Sư Huynh Ta Thực Quá Ổn Trọng

Chương 74: Ta ngả bài




Dịch: Vì anh vô tình
Biên: BsChien
Hiện giờ Lý Trường Thọ cảm thấy rất là khó hiểu.
Vì điều gì!
Lại đột nhiên có ba lão đạo Thiên Tiên cảnh xuất hiện ở phía trên không trung Tiểu Quỳnh phong?
Trong đó có hai người là trưởng lão trong môn phái, vị kia hắn không biết, nhưng trước đây tại cửa vào của Lâm Hải Trấn đã từng gặp qua, khí tức có chút quen thuộc.
Nhưng vì điều gì!
Ngao Ất và Tửu Ô lại ở vòng ngoài mê trận đảo quanh khắp nơi?
Phía trước là một thiếu niên sừng rồng, đằng sau một đạo nhân thấp bé, người trước bước đi có chút nôn nóng, người sau lại hể hả híp mắt cười.
Cả hai còn cùng nhau dựa theo chỉ dẫn của thẻ gỗ, đi về phía không gian trống dùng để tiếp khách.
Rốt cuộc hai người này làm thế nào lại đi chung?
Đây nhất định là duyên phận đặc biệt, mới có thể khiến hai người cùng tới và biến thành hai hố thần.
Đây rốt cuộc là chuyện quái quỷ gì?
Do Tửu Ô sư bá an bài?
Không thể nào, mấy năm nay giao tình của mình và Tửu Ô sư bá càng lúc càng sâu, hiệu quả của lời thề với đại đạo cũng còn.
Hả?
Phương hướng chủ phong còn có thật nhiều khí tức tiên nhân Thiên Tiên cảnh, đều ở bên trong chủ điện.
Lý Trường Thọ nhanh nhẹn phản ứng lại.
Bản thân mình tại Lâm Hải Trấn ngẫu nhiên gặp một nhóm Tiệt giáo, nghe được bọn họ nói chuyện vài câu hình như là tìm tiên môn để luận bàn đạo hạnh.
Nhưng ngàn lần không nghĩ tới, nhóm Tiệt giáo này chính là tìm Độ Tiên môn để luận đạo!
Ngao Ất và Độ Tiên môn cũng coi như có chút ân oán
Dù sao Ngao Ất cũng là Nhị thái tử của Đông Hải Long cung, mà gần nhất mấy chục năm nay lại cùng tiên môn ở Đông thần châu quan hệ có chút căng thẳng.
Chẳng lẽ lần này, tiểu long muốn làm hai giáo Nhân, Tiệt mâu thuẫn?
Chắc là không, Ngao Ất có vẻ không ngu xuẩn đến vậy. Nếu thật sự làm, Long tộc trong nháy mắt sẽ bị giáo chủ Tiệt giáo một kiếm xiên lên làm thịt rồng nướng.
Mặc dù bộ dáng của tên tiểu long này quả thật có chút...
…Cũng không thông minh cho lắm.
Hay do uống Giai Nhân Mị nhiều quá làm bị thương Long não rồi?
Trong lòng của Lý Trường Thọ nhanh chóng suy nghĩ. Lúc đầu hắn bị thế cục này làm cho mơ hồ, nhưng rất nhanh đã phản ứng kịp.
Hiện giờ, hắn có thể cảm giác được, toàn bộ ánh mắt ở Độ Tiên Môn đều chú ý đến Tiểu Quỳnh phong. Từng đạo tiên thức, linh thức cũng đang tập trung quan sát xung quanh đan phòng.
So với đám đệ tử bên trong Độ Tiên môn, mình biểu hiện ra tu vi ở khoảng trung bình khá, nên phương diện này chắc sẽ không xuất hiện vấn đề gì.
Thường việc gì cũng có nhân quả.
Trước khi mình độ kiếp có cùng Ngao Ất gặp một lần, đây là việc ngẫu nhiên.
Hắn xác định Ngao Ất không có nhận ra chính mình. Lúc ấy toàn bộ hành trình lên sân khấu hắn đều dùng hình dạng lão đạo mặt lạnh, khí tức thân thể cũng mô phỏng như vậy.
Nên tám mươi phần trăm, là vì luận bàn trên Trừ yêu đại hội ở Đông Hải.
