Sư Huynh Ta Thực Quá Ổn Trọng

Chương 194: Nguyệt lão cảm tính tự động bảo hộ Thọ




Dịch: BsChien
***
Linh Nga nghe xong lời này, lập tức... tinh thần tỉnh táo như sáo.
Nhiều năm như vậy, nàng vì dụ dỗ cưa cẩm sư huynh nhà mình, cũng coi là vắt hết óc, đủ kiểu tính toán, nhưng thủy chung là trăm bề không lừa được, khiến nàng thường xuyên có cảm giác thất bại.
Linh Nga quả nhiên là sợ, sợ sư huynh từ chỗ yêu mến đối với mình, qua thời gian dài liền thành thuần túy chỉ là "Chiếu cố"...
Nàng từ lúc mười sáu mười bảy tuổi mới biết yêu, liền đã bị ảnh hưởng bởi tập tục đạo lữ trong môn, đã xác định đời này nhất định phải trở thành đạo lữ của sư huynh mình!
Nhưng tùy theo, trong lòng Linh Nga cũng không có quá nhiều chờ mong.
Nàng đại khái biết được, vị muội muội Giao nhân tộc đáng yêu này có thể xuất ra cái gì...
Để tán đổ sư huynh, nàng đã áp dụng đủ các biện pháp thông thường từ thấp cấp đến cao cấp, từ nũng nịu đáng thương, giả say lơi lả, dục cầm cố túng, khiêu khích đưa tình…
Nhiều năm như vậy, nàng vẫn hoàn toàn thất bại trong chuyện này, cho tới bây giờ hầu như không có kế sách nào mà bản năng nàng chưa từng dùng qua?
Mãi cho đến gần đây, nàng cảm thấy sư huynh khả năng giai đoạn hiện tại không có tâm tư tìm đạo lữ, cho nên nàng tập trung tinh lực củng cố hình tượng sư muội của mình. Đồng thời bảo trì khoảng cách nhất định với sư huynh, để tránh chính mình... Bị sư huynh thật sự hợp lý biến thành thân sư muội!
Cho nên, Linh Nga vẫn không ôm quá nhiều hi vọng, chỉ là khách khí đáp lại một câu:
"Không dối gạt muội muội, đáy lòng ta tất nhiên là có người."
Tửu Cửu ở bên liền cười khúc khích, nói với Khương Tư Nhi:
"Người này nha, vừa rồi ngươi còn gặp qua đấy?"
"Ồ? Hẳn là chính là vị Trường Thọ huynh trưởng kia?"
Gương mặt xinh đẹp của Linh Nga không khỏi đỏ bừng lên, tuy có chút không có ý tứ, lại là nhẹ nhàng gật đầu xác nhận.
"Cái gì?"
Cái đầu nhỏ của Hùng Linh Lỵ từ bên cạnh bu lại.
Có thể là bởi vì thân thể nàng quá mức hùng tráng, khiến cho Khương Tư Nhi không chịu được lui ra sau lưng Linh Nga né tránh.
Hùng Linh Lỵ ngạc nhiên nói:
"Linh Nga ngươi lại yêu mến biểu huynh của ta hả?”
Khuôn mặt Linh Nga lập tức càng thêm ửng đỏ, không chịu được lấy tay che mặt.
Tửu Cửu thì tỏ ra hết sức vui mừng, ngồi xếp bằng ngửa mặt lên trời cười lớn, kém chút liền trọng tâm mất cân bằng té lật ra sau.
Khương Tư Nhi thì hé miệng cười khẽ, đáy lòng rơi xuống một tảng đá lớn.
"Lưỡng tình tương duyệt, cái này càng dễ làm hơn."
Vì phòng ngừa tập tục cực kì cá biệt của Long tộc ảnh hưởng đến Ất Ất nhà mình, lần này nàng bỏ hết cả tiền vốn để giúp vị Trường Thọ huynh này một lần, giúp huynh ấy có thể dễ như trở bàn tay ôm mỹ nhân về nhà…
Thế là, Khương Tư Nhi nói khẽ vài câu bên tai Linh Nga.
Thầm thầm thì thì, như thế như vậy.
Linh Nga đầu tiên là run lên, sau đó liền hỏi: "Thật chứ?"
