Sư Huynh Ta Thực Quá Ổn Trọng

Chương 31: Lời mời từ Long Cung




Dịch: Lolotica
Biên: Mèo Bụng Phệ + Độc Hành
Bầu không khí đột nhiên trở nên lúng túng.
Lý Độc Hành và Lam Phiêu Diêu phối hợp vô cùng ăn ý, cả hai đồng thời hí hửng ngửa mặt cười tủm tỉm......
Nhìn Thương Long bay lượn như chim phía bên ngoài hộ sơn đại trận pháp, đuôi rồng lướt qua không khí kéo theo bụi bay mù mịt, đám con nhang đệ tử ở bên trong thì chậc chậc tặc lưỡi trước con rồng uy vũ này.
Uy áp của Thiên Tiên xuyên qua màn sáng của hộ tông trận pháp phủ xuống Độ Tiên môn, làm cho đám người của Độ Tiên môn chân tay run lấy bẩy, kẻ cuống cuồng trốn lấp, người bận rộn rung rinh.
Bất chợt từ phía đỉnh núi có mấy luồng sáng bay vút ra ngoài rồi hóa thành bốn người lơ lửng hờ hững nhìn về phía đám mây ở phía xa.
Đứng đầu là một đại hán râu quai nón mang đạo bào hoa lá cành, tay cầm bình ngọc có núm tay cầm bịch bao bố màu trắng trắng có dòng chữ Goon xinh xắn. Thân hình lão cũng cường tráng lực lưỡng như ai, nhưng mỗi tội là bụng hơi bự do ở trong tông môn tránh Covid.
Lão vừa xuất hiện đã làm con Thương Long vội vàng té khẩn trốn vào trong mây. Đây là lần đầu tiên Lý Độc Hành nhìn thấy Vong Tình thượng nhân.
Không sai, lão giả tóc bạc này chính là sư phụ của Tửu Tự, Thiên Tiên của Độ Tiên môn đạo hiệu Vong Tình thượng nhân.
Đứng sau lưng Vong Tình thượng nhân là một lão giả tay cầm phất trần, miệng mỉm cười và lão phụ đang chống gậy tươi cười.
Ngoài ra còn có một vị tiên tử xinh đẹp mặc nghê thường, quanh nàng có một đám sương mỏng vờn quanh khiến không người nào thấy rõ.
Xích Lân Thương Long lẩn trong đám mây quát:
- Các ngươi chính là người đứng đầu Độ Tiên môn?
Vong Tình thượng nhân không thèm ngẩng đầu, giọng nói lạnh nhạt truyền khắp bên ngoài đại trận:
- Bần đạo cũng chỉ là một kẻ vô danh trong môn phái mà thôi, nào có tư cách chủ trì Độ Tiên môn.
Chẳng qua thấy con rắn nhà ngươi hết sức vô lễ, nên đích thân đến để dạy bảo ngươi một chút.
- Lớn mật!
Xích Long ẩn trong mây nổi giận gầm lên một tiếng, mây bụi khắp trời đa phần bị thu nhỏ lại. Long trảo chứa đầy tức giận chụp xuống đầu Vong Tình thượng nhân.
Long Trảo đón gió, thoáng chốc lớn tới mấy trăm trượng, che kín bầu trời. Nó lao xuống như muốn đập nát Phá Thiên Phong và đại trận hộ sơn của Độ Tiên môn.
Thấy cảnh này, phần lớn đệ tử đều nín thở. Những đệ tử tu vi cao hơn cũng lộ ra sắc mặt lo lắng.
Đứng bên cạnh Lý Trường Thọ, Lam Linh Nga vô thức nắm chặt cánh tay sư huynh. Tu vi của nàng quá thấp, lại bị long uy làm kinh sợ, đáy lòng tràn đầy lo lắng.
Lý Trường Thọ vội phóng ra một luồng linh khí bao phủ toàn thân sư muội. Hắn chống đỡ giúp nàng một phần áp lực, tránh tâm ma nảy sinh trong lòng nàng.
Cùng lúc đó!
Long trảo giống như một ngọn núi đang rơi xuống đại trận hộ sơn.
