Dịch: Vũ Tích
Biên: BsChien
***
Cái tên này...
Lý Trường Thọ đang chuyên tâm luyện chế trận cơ phân một tia tâm thần nhìn bóng lưng đang run rẩy của tên đệ tử tuần sơn. Gã này quả là vô cùng xui xẻo nên mới bắt gặp ba vị thúc điệt tiểu tiên nữ đang chơi bài quẹt mực tàu lên mặt.
May mà mọi người vẫn còn rất khắc chế nên không tạo thành sự kiện đổ máu, nhưng cũng đã dọa cho tên đệ tử nho nhỏ này một phen kinh hồn bạt vía.
Tửu Cửu làm vẻ mặt hung hãn, tay vác Lang Nha bổng, một chân giẫm lên ghế gỗ. Nàng liếc một phát khiến tên đệ tử tuần sơn này lo sợ mà run rẩy không ngừng.
Hữu Cầm Huyền Nhã đã rửa mặt sạch sẽ, gương mặt xinh đẹp lạnh như băng, biểu tình hờ hững, càng khiến gã lo lắng bất an thêm.
Lúc này Linh Nga mới mỉm cười đứng lên. Nàng đưa ra lý do để giải vây cho tên nam đệ tử này, bắt gã phải lập một lời thề hơn ngàn chữ mới cho phép gã rời đi.
Gã này đến Tiểu Quỳnh Phong chỉ là để đưa một cái truyền tin ngọc phù. Vậy mà trước khi rời đi lại phải mang theo một mảng lớn bóng ma tâm lý cùng với cơ số ảo tưởng đã vỡ tan.
"Lại là tin gửi cho sư phụ..."
Lý Trường Thọ hơi nhíu mày. Trực giác nói cho hắn biết nếu sư phụ đọc được tin này thì sẽ phát sinh chuyện gì đó ngoài ý muốn.
Không cần Lý Trường Thọ phái đạo nhân giấy qua, ba vị nữ Luyện khí sĩ ưu tú đang ở trong lầu các đã bắt đầu nghiên cứu cái truyền tin ngọc phù kia.
Linh Nga nhẹ nhàng nhíu mày nói:
"Lại có tin gửi cho sư phụ?"
Tửu Cửu buồn bực nói:
"Tề Nguyên sư huynh có bằng hữu bên ngoài sao? Huynh ấy hẳn là chưa từng rời khỏi sơn môn mới đúng."
Hữu Cầm Huyền Nhã gương mặt đã không còn băng lãnh, khẽ nói:
"Cửu sư thúc, nếu Tề Nguyên sư thúc chưa từng rời núi, vậy người thu nhận sư huynh Trường Thọ và sư muội Linh Nga bằng cách nào?"
"Đúng nha! Trường Thọ và Linh Nga đều không phải vào sơn môn tại đại điển khai sơn."
Tửu Cửu sờ sờ cái cằm xinh đẹp trơn bóng, trực tiếp biểu lộ quan điểm của mình:
"Thật muốn mở ra nhìn xem quá..."
Hữu Cầm Huyền Nhã vội nói:
"Như vậy làm sao được?"
Nhưng mà trong khi hai người còn đang nói chuyện, Linh Nga đã lấy giấy bút ra để đề phòng nội dung trong truyền tin ngọc phù biến mất sau khi mở ra.
Sư muội mình quả đúng là con nhà nghề mà! Dễ đào tạo!
Tận đáy lòng, Lý Trường Thọ đã cho Linh Nga mười điểm ở chi tiết lấy ra giấy bút.
Kế tiếp Linh Nga bắt đầu tỉ mỉ kiểm tra cấm chế của ngọc phù, đề phòng có chú thuật tà pháp gì đó... Cho thêm mười điểm nữa!
Nhưng mà sau khi kiểm tra xong, nàng lại trực tiếp rót pháp lực vào ngọc phù, không hề tận dụng vị Chân Tiên bên cạnh để xác định tính an toàn thêm một bước nữa… Trừ sáu mươi điểm.