"Tất nhiên, ta làm sao lại đi lừa gạt tỷ tỷ? Đây chính là bảo vật hiếm có của nhất tộc chúng ta."
Khương Tư Nhi ôn nhu cười cười rồi lấy trong thủ trạc ra một cái hộp gấm, đưa cho Linh Nga,
"Vật này liền xem như là lễ gặp mặt tặng cho tỷ tỷ."
Linh Nga vội nói:
"Cái này quá quý giá, ngươi với ta ta lần đầu gặp nhau, không thể như vậy."
"Tỷ tỷ, ngươi coi như thông cảm cho tâm ý lần này của tiểu muội muội," Khương Tư Nhi thở dài một tiếng rồi nói, "Ta cùng Ất ca, hôn sự chỉ mới là sơ định, ta cũng chỉ là công chúa chưa được xếp hạng của Giao nhân tộc, còn Ất ca lại là tộc trưởng chi tử của Long tộc.
Trong lòng Ất ca tin cậy nhất chính là vị huynh trưởng Lý Trường Thọ này. Ất ca đã từng căn dặn ta, để ta chuẩn bị một phần hậu lễ.
Ta trái lo phải nghĩ, cũng chỉ có lễ vật như vậy, đối Nhân giáo đạo thừa thì rất phù hợp với tình hình lại mang tính độc đáo hiếm lạ.
Nếu như tỷ tỷ không nhận món quà này, ta liền đập nát nó ở đây rồi thỉnh tội với Ất ca là được."
Linh Nga nhẹ nhàng chớp mắt, vội nói:
"Chớ có làm như thế, ta nhận ta nhận, đa tạ muội muội."
Cùng lúc đó...
Một vị Hải Thần giáo Đại giáo chủ nào đó đang dùng thần niệm xem trò vui ở cả hai bên, quay qua truyền thanh cho Nhị giáo chủ:
"Đạo lữ này của ngươi tâm tư cẩn thận, cũng rất có chủ ý, nếu ngươi có việc gì đó không nắm chắc được, có thể thương lượng đôi chút cùng với nàng."
"Ồ?" Ngao Ất dùng thần niệm vội hỏi, "Huynh trưởng sao lại nói như thế?"
Lý Trường Thọ cười đáp: "Ngươi sau này hỏi nàng một chút liền biết, ta nghe các nàng trong phòng nói chuyện, đột nhiên có cảm giác như vậy thôi."
Ngao Ất hơi nghi hoặc có chút không hiểu, Lý Trường Thọ nói tiếp
"Tiếp tục xem chuyện vui đi!"
Ngao Ất cũng im lặng dùng thần niệm xem tình hình đang diễn ra trước mắt.
Giờ phút này, vị cao thủ Long tộc kia đã tiến vào trong tiểu viện trước miếu Hải Thần, không ngừng đi qua đi lại nhưng vẫn chưa có động tác gì khác.
Lý Trường Thọ cảm thấy, vị Long tộc này hẳn là đang chờ;
Chờ cho phàm nhân lao tới nơi đây, chờ cao thủ Long tộc trú đóng ở Nam Hải chú ý tới gã.
Lý Trường Thọ hơi suy tư, tập trung phân nửa tâm thần chú ý vào An Thủy thành, tạm thời không đi quản nhiều chuyện mấy tỷ muội trong nhà tranh bên kia.
Hắn khởi động Giấy đạo nhân dưới đất lẳng lặng ẩn núp, cũng truyền thanh cho hai mươi bốn tên Hùng trại thần sứ tạo thành "Hùng chi đội" ở trong thành, để bọn họ lập tức chạy đến nơi đây...
Mặc kệ vị khách không mời mà đến này ra chiêu như thế nào, Lý Trường Thọ đều đã làm tốt ứng đối, tùy thời có thể chuyển đổi thế bị động thành chủ động.
Ngao Ất lúc này đang ở ngay bên cạnh mình. Mà thông qua Ngao Ất thuật lại, Tứ Hải Long Vương cùng những lão Long cường hoành chân chính của Long tộc đều đã sớm biết được tính toán của Tây Phương giáo;
Thậm chí, Lý Trường Thọ lúc này đã viết xong tấu biểu cho Ngọc Đế bệ hạ, thông báo tiếp theo Nam Hải Hải Thần giáo cùng Long tộc cố ý náo động rồi tách ra, đây là gặp dịp thì chơi, thuận thế đẩy thuyền...