Nó mang theo kình phong ập đến màn chắn mỏng manh của đại trận hộ sơn, khiến vách tường lóe lên hào quang.
Nhưng long trảo khổng lồ này bỗng nhiên ngừng giữa không trung, chẳng cách nào rơi xuống được nữa.
Lý Trường Thọ tập trung pháp lực vào hai mắt, chăm chú nhìn lên. Chỉ thấy Vong Tình thượng nhân giơ cánh tay trái lên cao, ngón tay trái ghép lại thành kiếm chỉ, đầu ngón tay chỉ cách lớp da cứng rắn của long trảo khổng lồ một tấc.
Vẻn vẹn một động tác, lão đã đỡ lấy cái long trảo khổng lồ kia.
Chỉ vẻn vẹn một ngón tay đã có thể đỡ được Long trảo to như quả núi.
Mái tóc dài của Vong Tình thượng nhân bay phần phật, áo bào phất phơ trong gió. "Hừ!"
Tay trái Vong Tình thượng nhân nhẹ nhàng ấn nhẹ, long trảo khổng lồ lập tức vỡ nát thành mây mù đầy trời.
Thân hình Thương Long hiện ra giữa lớp mây mù cuồn cuộn, nó bị một luồng sức mạnh vô hình bao bọc, thân hình khổng lồ không ngừng giãy giụa, rồi bị ném lên chín tầng mây xanh...
Một lát sau, Thương Long bay trở về từ không trung. Nó nổi giận đùng đùng, gầm lên giận giữ.
Vong Tình thượng nhân ngẩng đầu nhìn nó, trong mắt đã xuất hiện sát ý.
Thương Long ngừng gào thét, thân rồng lóng lánh phát ra ánh sáng đỏ rực, rồi hóa thành một tráng hán đầu rồng thân người cao to mặc chiến giáp, sắc mặt vừa sợ vừa giận.
Vong Tình thượng nhân lạnh nhạt nói: "Mới bước vào Thiên Tiên đã dám đến Độ Tiên môn giương oai, ngươi chán sống phải không?"
Tráng hán đầu rồng thân người gầm lên một tiếng lớn nhưng cũng không dám tiếp tục ra tay, chỉ đứng trên không trung gào lên: "Độ Tiên môn được lắm, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt.
“Ta chính là đặc sứ của Đông Hải long cung, Đại tiên phong thuỷ quân Long cung!
Bọn ngươi các ngươi dám vô lễ như thế, ta sẽ bẩm báo với Long Vương, ít ngày nữa điều binh khiển tướng đến san bằng sơn môn nhỏ bé này!"
Lão đạo đứng sau Vong Tình thượng nhân cười nói: "Long cung thật có khí phách, hiếm thấy, hiếm thấy.
Chỉ có điều, dùng Độ Tiên môn chúng ta để lập uy có phải quá quắt lắm không?
Dù sao Độ Tiên môn chúng ta cũng thuộc dòng dõi Đạo giáo nhất mạch, được Đạo giáo che chở. Đông Hải Long cung không bảo vệ Đông Hải, tích công đức cho bản thân, lại dung túng cho ác long đi gây chuyện bốn phương. Tôn giá không nói lời nào đã tới đánh phá hộ sơn đại trận của Độ Tiên môn ta.
Chẳng lẽ, vị đại tiên phong này định châm ngòi cuộc chiến giữa Luyện Khí Sĩ Nhân tộc và Long tộc sao?"
"Ngươi!"
Thời nay đã khác xưa, thời đại Vu Yêu đại chiến, nhân tộc còn nhỏ yếu. Nhưng thời này nhân tộc là chủ nhân của thiên địa này, cường thịnh hơn hẳn Vu Yêu.
Không nói tới việc Luyện Khí Sĩ Nhân tộc hợp lực tấn công Long tộc, chỉ cần Tiên môn của Đông Thắng Thần châu cùng một hai vị đại năng của tam giáo đã đủ để Tứ Hải Long Cung chật vật rồi.
Lần này, Xích Long đâm lao phải theo lao rồi.
Bên ngoài Độ Tiên môn, lão phụ kịp thời đứng ra mỉm cười nói dăm ba câu giảng hòa, giúp cho Xích Long xuống nước một bậc thang.