Đợi phía trên ngọc phù phát ra từng điểm quang mang, ngưng tụ thành một thiên thư, Lý Trường Thọ mới truyền âm vào tai Linh Nga:
"Ổn Tự Kinh, chép bốn mươi lần."
Linh Nga đưa tay đỡ trán thở dài, sau đó nhanh chóng nhấc bút lên viết văn tự trên đó xuống.
Trong mật thất dưới đất, Lý Trường Thọ dùng tiên thức đọc nội dung của ngọc phù, mày khẽ nhíu. Hắn dừng luyện chế trận cơ, đứng lên từ sau bàn đọc sách.
Quả nhiên là lại có việc phát sinh. Tuy nhiên chuyện lần này không biết là tốt hay xấu. Có điều đối với chính mình sẽ không có ảnh hưởng gì nhiều.
....
Trong lầu các cạnh linh thú quyển, Tửu Cửu đã bắt đầu dùng chất giọng không có biểu tình chậm rãi đọc:
[Gửi đồ nhi Giang Vũ và Tề Nguyên!
Vi sư năm đó vì tìm kiếm cơ duyên đột phá Thiên Tiên nên đã rời khỏi thiên địa Hồng Hoang đi du lịch tại Đại thiên thế giới. Cuối cùng cũng đã đạt được cảm ngộ, vừa mới phá quan mấy hôm trước để bước vào Thiên Tiên chi cảnh.
Đợi vi sư củng cố cảnh giới xong sẽ quay về môn phái thăm hai người các ngươi.
Bấm tay tính toán, sư đồ chúng ta cũng đã gần ngàn năm không thấy, không biết các ngươi ở trong môn phái vẫn tường an?
Vi sư lúc trước chỉ lo đột phá của chính mình, đáy lòng vô cùng áy náy với các ngươi. Nhưng vi sư cũng là bởi sự tình bất đắc dĩ nên không cách nào ở cùng các ngươi trong môn phái.
Chi tiết sự việc để khi vi sư về lại nói tiếp.
Sau khi đột phá trong lòng vui vẻ, vi sư liền nhờ một vị Chân Tiên là bạn tốt của mình mang một phong thư đến cho hai người các ngươi.
Vi sư tạm dừng bút.]
Linh Nga nói:
"Đây là... sư phụ của sư phụ? Sư tổ của ta cùng sư huynh?"
Tửu Cửu cũng có chút buồn bực nói thầm:
"Sư thúc này gọi là gì nhỉ? Ta nhớ được thời điểm mới nhập môn cũng đã từng bái kiến vài lần..."
Hữu Cầm Huyền Nhã khẽ nói:
"Sư phụ của Tề Nguyên sư thúc gọi là Lâm Giang tán nhân. Bởi vì bị vây khốn tại Chân Tiên cảnh hơn ba ngàn năm không đột phá được, nên ngàn năm trước đã quyết định đi ra ngoài lịch luyện. Sau đó ngài đã mất liên lạc với môn phái"
Tửu Cửu nháy mắt mấy cái, cười trộm:
"Tiểu Huyền Nhã, điều tra rất rõ ràng nha...."
"Ơ, cũng không phải đâu mà..."
Hữu Cầm Huyền Nhã tâm thần luống cuống trong một chốc nhưng nàng đã nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, tỉnh bơ nói:
"Sư thúc chớ có nghĩ nhiều, ta chỉ là muốn hiểu rõ hơn về Trường Thọ sư huynh nên mới đi nghe ngóng chuyện này."
Thấy Hữu Cầm Huyền Nhã lời nói quang minh chính đại như thế, Tửu Cửu lại có chút chột dạ khó hiểu...
Linh Nga chép xong thư, nhẹ thở dài:
"Lần này có chút phiền phức."
"Phiền phức gì?" Tửu Cửu nói, "Đây là chuyện tốt mà. Có cần chúng ta giúp một tay hay không? Dựng thêm một ngôi nhà tranh mới ở bên hồ?"
Linh Nga cười khổ.
Nàng không thể nói chính sư huynh mình thật vất vả mới lừa gạt… ấy… mới ổn định được sư phụ, giờ có thể tùy ý làm bất cứ việc gì tại Tiểu Quỳnh Phong.
