. Ông chưa bao giờ quan tâm thực sự tới tôi.”
“Ông ấy chẳng quan tâm tới ai sau khi phu nhân qua đời,” Eudora chậm rãi nói.
“Ngay cả với đứa con duy nhất của mình,” Serena nói. “Tôi đã cố gắng yêu ông, Eudora, và đôi khi tôi cảm thấy xấu hổ vì mình không than khóc ông nhiều hơn nữa, nhưng tôi chỉ có ý nghĩa rất ít trong cuộc đời ông, cũng như ông trong cuộc đời tôi. Nếu chúng tôi quan tâm tới nhau nhiều hơn, ông sẽ không bao giờ đánh món cược ác nghiệt cuối cùng ấy.”
Giọng nàng lạc đi trong một lúc, rồi nàng mỉm cười cương quyết.
“Mà tại sao chúng ta cứ suy nghĩ không lành mạnh mãi vậy? Đừng để chúng ta nhấn sâu vào những điều đó. Chúng ta đang nói gì nhỉ? Rằng chiếc váy mới phù hợp làm sao.” Với một sự thôi thúc nàng nghiêng người xuống hôn vào má Eudora. “Bà luôn là người tôi yêu quý, Eudora,” nàng nói; và rồ trước khi nhận được câu đáp lại nàng đi qua phòng, nhặt lẵng dâu lên. “Bây giờ,” nàng vui vẻ nói, “Tôi đã sẵn sàng đi thăm bạn mình.”
Tay nàng đặt trên cánh cửa căn phòng dẫn vào tháp canh trước khi Eudora kêu lên:
“Cô định đi xuống lối đó nữa à?”
Serena gật đầu.
“Đừng để ai vào phòng lúc tôi đi nhé. Chiếc cầu thang này là một bí mật, Eudora, giữa hai chúng ta.”
Câu trả lời của Eudora là cài then cửa ngoài phòng ngủ, và Serena đi vào phòng tháp canh, nâng chiếc then cửa dẫn xuống thư viện của vị hầu tước già.
Một tay nâng váy để tránh cho gấu bị chạm vào những bậc thang đầy bụi bặm, một tay cầm lẵng dâu, Serena đi chậm chạp và cẩn thận xuống cầu thang xoắn ốc. Thật khó nhìn thấy đường vì ngoài kia trời cũng tối rồi. Nhưng nàng biết lối đi và khi nàng tới cánh cửa dẫn vào thư viện, nàng lắng nghe một lúc, biết rằng sẽ là khinh suất nếu như có ai đó đang cùng hầu tước biết được nàng.
Chỉ có sự im lặng, và sau khi lắng nghe một hay hai giây, nàng mở cánh cửa rất nhẹ nhàng. Rèm được kéo xuống quanh những khung cửa sổ thư viện và dây nến trong những chiếc đèn nến lớn bằng bạc trên bàn viết đã được thắp sáng. Như Serena dự đoán, vị hầu tước đang ngồi bên bàn viết. Rất nhẹ nhàng, như thể làm ông ngạc nhiên, nàng đẩy cửa vào trong thư viện. Rồi nàng nhón chân đi xuống ba bậc dẫn vào phòng, khi nàng vào tới trong sàn, nàng nói:
“Buổi tối tốt lành, thưa hầu tước.”
Trong giây lát nàng nghĩ bộ váy trắng và những bóng tối bao quanh khiến nàng trông gần giống một bóng ma, và nàng không phải không chuẩn bị để nghe thấy tiếng kêu từ miệng hầu tước khi ông ngẩng đầu lên. Nhưng khi nàng nhìn khuôn mặt ông hiện ra rõ ràng trong ánh nến, chính nàng mới phải thốt lên. Ngồi bên bàn không phải vị hầu tước già, mà là Justin!
Trong giây lát họ nhìn chằm chằm vào nhau, và rồi Justin đứng dậy với một giọng thốt lên khỏi sự tự mãn thông thường, anh hỏi:
“Em làm gì ở đây?”