Lần trước, con tiểu long này cố ý thua trong tay hắn mà không được, nên trong lòng thấy không được thoải mái, suy nghĩ bế tắc. Nhiều năm như vậy, dù hai bên cách xa vạn dặm nó nhất định phải đến để thua thêm một lần?
Lý Trường Thọ ngồi trong mật thất dưới đất, yếu ớt thở dài.
“Ài! một rồng, một gái này, ta vĩnh viễn không thể hiểu rõ trong mạch não bọn chúng suy nghĩ như thế nào!”
Giờ phải xử lí làm sao?
Lý Trường Thọ quan sát người giấy hoá thân bên trong đan phòng, nhìn ba cái Trắc Cảm Thạch mang theo bên mình đang nhẹ nhàng lấp lóe… Là do tiên thức của mình gây ra.
Do dự một chút, Lý Trường Thọ hóa thành một tia khói xanh bay trở về đan phòng. Sau đó hắn đi tới bồ đoàn sau đan lô, nhập tọa nhắm mắt suy nghĩ, dựa theo chính mình trước đây đã căn dặn tiểu sư muội, giả bộ như chuyên tâm ngộ đạo.
Lý Trường Thọ nghĩ, nếu như chính mình bế tử quan đột phá bình cảnh, thì nên có chút đột phá. Thế là hắn âm thầm điều chỉnh Quy Tức Bình Khí quyết.
Tầng ngoài hắn ngụy trang thành: Phản hư cảnh tầng năm.
Tầng bên trong ngụy trang thành: Phản hư tầng chín,
Cuối cùng tầng sâu nhất ngụy trang thành: Nguyên Tiên cảnh.
Sau khi làm xong những thứ này, Lý Trường Thọ lại bắt đầu điên cuồng tự tra xét lại. Hắn xác định bên trên Tiểu Quỳnh phong không có bất kỳ điều gì có khả năng bại lộ kho át chủ bài của mình.
Lúc này Linh Nga cũng khéo léo trốn ở bên trong nhà tranh của mình, làm bộ đang tu hành.
Lần này, sư muội biểu hiện rất tốt, sau này phải khen ngợi một chút.
Lý Trường Thọ biết, bây giờ mình chỉ có thể làm bộ đang bế tử quan ngộ đạo, để chờ cao thủ trong môn phái đánh thức hoặc bị động tĩnh trong trận pháp kinh động. Sau đó chỉ có thể lấy lui làm tiến, tìm cơ hội chuyển dời sự chú ý của đối phương!
Bên trong đại trận.
Ngao Ất và Tửu Ô đi theo chỉ dẫn của thẻ gỗ, từng bước một đến “phòng trà ngoài trời”kia. Cả hai không chịu được liếc mắt nhìn nhau.
Lúc này thân hình của Ngao Ất vẫn là thiếu niên mười hai mười ba tuổi, tính luôn sừng thì cao sáu thước, so với Tửu Ô cao hơn một cái đầu. Y đọc xong chữ viết trên thẻ gỗ, quay đầu nhìn xung quanh, trong ánh mắt tràn đầy vẻ không hiểu.
Tửu Ô cười nói:
”Thái tử Ngao Ất, rất rõ ràng nơi đây lại là lối rẽ.”
Ngao Ất cau mày nói:
”Trận pháp này ta đã tìm được tất cả sinh lộ, vì sao vẫn không thể ra được?”
Tửu Ô nói:
”Đây là liên hoàn trận do sư điệt Trường Thọ Sáng tạo, trước một chỗ sinh lộ thì tiếp theo phía sau lại là trận thế. Muốn phá giải trận này thì phải có hiểu biết cao minh về trận pháp, Ngao Ất thái tử chớ có miễn cưỡng.”
“Hừ!”
Ngao Ất hừ nhẹ một tiếng lạnh nhạt nói:”Ta thật không tin, hôm nay sẽ bị vây khốn ở đây!”
Sau khi nói xong, y từ trong ngực lấy ra một viên Bảo Băng Châu màu xanh lam. Bảo châu này nhẹ nhàng tỏa ánh sáng lấp lóe, trong nháy mắt khiến cho linh lực đang lưu động trong đại trận bị tắc nghẽn.