Nếu xuất hiện thêm một vị sư tổ cấp bậc Thiên Tiên cảnh, một số bố trí, át chủ bài của sư huynh có thể sẽ bị bại lộ....
Bất chợt một giọng nói vang lên:
"Sư tổ trở về chính là đại hỉ sự. Sư muội không nên lo lắng như vậy"
Ba vị nữ Luyện khí sĩ quay đầu nhìn về phía lối vào con đường rừng nhỏ, không ai phát hiện được là có người đến gần.
Lý Trường Thọ đang chậm rãi đi đến. Hắn mặc một thân trường bào màu lam sẫm thông thường, chân mang một đôi giày màu xám, mái tóc dài được búi lại theo kiểu phổ thông giống như các đệ tử khác trong môn phái, khóe miệng giương ra một nụ cười nhẹ, tạo cho người khác cảm giác dễ dàng thân cận.
Hữu Cầm Huyền Nhã bước về phía trước hai bước để nghênh đón, kêu lên:
"Trường Thọ sư huynh!".
"Ừ," Lý Trường Thọ mỉm cười gật đầu, lại ném cho Linh Nga một cái ánh mắt "Hãy cứ an tâm".
Lý Trường Thọ vào thẳng chủ đề nói:
“Xem nội dung trong thư, sư tổ cũng không biết sự tình sư phụ và Hoàn Giang Vũ sư bá gặp phải. Cũng không biết tính nết của sư tổ thế nào. Việc này cần bẩm báo với sư phụ và Bách Phàm Điện.”
Nghe Lý Trường Thọ nói như vậy, Tửu Cửu, Hữu Cầm Huyền Nhã cùng Linh Nga mới giật mình đánh thót. Trong thư, vị tân tấn Thiên Tiên này đối với hai người đệ tử tràn đầy áy náy. Sau khi Lam Giang tán nhân trở về, nếu như phát hiện một đệ tử biến mất không tăm tích, một bị phế...
Tửu Cửu khoanh tay, thấp gọng nói:
"Ta nhớ trước kia nghe Ngũ sư huynh nói qua, sư tôn ta cùng sư tôn Tề Nguyên sư huynh cũng xem như là có chút giao tình. Có cần đến lúc đó ta mời sư tôn đến, để hai bên không đến mức phải đánh nhau đổ máu?"
Lý Trường Thọ lắc đầu nói:
"Nếu như không ngăn cản được thì loại an bài này cũng chẳng có chút tác dụng gì."
"Hở? Là ý gì?" Tửu Cửu hơi bối rối
Linh Nga nói:
"Sư huynh, sư tổ cấp độ Thiên Tiên cảnh... Có thật sự không có vấn đề gì không?"
"Yên tâm đi!"
Lý Trường Thọ mỉm cười nói tiếp:
"Sư phụ gần đây mặc dù tinh thần đã không còn sa sút như trước, nhưng vẫn không phục hồi lại được như cũ. Đến khi sư tổ trở về, tinh thần của sư phụ tất nhiên sẽ tốt hơn một chút."
Tửu Cửu ở cạnh bên có vẻ như chợt nhớ ra điều gì đó, ngập ngừng muốn mở lời. Tuy nhiên thấy Lý Trường Thọ đã bắt đầu an bài công việc, Tửu Cửu cũng đành đem lời sắp nói ra nuốt vào trong bụng.
"Lát nữa vẫn nên đi tìm sư phụ nói với người một tiếng nếu sư phụ không bế quan." Đáy lòng nàng nói thầm một câu.
Trong ấn tượng của nàng, vị sư thúc này vô cùng dữ dằn, còn có vẻ như là kiểu người không thích nói nhiều...
...
Tề Nguyên lão đạo đọc xong bức thư, đầu tiên là vui mừng khôn xiết, kế đó nữa lại ngửa mặt lên trời thở dài, lệ rơi lã chã, hai bàn tay già lão co quắp không ngừng run rẩy, lặp đi lặp lại:
"Sư phụ còn sống... thật là quá tốt!"
