Sư Huynh Ta Thực Quá Ổn Trọng

Chương 166: Nhìn ánh mắt của ta mà hành động




Dịch: Gia Cát Nô
Biên: Vũ Tích
"Muội sẽ đợi huynh ở phía trước, chờ huynh, chờ…"
Chờ...chờ cái đầu muội a!
Trên không trung, lôi quang tàn phá, hồ quang điện bay loạn xạ, sóng xung kích ngập trời. Lý Trường Thọ chắc chắn đây là lần đột phá cuối cùng rồi.
Đáp lại Hữu Độc, hắn chắp tay, quay người thi triển độn thuật chạy xa.
Cáo từ, gặp lại sau...à không gặp lại càng tốt!
Nhớ lại ngày trước, việc hắn lợi dụng nàng để Thánh Nhân hiển linh cứu Độ Tiên môn, bây giờ hắn tặng pháp bảo lồng chim cho Hữu Cầm Huyền Nhã vượt Thăng Tiên Kiếp coi như là một phần thưởng nho nhỏ đi. ——Lý Trường Thọ cảm thấy, mình được Thánh Nhân thưởng thức, chắc cũng có liên quan đến việc này.
Bây giờ, đại lão Tam Giáo đã tới hơn một nửa, mấy trăm nhà tam giáo tiên tông tập trung ở chỗ này. Hữu Cầm Huyền Nhã dùng pháp bảo lồng chim chống lại một lượt thiên kiếp thế này đã khiến cho bản thân hắn tiếp nhận nguy hiểm to lớn.
Nhưng mà Lý Trường Thọ cũng không e ngại việc này.
Là do hắn suy nghĩ chưa vẹn toàn, khi tặng pháp bảo lồng chim cho Hữu Cầm Huyền Nhã hắn chưa cân nhắc đầy đủ đến tình hình lúc này. Đây là sai lầm của hắn, không thể trách Hữu Cầm Huyền Nhã được.
Trọng điểm là, nàng độ kiếp thì cứ việc độ kiếp đi, không có việc gì nhắc đến hai chữ “Trường Thọ” làm gì!
Hắn là huynh đệ của Thiên Đạo sao? Thiên Đạo nể mặt mũi của hắn làm cho uy lực thiên kiếp giảm mấy phần sao?
Trong lòng Lý Trường Thọ rối bời, độn thổ không nhanh không chậm, đi được nửa đường, lại bí mật quay trở về.
Cần phải căn dặn Hữu Cầm Huyền Nhã một việc, nếu không mình thật sự chọc đến phiền phức.
Lý luận này có chút mơ hồ:
[ Pháp bảo lồng chim có thể chống đỡ một đợt thiên kiếp. Việc này đã được Hữu Cầm Huyền Nhã chứng thực, cũng được thiên đạo cho phép.
Nhưng xét về tác động lâu dài và phổ biến tại Hồng Hoang, pháp bảo này giúp xác suất độ kiếp thành công tăng rất nhiều, càng ngày càng nhiều tiên nhân. Thiên địa sẽ sinh ra nhiều biến số.
Chuyện này có lẽ làm cho thiên kiếp đến sớm hơn, uy lực tăng thêm.
Đến lúc đó, Lý Trường Thọ là người sáng tạo ra máy gian lận trợ giúp độ kiếp ‘Pháp bảo lồng chim’, chắc chắn bị liên lụy nhân quả.]
Đồ vật này chỉ dành cho một số người quanh mình sử dụng.
Trong lòng Lý Trường Thọ cân đo đong đếm một hồi, thử thôi diễn một chút suy nghĩ của Hữu Cầm Huyền Nhã, chuẩn bị ngôn từ để thuyết phục.
Cùng lúc đó, hắn truyền âm cho Hùng Linh Lỵ, bảo nàng ẩn nấp ở một góc xa nào đó của bảo đồ. Hắn sẽ cùng nàng tụ hợp sau.
Lúc này tất nhiên đang có rất nhiều tiên thức nhìn chăm chú lên Hữu Cầm Huyền Nhã. Lý Trường Thọ cũng không đến gần, hắn chui ra tại một khu rừng trúc cách đó khoảng 20 dặm.
Lý Trường Thọ chắp tay nhìn giống như phần lớn luyện khí sĩ đang ở đó. Lôi kiếp vừa tán, cảnh tượng dần hiện ra. Hữu Cầm Huyền Nhã đang gột rửa bên trong tiên quang, từ phàm thể hóa thành tiên linh chi thể.