Serena quá kinh ngạc trước hình ảnh của anh đến mức không sao trả lời được, sau một lúc nàng trả lời, giọng nàng nghe yếu ớt và khiếp đảm ngay cả với chính tai nàng.
“Tôi... tôi đến... thăm... cha ngài.”
“Cha tôi?” Justin há miệng kinh ngạc, và từ sau chiếc bàn, anh bước lại phía nàng. “Có bí mật nào trong ngôi nhà này có thể giấu nổi em không?” anh hỏi.
Có quá nhiều tức giận trong âm điệu của anh mà mặc cho sợ hãi và sự thật rằng tim nàng đang đập rất nhanh, Serena không thể không thấy sự khôi hài của tình huống.
“Tôi... tôi rất xin lỗi,” nàng đáp, và giọng nàng rất hối lỗi đến mức Justin, đứng nhìn nàng, cảm thấy cơn tức giận của anh lùi xa.
“Làm sao em tìm thấy lối đến đây?” anh hỏi.
“Đi xuống cầu thang, thưa hầu tước, nó dẫn từ phòng ngủ của tôi.”
Bấy giờ có một tia lấp lánh rõ ràng trong mắt anh, và cứ như anh bỗng nhiên nhớ ra cách cư xử của mình, anh làm một động tác tay chỉ vào chiếc ghế lưng cao bên lò sưởi.
“Serena, vì em đã tới, sao em không ngồi?”
Nàng đi về phía ghế, rồi nhìn xuống chiếc lẵng dâu nhỏ đang mang trong tay.
“Tôi mang cho cha ngài một món quà.”
Justin nhìn vào chiếc lẵng.
“Dâu!” anh kêu lên.
“Lứa đầu trong mùa,” Serena đáp.
“Chúng được mang từ London à?”
“Không... thưa hầu tước, từ... những khu vườn của Mandrake.”
Bấy giờ anh ngả đầu ra cười – một tiếng cười nồng nhiệt, trẻ trung như làm lui đi những bóng tối bụi bặm trong phòng.
“Tôi phải nói là em không chữa nổi.”
Serena cảm thấy căng thẳng dịu bớt trong lòng. Tim vẫn đập mạnh và nàng có thể cảm nhận tiếng đập rộn ràng nhưng không còn sợ hãi nữa. Môi nàng cũng thôi lắp bắp.
“Do vô tình mà hôm qua tôi tìm thấy lối đến đây,” nàng nói, “nhưng cha ngài mời tôi tới thăm ông lần nữa.”
“Thế làm sao em biết ông là cha của tôi?”
Serna nhìn anh qua rèm mi sẫm rồi nàng e dè nói:
“Tôi có thể dễ dàng nhận ra ông, thưa hầu tước, nhưng... sự thật... bị tuột ra.”
“Quái thật!” Justin kêu lên.
“Tôi đã thề sẽ không tiết lộ nó cho ai,” Serena nói. “Ngài tin tôi chứ?”
“Tô có thể không?” Justin hỏi, và để trả lời, cằm Serena vênh lên, nàng mở to đôi mắt nhìn anh.
“Ngài nghi ngờ tôi sao, hầu tước?”
“Em là người lạ, và chỉ trong một thời gian ngắn em tới đây, hầu hết các bí mật được cất giữ kỹ càng nhất Mandrake đều bị khám phá. Tôi nghĩ là tôi hơi e sợ em đấy, Serena.”
“E sợ ư? Ngài thích trêu chọc tôi, thưa hầu tước.”
“Không, tôi nói thật đấy.”
“Tôi hứa với ngài rằng các bí mật của Mandrake, cho dù kỳ lạ, cũng sẽ được giữ kín.”
Để trả lời, anh chìa tay ra.
“Em thề chứ?”
Nàng đặt tay mình vào tay anh và ngạc nhiên khi thấy sức ép bất ngờ từ những ngón tay.
“Tôi thề với ngài,” Serena nói. “rằng những gì tôi biết sẽ không bao giờ được bật ra khỏi môi.”