Đối với vị sư tổ đột nhiên trên trời rơi xuống này, đáy lòng Lý Trường Thọ cũng không có quá nhiều hảo cảm. Để hai đồ nhi chưa thành tiên ở lại trong núi rồi bỏ đi mất, ít nhiều có chút vô trách nhiệm.
Nhưng Lý Trường Thọ cũng không nói gì vì hắn chỉ là tiểu bối, và việc hắn có thích hay không thích cũng không ảnh hưởng gì đến phán đoán của hắn.
Chỉ cần sư phụ không trách sư tổ, hắn cũng sẽ kính vị sư tổ này mấy phần. Mặc dù sư tổ trở về sẽ làm cho Tiểu Quỳnh Phong nguyên bản đang đơn giản an nhàn trở nên hơi phức tạp. Nhưng chung quy cũng chỉ là tân tấn Thiên Tiên...
Lý Trường Thọ có lòng tin đối phương không thể nhìn ra sơ hở của mình, ngoài ra còn có thể nhờ vị sư tổ Thiên Tiên mà che giấu được một ít dị thường của Tiểu Quỳnh Phong sau này.
Dĩ nhiên Lý Trường Thọ cũng dặn dò sư phụ Tề Nguyên không đem sự tình của hắn nói cho sư tổ. Tề Nguyên suy nghĩ xong rồi đồng ý với hắn.
Mấy ngày kế tiếp, Lý Trường Thọ cùng Linh Nga hết sức bận rộn. Hữu Cầm Huyền Nhã, Tửu Cửu cũng chạy đến Tiểu Quỳnh Phong hỗ trợ.
Lý Trường Thọ tự mình ra tay, ở "Phong thủy bảo địa" lại dựng một ngôi nhà tranh kế bên nhà của sư phụ.
Tửu Ô nghe nói về việc này, sau đó cũng cùng Tửu Thi ghé qua.... gia nhập vào hàng ngũ chỉ trỏ.
Tề Nguyên lão đạo đã nhanh chóng chạy ra canh giữ sơn môn, mong ngóng cả ngày lẫn đêm.
Lý Trường Thọ âm thầm điều chỉnh một ít bố trí, kiểm tra những "Tay chân" đã sắp xếp tại Tiểu Quỳnh Phong, tạm dừng việc luyện chế trận cơ.
Nhà tranh mới hoàn thành xong được sáu ngày đã thấy Tửu Cửu cưỡi trên hồ lô, từ Phá Thiên Phong bay nhanh qua...
"Đến rồi! Đến rồi! Hai vị trưởng lão trong môn phái đã gặp sư tổ các người. Tề Nguyên sư đệ bảo các người nhanh chóng đi đến sơn môn!"
Lam Linh Nga đang trang trí trong nhà cỏ và Lý Trường Thọ đang vẽ tranh bên hồ cùng đáp ứng. Không lâu sau, Lý Trường Thọ cưỡi mây, đưa Lam Linh Nga đi đến sơn môn.
Lâm Giang tán nhân từ Tam thiên thế giới trở về. Nếu là đi đến từ phía đông, thì sẽ đi qua Thiên Nhai Hải Giác nằm phía đông của Đông Hải. Mấy hôm trước Độ Tiên môn đã phái hai vị trưởng lão đến chờ tại Thiên Nhai Hải Giác, giờ đã nhắn tin về.
Hai vị trưởng lão này không chỉ là đi qua nghênh đón, bọn họ còn phụ trách xác minh bản thân Lâm Giang tán nhân, hỏi thăm các sự việc bên ngoài của người, xác định xem Lâm Giang tán nhân có khuynh hướng nhập ma hay nhập tà không.
Những việc này nếu được thực hiện khi về đến môn phái thì không ổn. Trước đây cũng không phải chưa từng phát sinh qua chuyện tương tự...
Cho nên sư đồ Tề Nguyên, Lý Trường Thọ, Lam Linh Nga cùng hai người Tửu Cửu và Tửu Ô đợi cả nửa ngày tại sơn môn mới thấy một đóa mây trắng chậm rãi bay đến từ hướng đông nam. Trên mây có thể thấy hai vị trưởng lão trong môn phái đứng phía trước, phía sau có bóng dáng một người đang đứng.