Giờ phút này Hữu Cầm Huyền Nhã đang đắm mình trong cảnh giới huyền diệu nào đó, nhắm mắt ngưng thần…
Phi thăng?
Lý Trường Thọ nhíu mày, kiên nhẫn chờ đợi thêm chút nữa, cho đến khi Hữu Cầm Huyền Nhã mở mắt ra tìm tung tích của chính mình, mới dùng tiên thức truyền âm, dặn dò nàng vài câu:
“ Sư muội, trong lòng ngươi nếu có cảm ngộ, lập tức ngồi xuống tu hành. Bên ngoài sẽ có tiên nhân kéo ngươi lại hỏi chuyện. Nếu có người hỏi ngươi lai lịch của cái lồng chim kia, ngươi cứ nói là ta tặng.
Ta từ bên trong cổ tịch tìm được vật này, chỉ có vài cái, giờ chỉ còn hai. Vật này liên lụy nhân quả rất lớn, nếu truyền ra bên ngoài thì hậu quả không thể tưởng tượng được.
Ngươi cũng không cần suy nghĩ nhiều. Vi huynh chỉ vì tình nghĩa đồng môn, chứ không có ý gì khác, mới đưa cho ngươi pháp khí như vậy.
Ngươi mau tập trung vào việc cảm ngộ đi. Chuyện này là một cơ duyên lớn đối với ngươi."
Hữu Cầm Huyền Nhã nghe được những lời này, ánh mắt chớp động, vừa ngưng tụ tiên thức vừa tìm kiếm ví trí của Lý Trường Thọ…
Lý Trường Thọ gật đầu với nàng, quay người ra khỏi rừng trúc.
Bốn chữ ‘tình nghĩa đồng môn’ đã trực tiếp biểu lộ thái độ của mình.
Hắn không tin, Hữu Cầm Huyền Nhã sinh ra hiểu lầm gì đối với mình.
Hữu Cầm Huyền Nhã đứng trên không trung, toàn thân tỏa ra ánh sáng nhạt óng ánh, nhìn lại xinh đẹp hơn trước. Nàng dùng tiên thức dõi theo bóng lưng Lý Trường Thọ, trong lòng khẽ thở dài…
‘Bóng lưng sư huynh đều thoải mái như vậy, đem vật quý giá như vậy cho ta sử dụng, lại không cần hồi báo.
Ta còn đang nghĩ, nên cảm ơn sư huynh thế nào về việc huynh ấy đưa cho mình sử dụng lồng chim tránh né thiên kiếp!
Ta chỉ còn cách lấy mạng ra mà báo đáp.’
Hữu Cầm Huyền Nhã vái chào hướng Lý Trường Thọ vừa rời đi. Sau đó, nàng nhắm mắt ngồi xếp bằng trên tường vân, tiến vào cảnh giới ngộ đạo cùng âm thanh tiên nhạc dễ nghe ở bên tai.
Phi thăng.
Cùng lúc đó, Lý Trường Thọ không ngừng suy nghĩ.
Bên ngoài, có lẽ có tiên nhân đã đi tìm chưởng môn của bọn họ…
Vật có thế chống lại thiên kiếp, đủ cho các đại tiên môn vứt bỏ mặt mũi mà đi tìm Độ Tiên Môn cầu xin, trao đổi.
Lúc này mình lại đang ở bên trong bảo đồ, không cách nào ứng đối.
Sư phụ độ kiếp, có rất nhiều ánh mắt đều nhìn thấy người dùng lồng chim độ kiếp. Trưởng lão, chấp sự trong môn rất nhiều người biết điều này.
Chỉ còn cách dùng đạo nhân giấy thông tri Linh Nga, để Linh Nga cầu kiến Tửu Thi, thông qua Tửu Thi liên lạc Tửu Ô sư bá…
Nói là làm liền, tâm thần Lý Trường Thọ khẽ nhúc nhích, nhất tâm nhị dụng, đạo nhân giấy được hắn dấu bên cạnh sư muội trong nháy mắt mở ra.
Nhưng mà khi giấy đạo nhân vừa mở ra, Lý Trường Thọ liền nghe được tiếng nước ào ào, cùng với tiếng ngâm nga mà Linh Nga thường hát khi tắm.
Sự việc cấp bách, Lý Trường Thọ không thế lo được nhiều việc như vậy.
“Sư muội.”
Đạo nhân giấy truyền âm hô, Linh Nga khẽ run rẩy, đầu chui vào thùng nước, thoát ra tiếng bọt khí ục ục.