Nhưng Lý Trường Thọ y nguyên cảm thấy có chút không quá ổn thỏa, lo lắng suy nghĩ của mình vẫn còn chỗ không chu toàn.
Trong hồng hoang, bất kỳ địch nhân nào cũng đều không thể coi thường. Huống chi, Tây Phương giáo một môn Song Thánh, làm việc vốn cũng không từ thủ đoạn.
Lý Trường Thọ một khắc không ngừng chăm chú nhìn lên, tập trung vào gã Long tộc biến hóa thành bộ dáng nam nhân trước miếu, trong mắt Thọ xẹt qua ánh sáng mong chờ, đáy lòng hiện ra mấy chục sợi dây “Cố sự” lít nha lít nhít.
Đạo hữu, hành động đi nào.
Bị đốt thành tro hay là bị đánh một trận, tất cả đều tùy thuộc vào sự lựa chọn của Long đạo hữu đấy!
...
Tiểu Quỳnh phong, trong nhà tranh bên hồ.
Khương Tư Nhi đã mở hộp gấm kia ra, bốn người hoặc đứng hoặc ngồi đều vây quanh cái hộp.
Bên trong hộp gấm có một viên bảo châu màu lam nhạt, hình dạng như giọt nước mắt, trên đó tỏa ra ánh sáng lung linh, có một sợi đạo vận huyền diệu quanh quẩn. Nếu như nhìn chằm chằm vào nó một hồi, đáy lòng sẽ xuất hiện một tiếng ngâm xướng réo rắt du dương dễ nghe...
Tiếng ca như oán như khóc, như than như hờn…
Khương Tư Nhi nhẹ giọng giới thiệu:
"Bảo châu này tên là “Tiền Thế Lệ”.
Giao nhân tộc chúng ta có một cái cổ huấn, cả đời chỉ có thể bên cạnh cùng một người mình yêu thương.
Tiền Thế Lệ ra đời, chính là một người nào đó trong lòng có người thương nhưng lại không cách nào cùng người yêu ở bên nhau. Kẻ đó sống cô độc suốt quãng đời còn lại, trước khi thọ nguyên hao hết thì giao châu của mình hóa thành một viên Tiền Thế Lệ, tặng cho những tộc nhân khác để tránh lại có chuyện nuối tiếc như mình.
Chỉ cần đáy lòng đọc lấy tên người thương của mình, Tiền Thế Lệ ghi lại người này, trong đáy lòng của hắn cũng sẽ động một điểm tình niệm đối với ngươi."
Hùng Linh Lỵ tán thán nói:
"Còn có thứ đồ quỷ quái như vậy nữa hả?”
Tửu Cửu cười hì hì, lắc đầu nói:
"Nếu là Thiên Tiên cảnh, tương tư đơn phương mười vạn năm, điểm oán niệm này đủ cảm động thiên đạo."
Hùng Linh Lỵ không nhịn được cãi lại:
"Nhưng cái này chẳng phải giống như dùng sức mạnh cưỡng ép tình duyên hay sao? Lưỡng tình tương duyệt mới là trọng yếu nhất chứ."
Khương Tư Nhi chớp mắt mấy cái. Tại sao truyền thuyết mỹ lệ của bộ tộc nhà nàng, sau khi đến trong miệng hai vị này liền...
Liền trở thành không chịu nổi như vậy...
Linh Nga trầm ngâm vài tiếng, nhỏ giọng nói:
"Trong lòng sư huynh xác nhận có ta, cái bảo châu này đối với ta hẳn là không quá mức đại dụng, chỉ là... Ân, vì lý do ổn thỏa, ta dùng một chút cũng không sao.
Tư Nhi muội muội, vật này đúng thật có thể khiến trong lòng sư huynh có hình bóng của ta sao?”
"Đương nhiên, " Khương Tư Nhi cười nói, "Trăm phát trăm trúng, cũng sẽ không có những hiệu quả khác."
Linh Nga tiếp tục trầm ngâm, trong mắt mang theo vài phần do dự rồi cất tiếng nói:
"Ta dù tin được muội muội, nhưng vật này lại quan hệ đến sư huynh ta, mà ta cũng muốn dùng...