Xích Long cũng mượn cơ hội này, nghiêm mặt nói rõ ý đồ...
"Thời gian trước, Độ Tiên môn các ngươi đến Đông Hải trừ yêu, đệ tử nội môn các ngươi đã ngộ thương binh lính của Long tộc chúng ta.
Nhưng Long Vương cũng không muốn làm to chuyện quá mức. Ba năm sau Đông Hải tổ chức đại yến hội, mời tất cả các tiên môn của Đông Thắng Thần Châu cùng tham dự, không say không về.
Khắp Đông Hải long cung ta đều có bảo vật, đệ tử Nhân tộc có biểu hiện xuất sắc sẽ được trọng thưởng.
Đây là thiệp mời, chớ vắng mặt.
Hừ!"
Nói xong, tráng hán đầu rồng ném ra một tấm thiệp mời lóng lánh kim quang, quay người hóa thành Thương Long biến mất trong tầng mây.
Lão phụ thu được thiệp mời, hô lớn: "Đại tiên phong đi thong thả, chúng ta không tiễn."
Tức khắc, bên trong Độ Tiên môn tràn đầy tiếng cười trêu trọc vị tướng quân Long Tộc kia.
Bốn vị trưởng lão trước khi ra ngoài hẳn là đã trao đổi tốt rồi. Vong Tình thượng nhân giả bộ tức giận, lão đạo kia mở miệng uy hiếp, lão bà thì hòa giải.
Ba vị Thiên Tiên diễn kịch một chút, liền sắp xếp thoả đáng vị tướng quân Long cung này.
Xích Long vốn định lập uy với Độ Tiên môn, ngược lại bản thân thảm bại, một lời cũng không dám nói đạp mây chạy mất hút.
"Mây theo rồng, gió theo hổ", Thương Long đạp mây phía chân trời cũng là cảnh hiếm thấy.
"Sư huynh," Lam Linh Nga nhỏ giọng hỏi: "Đây là cường giả sao?"
Lý Trường Thọ lắc đầu, nhẹ nhàng nói: " Đây chỉ có thể coi là cao thủ, không tính là cường giả..."
Sau đó, hai huynh muội nhớ tới chuyện lúc trước, đồng thời cúi đầu nhìn lại.
Bên cạnh cái lồng chim, Tề Nguyên lão đạo đang lén lút đóng cửa lại, chuẩn bị chuồn đi...
Lam Linh Nga tiếp tục nhìn lên bầu trời, giả vờ không phát hiện ra sư phụ;
Lý Trường Thọ thì nhắm mắt suy ngẫm, giả bộ đang lĩnh ngộ cảnh chiến đấu vừa rồi.
Tế Nguyên làm sao không biết hai tên đồ đệ đang chiếu cố lão.
Trên trán nhiều nếp nhăn của lão đạo nổi lên gân xanh, mặt xụ xuống, môi mấp máy mấy lần nhưng lại không lên tiếng.
"Khục, khục!
Không được rồi!
Sư phụ cũng lần đầu Độ Kiếp, không có kinh nghiệm.
Sư phụ đi trước... Về trước tiếp tục bế quan!"
Nói xong, Tề Nguyên quay người che mặt, đạp mây cấp tốc chuồn đi.
Hai huynh muội vẫn đứng tại chỗ, đến khi Tề Nguyên về đến nhà tranh mở ra mấy lớp trận pháp, mới dám bật cười thành tiếng.
Xích Long kia, xem như tập luyện Độ Kiếp.
May mắn không quấy rầy những đệ tử các núi khác đến xem lễ, cũng vì Xích Long hấp dẫn sự chú ý của mọi người, bằng không thì Tề Nguyên đạo trưởng sẽ...
Ý định tự tử cũng đã xuất hiện.
Không đột nhiên Độ Kiếp, thật ra cũng là chuyện tốt.
Lý Trường Thọ có phần lo lắng cho "Bảo dược" của sư phụ sẽ bị sư phụ lấy ra kiểm tra.
Nhưng mà nghĩ lại, dù sư phụ lấy ra nhìn cũng không thể nhận ra đó là Dung Tiên Đan.