Lý Trường Thọ sắc mặt có chút quái dị, nhưng vẫn không nói gì...
Linh Nga tò mò nhón chân xem, nhưng tu vi của nàng quá thấp, linh thức dò xét không đến.
Lại qua một khoảng thời gian, tiên thức của Tề Nguyên lão đạo đã nhìn thấy được bóng người sau lưng hai vị trưởng lão. Tề Nguyên tinh thần chấn động, vội vàng bay lên, chủ động nghênh đón.
Hai vị trưởng lão liếc nhau, mỗi người bước về bên cạnh tránh ra một bước, lộ ra người đứng ở phía sau...
Người kia...
"Đây là sư tổ?"
Linh Nga ngoẹo đầu, trong đôi mắt đẹp tràn đầy kinh ngạc.
Sau lưng hai vị trưởng lão cũng không phải là một lão đạo tóc trắng xóa với gương mặt đầy nếp nhăn, mà là một người mặc giáp trụ chiến váy, cõng một trường đao huyết sắc to bản, khuôn mặt có chút động lòng người...
Thiếu nữ?
Lý Trường Thọ liếc nhìn Tửu Ô
Tửu Ô nháy mắt mấy cái, dùng một loại giọng điệu khẳng định nói:
"Đây chính là sư tổ hai người các ngươi, Lâm Giang tán nhân, Giang Lâm Nhi."
Lý Trường Thọ: …
Kỳ thật bề ngoài như thế nào cũng không trọng yếu. Quan trọng là Lý Trường Thọ nhận thấy trên thân thiếu nữ không biết mấy ngàn tuổi này có một cỗ hung sát chi khí.
Trên người này có tính sát phạt rất nặng, có lẽ là trong thời khắc sinh tử mới tự sờ soạng lần mò ra được cách đột phá Thiên Thiên đã ràng buộc trên thân bấy lâu nay. Điều này đã đi ngược lại với Vô Vi kinh của Độ Tiên môn.
Lý Trường Thọ trong nháy mắt đã có thể nhìn ra trường đao sau lưng thiếu nữ nhuộm không ít sinh linh huyết hồn. Trên cần cổ trắng nõn của nàng có một vết sẹo nhạt, kéo dài đến đầu vai xương quai xanh...
Lúc này vị sư tổ thiếu nữ này chưa thể hiện ra vẻ ngoài dữ dằn nào, chỉ là chăm chú nhìn Tề Nguyên lão đạo, trong mắt hạnh tràn đầy áy náy. Sau khi nhìn thấy Tề Nguyên, nàng không chịu được bật cười, vốn định giễu cợt nhị đồ đệ hai câu...
Nhưng vẻ tươi cười của nàng nhanh chóng biến mất, dần dần nhíu mày.
Tề Nguyên ở trên mây quỳ xuống thẳng tắp, kêu lên:
"Đệ tử Tề Nguyên! Bái kiến sư phụ!"
Lúc này vị sư tổ thiếu nữ mới mở miệng, giọng nói thanh thúy:
"Lão Nhị, ngươi tại sao lại thế này.... Độ kiếp xảy ra sai sót gì? Sao lại hóa thành Trọc tiên?
Lão Đại đâu? Sao không thấy nàng đến bái kiến ta?"
Tề Nguyên há hốc mồm, không biết nên trả lời thế nào. Tám chín trăm năm gian khổ, đau đớn khi hóa thành Trọc tiên từ đáy lòng lão phun trào ra...
"Sư phụ, đệ tử vô năng, bị người ta phế bỏ đạo cơ, chỉ có thể hóa thành Trọc tiên để tạm giữ cái mạng nhỏ này!"
Trong phút chốc, không khí bên ngoài sơn môn như đông cứng lại. Một tia băng hàn sát ý từ quanh người vị sư tổ thiếu nữ này tràn ra. Cánh tay mang một vết sẹo nhỏ đã đưa lên cầm lấy chuôi đao sau vai, nhưng sau đó lại chậm rãi buông ra, để xuôi hai tay ở bên người.
"Lão Nhị, là ai phế ngươi, nói ta nghe."