Tư Nhi muội muội, ta có cái yêu cầu quá đáng, muội có thể hay không lập xuống một lời thề đại đạo, cam đoan những lời nói của ngươi vừa rồi là thật, mà vật này chính là Tiền Thế Lệ như ngươi đã nói?"
Khương Tư Nhi run lên...
Nhân tộc, đều nghiêm cẩn như thế sao?
Khương Tư Nhi vội nói:
"Tất nhiên, ta đây liền lập lời thề đại đạo."
"Xin mời chờ một lát," Linh Nga ngượng ngùng cười một tiếng, "Ta trước hết đã làm xong lời thề đại đạo, viết hết trên một trang giấy, muội muội chỉ cần cầm đọc là xong, như thế muội muội cũng có thể bớt chút đầu óc lo nghĩ”
Khương Tư Nhi lập tức ngưng chớp mắt. Linh Nga tỷ tỷ làm việc nước chảy mây trôi như thế, khả năng những chuyện này là quy củ thông thường của nhân tộc, nàng liền gật đầu đáp ứng.
Từ trong biển rộng lớn lên, nàng coi như cũng là người nhanh nhẹn khôn khéo.
Rất nhanh...
Sau khi Khương Tư Nhi tụng niệm lời thề đại đạo, trên không Tiểu Quỳnh phong vang lên âm thanh sấm rền.
Trong lời thề, nếu như vừa rồi nàng có nửa câu nói ngoa, hoặc vật này có nửa phần nguy hại đối với Trường Thọ huynh trưởng, hoặc là có chút ít tác dụng nào khác ngoài việc “động tình niệm”, liền sẽ có một đạo lôi đình nho nhỏ rơi xuống đầu Khương Tư Nhi.
Chuyện này chủ yếu là để phân biệt lời nói của nàng là thật hay giả, chứ không phải mượn lời thề đại đạo để trừng trị.
Dù trong lòng Khương Tư Nhi có thể xác thực mình không nói láo, nhưng vừa rồi âm thanh sấm rền vang lên vẫn khiến nàng hơi chột dạ.
Cũng may là sau đó không có chuyện gì khác xảy ra, Linh Nga cuối cùng cũng tin lời nói của Khương Tư Nhi, cầm viên bảo châu Tiền Thế Lệ kia trong tay rất cẩn thận chu đáo. Bên cạnh, ba người kia đều tập trung tinh thần nhìn xem.
Linh Nga:
"Hay là thôi đi..."
Loảng xoảng vài tiếng, Khương Tư Nhi, Tửu Cửu, Hùng Linh Lỵ đồng thời lảo đảo suýt ngã.
Tửu Cửu trợn mắt hùng hổ nói:
"Linh Nga ngươi có dùng hay không? Ngươi không cần thì để ta lấy dùng!"
"Dùng, dùng! Ai... Có lẽ sẽ bị sư huynh chửi một trận đây."
Linh Nga cắn môi, hai mắt nhắm lại, bưng lấy Tiền Thế Lệ, đáy lòng bắt đầu nghĩ đến từng giờ từng phút mà mình từng gần gũi bên cạnh sư huynh. Dần dần, bên trong Tiền Thế Lệ dâng lên sương mù lượn lờ, ngưng tụ thành thân hình Lý Trường Thọ.
Tửu Cửu ở bên kỳ quái nói:
"Linh Nga, đây là tiểu Trường Thọ? Mặc dù mũi vẫn là cái mũi kia, mắt vẫn là đôi mắt kia, vì cái gì ta luôn cảm thấy đây so với Trường Thọ giống như là hai người?
Tiểu Trường Thọ này rõ ràng trông đẹp trai hơn rất nhiều.”
Khương Tư Nhi khẽ cười nói:
"Đây là ấn tượng của Linh Nga tỷ tỷ đối với Trường Thọ huynh trưởng."
Tửu Cửu lập tức hiểu ra.
Mà Linh Nga thì biết đáp án chính xác tất nhiên sẽ không nói thật ra rằng: sư huynh nhà mình ngày bình thường có một lớp màu sắc “ngụy trang phổ thông".
Linh Nga thấp giọng hỏi: "Tiếp theo phải làm thế nào?"
Nàng vừa dứt lời, Tiền Thế Lệ hóa thành một dòng nước bay ra khỏi nhà tranh, trực tiếp biến mất không thấy gì nữa.