Một lát sau, Linh Nga đã ăn mặc chỉnh tề, khởi động mấy tầng trận pháp xung quanh nhà cỏ, dùng pháp lực sấy khô tóc, rồi bay tới Phá Thiên Phong.

Mặt khác…
Đợi… dị tượng Hữu Cầm Huyền Nhã quanh người tiêu tán, một chùm Kim Quang từ bên ngoài bay đến, chiếu lên người nàng.
Kim Quang không hề quấy nhiễu nàng, đưa nàng từ bảo đồ dịch chuyển đến khu vực Độ Tiên môn.
Lập tức nhóm người Độ Tiên môn liền xông tới.
Nhưng chưởng môn Quý Vô Ưu nhanh chóng tạo ra một tầng kết giới, bảo hộ Hữu Cầm Huyền Nhã trong đó.
“Mọi người đừng làm nàng hoảng sợ, đây là cơ duyên của chính nàng.”
Có trưởng lão cười nói: “ Đây là phi thăng, không chừng Huyền Nhã có thể một lần đột phá Nguyên Tiên cảnh bước vào hàng ngũ Chân Tiên.”
“ Hữu Cầm sư điệt thật lợi hại.”
“ Sau khi quay lại, chúng ta cần khen thưởng nàng thật tốt”
“ Hữu Cầm sư điệt cùng Trường Thọ sư điệt… Ách.”
“ Chậc chậc chậc…”
Đám người tinh thần phấn chấn nhớ lại, khi Hữu Cầm Huyền Nhã đối mặt với đạo thiên kiếp thứ tám, tại vạn chúng nhìn vào trừng trừng đã hô lên câu ‘tuyên bố’ kia.
Bọn họ cũng không biết giáo chúng của hai đại giáo tiên tông kia có hiểu hay không.
Nhưng Nhân Giáo tiên tông mỗi nhà đều rất thịnh hành việc kết giao đạo lữ, làm sao nghe lại không hiểu được chứ? Thời khắc Hữu Cầm Huyền Nhã đối mặt với sinh tử, đã tỏ tình với người trong lòng của mình!
Mà Vong Tình thượng nhân cùng mấy vị trưởng lão lại đến bên cạnh Quý Vô Ưu, trên mặt lộ ra thần sắc lo lắng nói gì đấy...
“Thật tốt nha.”
Tửu Cửu ôm hồ lô lớn, khuôn mặt đỏ ửng, nhìn Hữu Cầm Huyền Nhã bên trong kết giới, nhẹ giọng cảm khái.
Ba kẻ tham ăn Tiểu Quỳnh Phong, khục, Tiểu Quỳnh Phong tam tiên tử, lại có thêm một người nữa thành tiên, giờ chỉ còn mỗi tiểu Linh Nga!
Từ bên cạnh, Tửu Ô chắp tay đi tới sau lưng, truyền âm nói với Tửu Cửu: “Tốt cái gì! Suy nghĩ lại một chút bản thân ngươi nha, hảo sư muội!”
Tửu Cửu nháy mắt mấy cái, truyền âm lại cho Ngũ sư huynh: “Cái này có gì không tốt? Huyền Nhã thành tiên, còn phi thăng nữa.”
“Ngươi đã nghe thấy nàng ‘la to’ những lời gì sao?”
“ Lời … sao?”
Tửu Cửu rốt cuộc phản ứng, cặp mắt to chớp chớp, nụ cười biến thành hình trăng lưỡi liềm.
“ Hắc hắc hắc, hẳn là Huyền Nhã thích Tiểu Thọ Thọ?
Cái này thật là có ý tứ, Tiểu Linh Nga cũng thích Tiểu Thọ Thọ. Hiện giờ, Huyền Nhã cũng đã công khai điều đó, oa…
Chẳng lẽ tiểu Linh Nga sẽ cạnh tranh cùng Huyền Nhã?”
Tửu Ô bất đắc dĩ, một tay ôm trán cười khổ, tiếp tục truyền âm:
“Ta nói tiểu Cửu, ngươi hẳn không có phát hiện, ngươi đối với Trường Thọ sư điệt… có gì đó không như bình thường sao?”
“ Ai, Ngũ sư huynh có vẻ hơi hiểu lầm một chút.” Tửu Cửu khoát tay, truyền âm nói: “Trước đó Tứ sư tỷ đã đề cập chuyện này với ta, lúc đó ta còn tạo ra một vụ náo loạn chê cười tại nơi ở của Tiểu Thọ Thọ.
