Sư Huynh Ta Thực Quá Ổn Trọng

Chương 130: Sư phụ, đệ tử cố hết sức




Dịch: Tiểu Cửu Điểm
Biên: BsChien
***
"Cái này..."
Nhìn vị Đông Mộc Công đang ngồi trước mặt, Nguyệt Lão nhíu mày, thoáng có chút khó xử nói:
"Cái này...ừm..."
Lúc này hai người đang ngồi trong đại sảnh của điện Nguyệt Lão. Đông Mộc Công hơi nghiêng nghiêng thân thể, gần nửa thân hình chúi về phía trước.
Nguyệt Lão lại vô cùng quen thuộc đối với hành động này. Bình thường những người đến tìm lão nhờ vả mà lại không muốn kẻ khác biết rõ, đều vô thức lộ ra cử chỉ như thế.
Không chỉ vậy, động tác nâng bảo nang kia, ánh mắt né tránh khi nói chuyện của Đông Mộc Công...
Nguyệt Lão đều đã quá quen thuộc rồi.
Nhưng hôm nay, yêu cầu mà Đông Mộc Công nói ra quả thực là chưa nghe bao giờ, làm cho Nguyệt Lão khó xử muôn phần.
Bình thường nếu là nối dây tơ hồng se duyên, dựa vào thân phận, địa vị, lai lịch của Đông Mộc Công, Nguyệt Lão tuyệt đối không dám chối từ, có bị trừ điểm công đức cũng không sao.
Nhưng...
"Nguyệt Lão có thể cho ta một lời chắc chắn không?"
Đông Mộc Công thấp giọng hỏi, trong mắt hiện lên chút bất đắc dĩ.
"Đông Mộc Công." Nguyệt Lão chắp tay, nghiêm mặt nói: "Thực không dám giấu giếm gì, tiểu tiên nối tơ hồng se duyên cho người ta, nhưng là dựa trên hai sợi tơ hồng vốn gần nhau, đối với nhau cũng có chút tình ý thì mới có thể nối lại.
Tiểu tiên cũng cắt bỏ tơ hồng của các cặp đôi chỉ khi hai bên tượng đất trái phải trốn tránh lẫn nhau, để cho đôi bên thoải mái một chút.
Nhưng tiểu tiên tuyệt đối không thể làm ra chuyện như cắt bỏ sạch sẽ tất cả nhân duyên của tượng đất được.
Đây là Thiên Sát Cô Tinh mệnh cách, kẻ đó hẳn sẽ phải chịu thiên đại nhân quả!"
Nghe Nguyệt Lão chân tình thực lòng mà nói, Đông Mộc Công trầm ngâm hai tiếng, đáy lòng lại hiện lên lời nói của vị "lão tiên sinh" kia.
Nếu phương án thứ nhất không suôn sẻ, Đông Mộc Công có thể suy nghĩ lại, chọn một người lương phối nhanh chóng thành hôn.
Rồi sau đó sẽ nghĩ ra cái cớ để xin bệ hạ một bức hoành phi hay cái gì đó, đề vài chữ chúc ngươi cùng phu nhân nên duyên trời định. Rồi sau đó Đông Mộc Công sẽ cùng phu nhân ân ân ái ái trước mặt nhiều người khác.
Há lại không thể giúp cho bản thân tránh được hiềm nghi sao?
Đông Mộc Công dĩ nhiên không biết, vị "tiên sinh" đã cho lão chủ ý này, kỳ thật so với suy nghĩ của lão còn phức tạp hơn rất nhiều...
Đông Mộc Công trầm ngâm hai tiếng rồi nói:
"Vậy thì, Nguyệt Lão có thể dẫn bần đạo đi xem nhân duyên của mình một lần không?"
Nguyệt Lão cười khổ nói:
"Đông Mộc Công đã nói, tiểu tiên không dám không nghe, xin mời người đi theo ta."