Ngao Ất cười nhạt một tiếng, quay người đi về phía lối vào, rất nhanh đã phát hiện ra lối đi mới. Tửu Ô ở phía sau vội vàng đuổi theo, khóe miệng lại càng nở ra nụ cười toe toét.
Năm đó, mình và Thi Thi hai vợ chồng liên thủ đều bị đại trận này làm choáng váng đầu óc, hôm nay trận pháp này, so với lúc trước rõ ràng càng muốn hoàn thiện, hoàn mỹ hơn.
Trên bản chất, liên hoàn trận này là do một số trận pháp cơ sở tạo thành nhưng dưới sự thiết kế tỉ mỉ của sư điệt Trường Thọ, thực sự đã trở thành “Bút pháp thần kỳ sinh hoa.”
Sau nửa canh giờ.
Ngoa Ất nhìn thẻ gỗ trước mắt, khóe miệng méo xệch.
[Lạc đường? ]
Lại trở về!
“Ghê tởm!”
Khuôn mặt thanh tú của Ngao Ất bởi vì cắn răng quá mạnh mà co rúm lại, sau đó y hất đầu tiếp tục đi một phương hướng khác. Bên trong đan phòng, mắt trái của Lý Trường Thọ hé mở ra khe hở nhỏ:
”Vật trong tay tiểu long hình như là pháp bảo phá trận, nhưng vẫn cũng chỉ ở bên ngoài đi quanh, đây rõ ràng là y chỉ biết chút da lông về trận pháp.”
Ngẫm lại, Lý Trường Thọ âm thầm cởi bỏ mấy tầng trận pháp trong phạm vi trăm trượng quanh đan phòng, khiến những Thiên Tiên kia chỉ cần nhìn kĩ vị trí đan phòng, có thể thấy hắn chỗ này đang bế quan đả tọa.
Như thế càng thêm hợp lí.
...
Lại qua nửa canh giờ.
Không trung Tiểu Quỳnh phong ba vị Thiên Tiên sắc mặt khác nhau, trưởng lão Độ Tiên môn tự nhiên là lộ vẻ mỉm cười, nhưng không thể cười quá mức. Lão đạo Nguyên Trạch cũng là mỉm cười nhưng lông mày thì nhăn lại.
Bọn họ có thể thấy rõ tình hình trong trận, thấy Ngao Ất như con ruồi không đầu đang đi loạn khắp nơi, làm trong lòng Nguyên Trạch lão đạo có chút nóng nảy.
Phía trong trận.
Hai mắt Ngao Ất đã tràn đầy tơ máu, tâm cảnh cũng có chút bất ổn, xách theo một thanh bảo kiếm và viên băng châu bước nhanh trong đại trận.
Ở phía sau Tửu Ô không nhanh không chậm đi theo, đề phòng vị này cầm linh bảo trường kiếm lấy lực phá trận. Thêm một lúc sau, Tửu Ô sẽ trực tiếp mời sư phụ mình ra tay, mang hai người bọ họ ra ngoài để vị Long cung thái tử này chính thức nhận thua.
Không cần sư điệt Trường Thọ xuất quan, mọi chuyện cũng đã xong.
Dần dần, hô hấp của Ngao Ất bắt đầu gấp rút, nhưng xem ra vẫn thanh tĩnh. Mặc dù trong lòng sốt ruột nhưng y cũng không gây ra hành động bất lợi gì.
Xông trận là do y đáp ứng, nếu vượt qua được thì coi như thắng!
Trận pháp nơi đây đúng là của luyện khí sĩ Phản Hư cảnh bố trí, nhưng rốt cuộc chính mình lại không thể đi ra...
Thậm chí, đến cả trận nhãn cũng tìm không được!
Lúc trước mình được chỉ dạy, học được nhiều nguyên lí trận pháp... Long tộc tại phương diện trận pháp đều tệ như vậy sao?
Không, Long tộc của ta còn có thể đứng lên!
Tửu Ô nhỏ giọng nói:
“Thái tử Ngao Ất, nếu không hay là...”
“Ta sẽ phá trận.” Ngao Ất quay đầu gầm nhẹ một tiếng.
“A, xin ngài cứ tự nhiện, tự nhiên đi.” lập tức Tửu Ô cười đến híp cả mắt, chắp tay đi theo ở sau sợ để mất dấu Ngao Ất.