Về sau ta mới nhận ra, sư huynh cùng Tứ sư tỷ hai người suốt ngày chít chít méo mó, trong đầu toàn nghĩ anh anh em em, không nghĩ sai lệch mới là lạ!
Ta đi Tiểu Quỳnh Phong chỉ ăn thịt uống rượu và luyện đan. Đối với ta chuyện đạo lữ không phải là điều cần thiết, mà ta ỷ lại vào Tiểu Trường Thọ giống như… uhm… người uống rượu chung tình với thợ nấu rượu vậy đó.
Tu tiên tịch mịch, có người giúp ta giải buồn thế là đủ rồi.”
Tửu Ô á khẩu, không biết trả lời sao, chỉ nhìn chằm chằm tiểu sư muội.
Tửu Cửu thì ngược lại, ánh mắt mười phần thanh tịnh, nụ cười hiện xuất hiện trên khóe miệng có chút nhẹ nhõm.
“Thật sự là như vậy?”
Tửu Ô nhíu mày hỏi một câu, đang muốn hỏi thêm câu nữa, thì đột nhiên có cảm giác truyền tin ngọc phù không ngừng rung động. (Giống chế độ rung của điện thoại di động thế nhỉ! - Biên)
Đó là cách truyền tin riêng của phu nhân, không thể không xem.
Tửu Ô lấy truyền tin ngọc phù cầm trên tay, bên trong ngọc phù có một sợi tiên thức bay vào Tâm Hải, hóa thành lời nói.
Đạo nhân lùn khẽ giật mình.
Tửu Cửu thấy thế liếc mắt nhưng cũng không để ý nhiều đến Ngũ su huynh. Nàng tiếp tục nhìn ngắm cô nàng xinh đẹp Hữu Cầm Huyền Nhã, trong đầu hiện lên một vở kịch của ba người.
- Mặc quần áo chủng loại kia. (Váy cưới - Thọ Song phi ^^ - Dịch)
Không bao lâu, mấy tên Kim Tiên Nhân giáo đến tìm chưởng môn Quý Vô Ưu của Độ Tiên môn, nói sự tình độ kiếp của Hữu Cầm Huyền Nhã và sự xuất hiện của ‘Lồng chim’.
Quý Vô Ưu ho nửa ngày, không biết nên nói thế nào.
Một bên, Vong Tình thượng nhân truyền âm hỏi ý kiến các trưởng lão, chấp sự trong môn. Không ít người bấm ngón tay suy tính, đều tính không được cái lồng chim ngăn cản thiên kiếp đấy do ai làm ra.
Tuy nhiên pháp bảo này lúc Tề Nguyên độ kiếp từng xuất hiện qua, có Chân Tiên là chấp sự trong môn đi cùng nhớ ra nên đến bẩm báo cùng Vong Tình thượng nhân.
“Tiểu Quỳnh phong?”
Vong Tình thượng nhân nhẹ nhàng nhíu mày, gần đây dị trạng liên quan đến Tiểu Quỳnh phong có vẻ nhiều.
Chính lúc này, Tửu Ô vôi vàng chạy đến, kêu lên: “ Sư phụ! Đệ tử biết lai lịch của cái lồng chim kia.”
“Nói.”
Tửu Ô vội vàng truyền âm: “Cái ‘lồng chim’ kia là vật của một vị Chân Tiên trong môn lưu lại, năm đó vị trưởng lão này thọ nguyên đã tới giới hạn mà chưa có đệ tử, tiên lực suy yếu không chịu nổi, gần như trở thành một lão già người phàm.
Chính Bách Phàm Điện kêu đệ tử của Tiểu Quỳnh phong là Lý Trường Thọ chăm sóc lão trước khi về cõi tiên mấy tháng. Lão để lại cho Trường Thọ sư điệt môn thần thông cắt giấy thành người, cùng bảo vật pháp bảo lồng chim.
Nhưng bảo vật này thiết kế thế nào, chúng ta thật không biết.
Vật này còn hai kiện cuối cùng. Trường Thọ sư điệt để lại cho chính mình và sư muội sử dụng.”
Vong Tình thượng nhân giật mình.
Tửu Ô nói nửa thật nửa giả.
Lý Trường Thọ đúng là đạt được môn thần thông cắt giấy thành người từ vị trưởng lão kia, còn lồng chim thì hắn chỉ gán vào vị ấy mà thôi.
Chuyện này ổn thỏa, sau này mình truyền môn này cho Linh Nga chỉ là việc làm thuận lý thành chương thôi.
Vong Tình đạo nhân bấm ngón tay suy tính liền gật đầu, đi đến nơi mấy vị Kim Tiên đang hàn huyên, thì thầm mấy câu với chưởng môn.