Bốn người đưa mắt nhìn nhau, không ai hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Khương Tư Nhi vội nói:
"Cái này là xong rồi! Sau đó Linh Nga tỷ tỷ cùng Trường Thọ huynh trưởng chỉ cần gặp mặt một lần, liền có thể nhìn thấy đã xảy ra chuyện gì."
"Thần kỳ như vậy?"
Tửu Cửu ở bên nhẹ giọng tán thưởng, Linh Nga cũng không khỏi có một chút chờ mong.
Đúng lúc này, đáy lòng Lý Trường Thọ nổi lên mấy điểm cảm giác khác thường.
Loại cảm giác này, tựa như là...
Giống như là trước đây, lúc Nguyệt lão dùng Tương Tư thụ xuất thủ đối với nhân duyên tượng đất của mình, đáy lòng miên man bất định.
Nhưng lần này bóng người xuất hiện chính là sư muội mà mình quen thuộc nhất, tiểu Linh Nga...
Nguyệt lão đầu gỗ này chẳng lẽ lại rảnh rỗi không có việc gì làm, ngoi lên gây sự?
Lý Trường Thọ phân ra một phần tâm thần, phân tích những tin tức mà tiên thức của mình bắt được trước đây.
Truyền thuyết Giao nhân tộc, Tiền Thế Lệ, tiểu Linh Nga...
Khuôn mặt Lý Trường Thọ lập tức méo xẹo, dở khóc dở cười.
Cái này không phải quá lãng phí hay sao?
Có món đồ tốt như vậy giữ lại cho sư phụ hoặc là sư tổ, giúp sư phụ thúc đẩy một đoạn nhân duyên, để sư tổ giải quyết Vong Tình thượng nhân, đây chẳng phải là chuyện quá tốt sao?
Lý Trường Thọ âm thầm lắc đầu;
Bản thể một mực trốn ở trong mật thất dưới đất cũng lấy ra một bức họa trục, đây là “Bách mỹ lão đồ” phiên bản mới nhất: [Bà lão sắt thép].
Nhưng mà, Lý Trường Thọ vừa mới chuẩn bị nghiêm túc quan sát, cẩn thận ngắm nghía, thì cảm xúc bạo động mới xuất hiện trong đáy lòng kia đã đột nhiên tan biến, khiến hắn hụt hẫng trở tay không kịp.
Tình huống này là như thế nào?
Giao nhân tộc lại không đáng tin cậy như thế?
Loại Tiền Thế Lệ này còn có tác dụng giả mạo?
Chẳng lẽ...
Vị Giao nhân ngưng tụ ra giọt Tiền Thế Lệ này, khi còn sống kỳ thật cũng có mấy chuyện tình cảm không ai biết đến, nhưng bởi vì thanh danh sau này của mình mới cố ý lập cái đền thờ?
Lý Trường Thọ tặc lưỡi cảm thấy không thú vị, phân một sợi tâm thần tùy thời chuẩn bị "Ứng chiến" Tiền Thế Lệ.
Hơn phân nửa tâm thần của hắn giờ phút này đều rơi vào chỗ Hải thần miếu An Thủy thành. Lý Trường Thọ đã chưởng khống ba tên Giấy đạo nhân, còn duy trì thần niệm tùy thời giao lưu cùng Ngao Ất...
Cùng một lúc thực hiện nhiều hành động trên nhiều chiến trường, từ lâu đã trở thành thao tác cơ bản của hắn.
Đối với cách làm của Linh Nga lần này, Lý Trường Thọ cũng sẽ không phạt nàng.
Linh Nga chỉ nghĩ là biểu đạt tâm ý của nàng thôi, mình lúc này dù không muốn lĩnh, nhưng cũng không cần để nàng quá mức thất lạc.
Hắn cũng là kẻ có lương tâm.
Hơn nữa, Linh Nga sư muội điều cân nhắc trước nhất không phải là tâm ý của chính nàng có thể đạt thành hay không, mà là quan tâm đến an nguy của sư huynh mình, bắt Khương Tư Nhi lập xuống lời thề đại đạo để đảm bảo...
Lý Trường Thọ đối với điều này cũng cảm thấy đôi chút cảm động.
Thôi, vì tốt cho Linh Nga, sau đó vẫn phải bắt nàng chép Ổn Tự kinh ba ngàn lần đi.