Đồng thời Tề Nguyên lão đạo cũng không giỏi luyện dược hay chuyên trận pháp.
Nhập môn tu hành cả ngàn năm, Tề Nguyên dành phần lớn thời gian để tăng tu vi bản thân, có thể vì đạo cơ bị hao tổn nên đoạn đường đi này quá khó khăn.
Mà Tề Nguyên đối mặt với Thiên Kiếp cũng không có nhiều hy vọng, chính là vì đạo cơ bị tổn thương.
Giúp đỡ sư phụ tu bổ đạo nguyên cũng chính là phương án thứ ba của Lý Trường Thọ nhằm giúp sư phụ Độ Kiếp.
Phương án thứ ba này có thể điều trị tận gốc, nhưng lại là phương án hung hiểm gian nan nhất...
Đạo cơ của sư phụ bị tổn hại là do khi xưa bị thương một lần.
Nguyên nhân bị thương, Lý Trường Thọ đã hỏi sư phụ nhiều lần nhưng chưa bao giờ nhận được câu trả lời chính thức, chỉ biết là khi tu hành xảy ra sự cố.
Lần đó bị thương, các tiền bối trong môn phải dùng lượng lớn đan dược mới có thể giữ được tính mạng của lão.
Tiểu Quỳnh Phong lúc đó chỉ có một mình Tề Nguyên đạo trưởng, sư tổ của Lý Trường Thọ ra ngoài lịch lãm chín trăm năm trước, vẫn chưa trở về.
Trong quá trình tu bổ đạo cơ, tông môn cung cấp cho Tề Nguyên rất nhiều thuốc trị thương nhưng lại thiếu một ít dược liệu quý hiếm.
Sau khi đạo cơ tạm thời ổn định, Tề Nguyên lại dùng mấy trăm năm tu hành để chữa trị tận gốc tổn thương đạo cơ. Nhưng đạo cơ bản thân đã tổn thương, muốn lành lặn lại thì khó khăn biết bao nhiêu.
Giống như cái cây mọc nghiêng, không ngừng sinh trưởng lệch khỏi hướng lên trời, cuối cùng trở thành....
Một cây già xiêu vẹo.
Hiện trạng của Tề Nguyên trưởng lão cũng giống như vậy.
Muốn giúp sư phụ tu bổ đạo cơ, sẽ phải phế đi tu vi sư phụ vất vả tu luyện mấy trăm năm qua, đồng thời dùng lực lượng một lần nữa xé rách đạo cơ đã khép lại của sư phụ, rồi dùng dược liệu quý hiếm bổ sung vào đạo cơ bị tổn thương.
Vì vậy, Lý Trường Thọ mới ưu tiên lựa chọn phương án thứ nhất kèm phương án thứ hai, còn phương án thứ ba và thêm sáu phương án chuẩn bị để qua một bên, xem tình huống thế nào rồi tính tiếp.
Kết thúc sự kiện Xích Long, Tề Nguyên đạo trưởng bế quan hai tháng.
Hai tháng sau, Tề Nguyên trở lại vị thế một vị sư phụ, giải đáp kỹ càng mấy vấn đề khúc mắc của Lý Trường Thọ.
Nhưng Lý Trường Thọ đã sớm chuẩn bị, sau khi nghe sư phụ giảng giải lại nêu ra mấy vấn đề mới. Tề Nguyên bị Lý Trường Thọ hỏi khó, lại một lần nữa về nhà tranh bế quan, tiếp tục tham ngộ đại đạo...
Trong khoảng thời gian này, Lý Trường Thọ lại chuẩn bị mấy công cụ cần dùng để độ kiếp.
Sư phụ lần này xuất quan, Lý Trường Thọ có thể cảm nhận được xung quanh sư phụ xuất hiện từng sợi khí tức chấn động mờ mịt.
Đây là bị thiên đạo chú ý, dấu hiệu sắp Độ Kiếp.
Chậm nhất là hai năm nữa sư phụ sẽ Độ Kiếp, mà bản thân hiện giờ lại hoàn toàn không thể giúp được gì.
Độ Kiếp dù sao cũng là tự mình đối diện, người ngoài không thể can thiệp.
Vì vậy một năm chín tháng sau...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.