Phía ngoài trận, trên mây.
Hai vị thiếu nữ thương lượng vài tiếng, Hạm Chi nói khẽ:
“Sư phụ, ngài cũng truyền cho con không ít bản lĩnh về trận pháp, không bằng để con và sư tỷ Nhu Nhu cùng đi xuống thử xem sao. Việc này cùng sư thúc Ngao Ất đang luận bàn không quan hệ, căn bản là đệ tử nóng lòng không đợi được.”
Lão đạo Nguyên Trạch nhìn về phía hai vị trưởng lão Độ Tiên môn, hai vị trưởng lão tự nhiên gật đầu đáp ứng. Bọn họ cũng muốn nhìn xem, liên hoàn trận bên ngoài Tiểu Quỳnh phong có bao nhiêu huyền diệu.
Ngoài ý muốn lại phát hiện ra nhân tài trận pháp chi đạo!
Sau đó căn dặn Bách Phàm điện, phải trọng điểm bồi dưỡng Trường Thọ ở phương diện này mới được.
“Đi, đi” lão đạo Nguyên Trạch khoát tay, Hạm Chi và Thiếu nữ kia nhẹ nhàng đáp xuống, đi vào trong trận.
Một lát sau...
Hai tên thiếu nữ Nguyên Tiên cảnh thiếu nữ nhìn miếng thẻ gỗ kia, trên trán cùng treo đầy hắc tuyến.
[ Lạc đường?]
Hạm Chi thấp giọng nói:
“Người bày trận này có chút phách lối!”
“Đằng sau còn có thẻ gỗ.”
“Xem hắn còn chiêu gì, đi qua nhìn một chút!”
Hôm nay, khách nhân đến “Phòng trà ngoài trời” còn nhiều hơn so với mười năm trước cộng lại.
...
Bên trong đan phòng, Lý Trường Thọ dùng tiên thức nhìn thấy, trong lòng yên lặng thở dài, tiếp tục giả bộ như bế quan đột phá.
May mắn là trước đây, bí mật mấu chốt của liên hoàn trận, hắn đã thông qua Tửu Ô hiến tặng cho môn phái, còn được trong môn ban thưởng lò luyện đan.
Một điểm tai họa ngầm cuối cùng cũng bị mình trước thời hạn ấn chết. Chỉ là sau ngày hôm nay, trận pháp chung quanh đan phòng, dự đoán sẽ trở thành một nơi tham quan trong môn phái...
Thật? Hạng mục của Tiểu Quỳnh phong: Mê trận khốn trận đại mạo hiểm!
Sau sự việc lần này, với đủ loại trước đây, hắn tên “Đệ tử ưu tú” đã gây ra quá nhiều sự chú ý.
Việc này thật sự làm Lý Trường Thọ có chút đau đầu...
Đệ tử ưu tú không ai biết, không thể chịu nổi!
Lần này, thừa cơ hiện ra cấp độ “Thấp kém tiên miêu” đi. Nếu không với đủ loại tình huống quá mức khác thường, ngược lại càng khó giải thích.
Trong lòng Lý Trường Thọ nhanh chóng suy nghĩ.
Muốn ngụy trang thì các phương diện cần phải cân đối, phải có mức “lộ”, để cho người khác cảm giác họ nhìn thấy lai lịch của mình, vậy mới là cảnh giới ngụy trang cao siêu.
Năm đó ứng phó suy đoán của Tửu Ô, chính là bại lộ một chút ra, làm cho lão Tửu Ô tưởng mình đã biết toàn bộ.
Lần này ứng phó các cao thủ trong môn phái, cũng chỉ có thể tiếp tục dùng cách này, từ đó kiếm được một ít chỗ tốt.
Hiện giờ, cần biểu lộ cấp độ tu vi “Chuẩn tiên miêu”, hấp dẫn lực chú ý đến trên tu vi từ đó che dấu điều bất thường khác. Tóm lại phải để người khác cảm thấy “Thì ra hắn tư chất không tệ, chẳng trách có thể làm ra được nhiều chuyện như vậy”.
Sau đó, Lý Trường Thọ chỉ cầu an ổn mấy năm lại cố ý đụng đến bình cảnh, rồi tiến cảnh tu vi trở về thành “đệ tử ưu tú”, trong môn phái cũng không quá chú ý tên đệ tử Tiểu Quỳnh phong này nữa.