...
Nhưng mà, chỗ Lý Trường Thọ không biết là:
Ngay tại một lát trước đó, khi Linh Nga dùng Tiền Thế Lệ. Sau khi sợi lưu quang từ Tiền Thế Lệ biến mất, nó trực tiếp xuất hiện tại bên trong Nguyệt Lão điện, hóa thành một dòng ánh sáng mỏng manh lưu động quấn quanh ở trên cổ tay Nguyệt lão.
Nguyệt Lão đang ngồi sửa chữa mấy tượng đất nhân duyên vội dừng ngay động tác lại. Lão còn tưởng rằng Thiên đạo lão gia mới giao cho công việc, nhưng cẩn thận cảm ứng lại thì lập tức hiểu ra câu chuyện.
Nguyên lai là có người dùng Giao nhân tộc Tiền Thế Lệ.
Đây là một điểm “Khế ước” nho nhỏ trong quy tắc nhân duyên. Khi có ai đó dùng Tiền Thế Lệ, Nguyệt Lão phải theo tin tức bên trong Tiền Thế Lệ để đi thúc đẩy một đoạn nhân duyên...
Cái này tuy không phải nhân duyên trời ban, nhưng cũng là sự tình Thiên đạo cho phép, bình thường Nguyệt lão đều sẽ hỗ trợ kết dây tơ hồng.
"Để bần đạo nhìn xem, lần này là ai trong Giao nhân tộc...
Hả?
Mục tiêu là Độ Tiên môn đệ tử lý... Sao? Trường Thọ tiểu hữu?"
Nguyệt lão nhướng mày hừ lạnh một tiếng, lập tức trực tiếp bóp nát dòng nước trong tay kia, còn phủi phủi ống tay áo.
"Loại sự tình này mà đòi tính toán đến trên thân Trường Thọ tiểu hữu, quả thật là to gan!
Bần đạo đã đáp ứng Trường Thọ tiểu hữu không quấy nhiễu nhân duyên của hắn, há có thể tùy tiện giúp ngươi?
Hừ!"
Nguyệt lão lắc đầu, tiếp tục sắp xếp đống tượng đất nhân duyên trước mặt.
Muốn động thủ động cước trên phương diện nhân duyên đối với Lý Trường Thọ tiểu hữu, cũng phải hỏi qua lão Thiên Đình chính thần ta mới được!
Trong nháy mắt dòng nước kia bị Nguyệt lão bóp nát…
Trong nhà tranh bên hồ, Linh Nga đang chớp mắt chờ mong, Tửu Cửu thì há miệng cười, Khương Tư Nhi híp đôi mi tỏ vẻ yên tâm, một bên Hùng Linh Lỵ đáng yêu nghiêng đầu sắp ngủ…
Bỗng trong hộp gấm vẫn để mở kia, từng sợi lưu quang vờn quanh rồi lại ngưng tụ thành trạng thái giọt nước mắt "Tiền Thế Lệ" như ban đầu.
Không chỉ có như thế, bên trên Tiền Thế Lệ còn bay ra một sợi hư ảnh, giống như là cứng rắn nhét trở về đáy lòng Linh Nga.
Khương Tư Nhi lắp bắp nói:
"Quay… quay về rồi? Làm sao lại còn phát sinh loại sự tình này?"
Linh Nga lập tức cười khổ một tiếng, cúi đầu xoa xoa trán, khóc không ra nước mắt.
Xong!
Sư huynh khẳng định biết việc này, đã dùng biện pháp gì để phá giải!
Chờ Khương Tư Nhi đi khỏi… Ổn Tự kinh... Có lẽ mình phải chép mỏi tay rồi...
Bên trong nhà tranh lập tức yên lặng như tờ, Khương Tư Nhi đưa tay đỡ trán, đã bắt đầu hoài nghi cuộc đời cũng chưa được dài lắm của bản thân mình.
Nhưng mà, Lý Trường Thọ dù dùng tiên thức ghi lại một màn kia, giờ phút này lại không kịp phân tâm chú ý…
Chỉ vì trước đại điện Hải thần miếu An Thủy thành, con rồng kia sau một hồi lâu ra vẻ do dự, bây giờ mới quyết định dậm chân đi về hướng cửa điện.
Bên này mới là chính sự.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.