Quý Vô Ưu rất nhanh trả lời với bên ngoài, là không có phương pháp luyện chế pháp bảo lồng chim kia, nó xuất phát từ một vị trưởng lão đã đi về cõi tiên, bây giờ chỉ còn hai kiện cuối cùng, là vị trưởng lão kia tặng cho đệ tử để hắn sử dụng.
Mấy vị Kim Tiên đi cầu bảo lộ ra vẻ mặt tiếc nuối, cũng không cưỡng cầu, đồng loạt cáo từ.
Quý Vô Ưu chưa kịp nhập tọa, lại có vài vị Kim Tiên đến đây.
Thời gian nửa ngày, có mấy chục nhà truyền thừa Tam giáo đến hỏi sự tình pháp bảo lồng chim.
Quý Vô Ưu chưởng môn ứng đối mệt mỏi, dứt khoát dựng tầm bảng gỗ, phía trên ghi rõ ‘cái kia lồng chim không phải người trong Độ Tiên Môn luyện chế, mà do một vị trưởng lão lưu lại từ thời Thượng Cổ, bọn hắn cũng không có phương pháp luyện chế’.
Cục diện mới tạm coi là ổn định.
Nhưng mà phiền phức liên quan đến việc này cũng chưa hẳn là hết.
Chúng đệ tử tiến vào bảo đồ tổng cộng bảy ngày, tiêu diệt đại bộ phận yêu thú bên trong bảo đồ, nắm giữ hầu hết bảo vật, vòng ‘đệ tử đấu pháp’ liền chấm dứt.
Tam Giáo hòa khí không tiện xếp hạng cao thấp nên xử lý như vậy đúng là biện pháp tốt.
Mấy ngày sau đó, Lý Trường Thọ cùng Hùng Linh Lỵ vẫn tiếp tục ẩn nấp.
Huyền Đô Đại Pháp Sư đã đi, Hữu Cầm Huyền Nhã trừ yêu, độ kiếp, phi thăng, giúp Độ Tiên Môn cùng Nhân giáo đạo thừa nổi tiếng. Cũng coi như hoàn thành bài thi ‘Nhân Giáo dương oai’ mà Đại pháp sư đã giao phó.
Bọn hắn cũng không cần làm quá nhiều để làm gì.
Mấy ngày nay, Lý Trường Thọ ở bên trong bảo đồ không ngừng phân tích sự việc lồng chim lộ ra ngoài sẽ gây ảnh hưởng gì đối với mình.
Suy đi tính lại, Lý Trường Thọ cũng không phát hiện ra nguy hiểm gì quá lớn, cùng lắm là gặp vài người khó xử lý, gặp chiêu phá chiêu có gì phải sợ.
Phía sau Độ Tiên Môn có Đại Pháp Sư bảo kê, không phải ai cũng dám động đến.
Đến ngày thứ bảy, Phúc Đức Kim Tiên Vân Trung Tử của Xiển giáo lại xuất thủ lần nữa, đưa tất cả đệ tử ra khỏi bảo đồ, về lại vị trí trước kia.
Lý Trường Thọ cùng Hùng Linh Lỵ vừa mới đứng vững, Tửu Ô đã xuất hiện bên cạnh, kéo hắn đi gặp chưởng môn Vô Ưu đạo nhân.
Quý Vô Ưu kho khan vài tiếng, nhìn chăm chú lên Lý Trường Thọ, truyền âm hỏi:
“ Ngươi sợ lồng chim kia khiến ngươi dính nhân quả?”
“Vâng” Lý Trường Thọ suy nghĩ xoay chuyển, rất nhanh liên gật đầu lên tiếng.
Quý Vô Ưu trầm ngâm vài tiếng, truyền âm nói: “Nếu có ai hỏi ngươi nhất định phải nói người kia đã chết, ngươi chỉ còn hai kiện cuối cùng, không cho ai sử dụng ngoài ngươi với sư muội ngươi.”
Lý Trường Thọ thở dài, thấp giọng nói: “ Đa tạ chưởng môn bảo vệ.”
Quý Vô Ưu lạnh nhạt nói: “Ngươi là đệ tử trong môn phái bần đạo quản lý, nên việc đó thuộc vào phận sự của ta thôi.
Sau khi tam giáo tiên nhân rời đi, chắc chắn sẽ có người đến gây sự, hung hăng càn quấy, đến lúc đó…Ngươi nhìn ánh mắt của bần đạo mà hành động.”
“ Đệ tử minh bạch.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.