Át chủ bài tu vi lộ ra một chút, về sau có thể bù lại, nếu bại lộ cái khác thì tương đối phiền toái. Sau này, mình phải gấp bội cẩn thận.
Bản thân vất vả giấu diếm át chủ bài là vì ứng đối các nguy hiểm, để sống sót tốt hơn, cho nên dù bại lộ ra một phần nhỏ bé cũng là thua thiệt.
Nếu có thể quay lại, ban đầu ở dưới đáy biển... nên cho tên Ngao Ất này một chút Thất Tâm tán!
Chỉ một chút xíu, liều lượng khoảng trăm triệu chút xíu thôi!
Tiếp tục qua nửa canh giờ...
Ánh nắng chiều phủ kín phía tây bầu trời, chiếu sáng lên khuôn mặt nhiều nếp nhăn đang nở nụ cười rực rỡ như hoa cúc của các vị trưởng lão. Có hai vị luyện khí sĩ Kim Ngao đảo và ba vị trưởng lão Độ Tiên môn đến đây.
Trong lòng trưởng lão Độ Tiên môn, từng người đều khen Lý Trường Thọ và Tửu Cửu lên tận trời, đối với biện pháp đuổi Ngao Ất của Tửu Ô cũng rất nhiều tán thưởng.
Quả nhiên đủ cơ linh.
Một vị trưởng lão Độ Tiên môn chủ động cho bậc thang, đỡ râu cười nói:
“Nơi này trận pháp là do đệ tử Lý Trường Thọ của Độ Tiên môn, dùng nhiều năm nghiên cứu bố trí thành liên hoàn trận pháp, được thiết kế tỉ mỉ, do sư điệt Tửu Cửu tu vi Chân Tiên cảnh bố trí mà thành.
Mặc dù đều là trận pháp đơn giản nhưng tương đương với Chân Tiên làm ra, thái tử Ngao Ất và hai vị tiên tử không qua được là điều bình thường.”
“Ài”
Lão đạo Nguyên Trạch thở dài, nói:
“Để ta vào mang ba người bọn nó ra, lần này sư đệ Ngao Ất lại bại một trận.”
Nói xong, Nguyên Trạch chắp hai tay sau lưng hạ xuống đại trận.
Bằng thủ đoạn của Thiên Tiên, tiên lực cuốn lên lập tức có thể thổi đổ hết trận cơ ở đây, nhưng như vậy quá mức mất mặt.
Lão đạo Nguyên Trạch đứng bên ngoài nhìn hồi lâu, cảm thấy mình đã nhìn ra phương pháp phá trận, lúc này lòng tràn đầy tự tin muốn vì luyện khí sĩ Kim Ngao đảo vãn hồi chút mặt mũi...
Hai đứa tiểu bối và một tiểu sư đệ, lần này đúng là bêu xấu, cũng không còn cách nào khác.
Nhưng mà...
Lão đạo Nguyên Trạch không ngờ tới chính là...
Một lát sau...
[Lạc đường?]
Lão đạo Thiên Tiên không chịu được ngửa mặt lên trời thở dài, trận pháp này quả nhiên giấu diếm huyền cơ.
Xoay người, Nguyên Trạch lão đạo tiếp tục phá trận.
Trên mây mấy vị Thiên Tiên hai mắt nhìn nhau, lúc này lại không biết nên nói điều gì...
Sau khi Lý Trường Thọ độ kiếp trở về, xác thực có động chút mấy chỗ trận cơ bên ngoài trận pháp. Vị thiên tiên này, muốn cưỡng ép phá trận thì dễ dàng, nhưng lúc này lão đạo Nguyên Trạch còn muốn ganh đua nhất định phải tự phá giải trận pháp.
Thật ra trận này là Phong bế liên hoàn trận. Trên lý thuyết, phương pháp giải trận duy nhất là cưỡng ép phá mở, phá hư cơ sở trận pháp bên trong.
Nhưng lão đạo này có thể trực tiếp dùng man lực sau?
Việc này quan hệ đến trình độ tiêu chuẩn trận pháp của luyện khí sĩ Kim Ngao đảo!
Hơn nữa còn quan hệ đến da mặt của lão đạo Nguyên Trạch!