“Cám ơn em, Serena.”
Hầu tước Vulcan nói nghiêm trang, và nàng lúng túng khi thấy thay vì buông lỏng tay nàng, anh lại giữ nó bằng cả hai tay. Nàng cảm thấy sự ấm áp trong các ngón tay anh, một cảm giác lạ lẫm khi cảm thấy sự đụng chạm của anh đang dâng lên trong nàng. Nàng không giải thích nổi nhưng nàng biết nó. Nàng thấy lo sợ và bỗng nhiên lại e sợ anh.
“Thật là một bàn tay bé nhỏ,” hầu tước Vulcan dịu dàng nói, “nhưng nó lại nắm cả danh dự của Mandrake trong lòng.”
Bỗng nhiên và không ngờ anh nghiêng đầu và đặt môi lên lòng tay nàng. Trong giây lát nàng quá kinh ngạc để thốt lên lời, nhưng ngay khi nàng còn thở gấp gáp và run rẩy với sự đau nhức không cắt nghĩa nổi, tay nàng được buông ra và hầu tước Vulcan đứng dậy. Anh đứng quay lưng lại phía nàng trong một lúc, tay anh đặt trên kệ lò sưởi, rồi anh nói với bộ dạng thong thả thường ngày.
“Tôi tiếc rằng lúc này em không thể gặp cha tôi. Chiều nay ông hơi khó ở. Có lẽ em cũng biết ông bị bệnh tim. Ông bị đau chiều nay và người hầu đưa ông vào giường. Lúc này ông đang ngủ.”
“Tôi rất tiếc... ông không được khỏe.”
Giọng Serena trùng xuống. Đôi khi nàng thấy không thể nói rành mạch hay chế ngự được sự rung động trong lồng ngực đang làm giọng nàng run run.
“Khi ông thức dậy, mong ngài sẽ chuyển cho ông những quả dâu này, với..với tình yêu của tôi?”
Nàng vừa nói vừa đứng dậy, và đặt lẵng dâu xuống bàn rồi quay ra phía cửa nơi nàng vừa tới, nhưng hầu tước Vulcan chặn nàng lại.
“Serena, tôi vui” anh nói nghiêm trang, “là em tìm thấy thứ gì đó, hay đúng hơn là ai đó ở Mandrake để yêu. Vì em cũng đã thấy quá nhiều điều để ghét.”
Bất chấp ý chí của mình, nàng ngước nhìn anh. Ánh nến chiếu sáng trên khuôn mặt họ và có điều gì đó trong đôi mắt anh gần như khiến nàng bị bùa mê. Nàng không biết sao mắt Justin lại có nhiều biểu hiện đến thế. Không còn lạnh lùng, không còn châm biếm, chúng như được thắp sáng bởi cái gì đó bên trong, giữ nàng và lôi kéo nàng... tới cái gì đó nàng không hay nữa. Nàng chỉ biết rằng lúc đó có vẻ như Justin đã gửi một thông điệp cho nàng, rằng có điều gì đó anh cố gắng nói ra có gì đó không thể cất lên lời.
Họ đứng đó như thể được tạc ra từ đá, và khi Serena ý thức rằng hơi thở mình đang rất gấp gáp, rằng môi nàng hé ra. Nàng sợ hãi, nhưng kích thích lạ thường. Nàng cảm thấy mình phải đi, nhưng có cái gì đó bên trong ao ước ở lại.
Một khúc gỗ lăn vào trong lò sưởi phá vỡ bùa mê đang ràng buộc họ. m thanh tuy nhỏ nhưng đã gây sự chú ý của Justin, mi mắt anh rung rung và Serena thoát khỏi. Với một tiếng mấp máy tạm biệt rời rạc, nàng đi ra khỏi phòng, bước qua những bậc thang bóng loáng và chạy qua cánh cửa trong tường. Nó đóng lại sau lưng nàng và chiếc then rơi xuống. Rồi im lặng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.