Thế là, không biết đây là cái thứ mấy...sau nửa canh giờ...
Ngao Ất và Tửu Ô nhìn về lão đạo Thiên Tiên cảnh phía trước đang đi qua đi lại, cả hai sững sờ tại chỗ.
“Nguyên Trạch sư huynh!”
Ngao Ất hô to một tiếng, đi về phía trước thì cảnh sắc xung quanh lại biến hóa. Lão đạo Nguyên Trạch nhắc tay áo che mặt, nhưng trận pháp chuyển dời, thân ảnh của lão nhanh chóng biến mất không thấy gì nữa.
“Cái này...” Ngao Ất trừng hai mắt, cả người run rẩy.
Tửu Ô vội vàng chạy tới, cười nói:
“Thái Tử, trời không còn sớm, nếu không? Hả?”
“Ta nhất định có thể phá trận này! Ta nhất định có thể phá trận này!”
Ngao Ất run giọng hô, rút kiếm tiếp tục đi về phía trước, toàn thân loạn run.
...
Không thì, đêm nay thu thập đồ đạc mang theo sư phụ và sư muội chạy trốn đi.
Tốt nhất, vẫn là trốn đi.
Độ Tiên môn... không có cách nào trông đợi!
Điều này tự nhiên là nói đùa, chính mình vất vả nhiều năm kinh doanh Tiểu Quỳnh phong, nơi này mới là địa phương tương đối an toàn.
Đúng lúc này, đột nhiên một tia Tiên thức từ trên không rơi xuống, khóa chặt trên người Lý Trường Thọ, nhẹ nhàng nhiễu loạn một chút tinh thần của hắn.
Nhiễu loạn vô cùng nhẹ nhàng, Lý Trường Thọ hiểu, đây là cao thủ trong môn phái muốn tỉnh lại hắn nhưng lại sợ ảnh hưởng đến tâm cảnh.
Có thể để ý một tên đệ tử như vậy xem ra cũng có lòng. Hai mắt của Lý Trường Thọ mờ mịt mở ra, giống như đang tại tu hành bị đánh thức.
Tiếng nói của Vong Tình thượng nhân từ bên tai vang lên:
“Đừng tu hành nữa, thả người trong trận ra đi. Ngao Ất tìm đến ngươi luận bàn, đã là tu vi Nguyên Tiên cảnh, sau đây có lẽ y sẽ áp chế cảnh giới quyết đấu cùng ngươi.
Ngươi không nên quá để ý thắng bại, chỉ cần không thua quá nhanh ngay tại tiên môn nhà mình.”
Lý Trường Thọ vội vàng đứng lên, đối với không trung vái chào:
“Đệ tử tuân mệnh.”
Áp chế cảnh giới cùng mình động thủ?
Hắn bước nhanh tới trước cửa đan phòng, làm ra vẻ nhìn quanh phía trước, trong lòng âm thầm hạ quyết tâm, nắm chặt hai tay!
Ngả bài đi!
Trên ngọc bài lưu chuyển, một trận gió nhẹ nổi lên khắp nơi trong rừng.
Lý Trường Thọ từ trước đan phòng cưỡi mây bay lên, chậm rãi tới giữa không trung, tu vi Phản Hư cảnh cấp bảy không thể nghi ngờ!
Cảnh giới này tựa hồ đột phá không lâu, có chút bất ổn.
Không trung, trong rừng, các vị trưởng lão và tiên nhân Tiệt giáo, Tửu Ô, Ngao Ất và hai vị tiên tử Tiệt giáo, còn có vị Thiên Tiên kia đồng thời nhìn lại...
Trong tiên môn, dường như có từng đạo ánh mắt đều rơi vào trên ngươi Lý Trường Thọ.
Điều này làm hắn có chút khó chịu nhưng xem ra có thể sống sót qua đợt này.
Hắn bỗng nghe Tửu Ô vội vàng truyền âm nhắc nhở:
“Ngươi chưa che giấu tu vi!”
Lý Trường Thọ ngẩn ra, chắp tay vái chào Tửu Ô, sẵn tiện nói:
“Đệ tử Lý Trường Thọ của Tiểu Quỳnh phong, bái kiến các vị trưởng lão, sư bá, sư thúc và các vị tiền bối.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.