Nói xong, Nguyệt Lão dẫn theo Đông Mộc Công đi đến hậu điện, mang tượng đất nhân duyên của Đông Mộc Công cùng tượng đất có thể thành đôi với lão tới.
Hai mắt Đông Mộc Công lập tức tỏa sáng, phát hiện xung quanh tượng đất của mình lại có tới bốn năm tượng đất có khả năng nên duyên. Vả lại tơ hồng của mấy tượng đất này đều đã từng có ý tứ, dò xét tượng đất của mình.
"Thường ngày bần đạo vậy mà được nhiều người nhớ thương vậy sao?"
"Đông Mộc Công rất được bệ hạ tín nhiệm, lại là một nam tiên..."
"Nguyệt Lão chớ nói nữa!"
Đông Mộc Công cắt đứt mấy lời lấy lòng của Nguyệt Lão, trầm tư một chút, cẩn thận tìm hiểu mấy cái tượng đất đã từng có ý với bản thân.
Đúng là phúc chí tâm linh(*), đang suy nghĩ thì đáy lòng Đông Mộc Công đột nhiên xẹt qua một vòng ánh sáng...
(*Phúc chí tâm linh: Vận khí tới thì đầu óc cũng sáng suốt linh lợi hơn)
Vài ngày trước, lúc lão cùng với bệ hạ mới gặp gỡ Nam Hải Hải Thần, vị Hải thần kia đã hiến cho bệ hạ mười hai điều gián ngôn, mà điều gián ngôn cuối cùng có câu "Mượn dáng phàm, ổn cầu an".
Đông Mộc Công trầm ngâm một tiếng...
Mượn dáng phàm ý là cố gắng khiến cho vẻ ngoài mình bình thường một chút, do đó sẽ không làm cho kẻ khác phải đề phòng.
Ổn cầu an, ổn cầu an...
"Nguyệt Lão!"
Đông Mộc Công đột nhiên ngẩng đầu lên, tinh quang trong mắt chớp động, nắm chặt cánh tay Nguyệt Lão khiến cho lão bị hù dọa giật nảy mình, líu lưỡi hỏi:
"Đông Mộc Công… người… người muốn nối tơ hồng như thế nào?"
Đông Mộc Công duỗi tay trái ra, năm ngón tay chậm rãi xòe ra rồi từ chưởng nắm thành quyền.
"Tất cả, ta đều muốn!"
Nguyệt Lão lập tức run cả người.
Đông Mộc Công đây là làm sao vậy? Trước đây còn muốn biến bức tượng của mình thành cục đất trụi lủi, không dính nhân duyên, bây giờ lại...
Quả nhiên là cao nhân!
Đông Mộc Công quyền cao chức trọng, bản thân mình là một cái tiểu tiên cũng chẳng dám nói gì.
Huống chi những tượng đất nhân duyên vừa rồi Nguyệt Lão đưa tới, đều là những tượng đất có thể cùng Đông Mộc Công xây dựng nên một mối lương duyên.
Chỉ là Đông Mộc Công tu vi cao thâm, bản thân nếu như không có loại ý niệm này trong đầu thì sợi tơ hồng của những tượng đất này cũng chỉ dừng ở mức có tình ý, không hơn không kém.
"Ai...ai, tiểu tiên liền bắt đầu làm việc."
Nguyệt Lão thấp giọng đáp ứng một câu, sau đó lập tức bắt đầu bận rộn.
...
Độ Tiên môn, bên cạnh Linh Thú Quyển vừa sửa chữa được một phần ba.
Ba vị nữ Luyện Khí sĩ mấy trăm mấy vạn năm tuổi lại như thiếu nữ mười tám cuối cùng phát hiện, nếu như các nàng cứ mãi vừa làm vừa chơi thì mất mười năm hai mươi năm cũng chưa sửa chữa xong nơi đây.
Vì vậy, Linh Nga cùng Hữu Cầm Huyền Nhã thương lượng với nhau, sau khi chuốc say tiểu sư thúc, hai người liền động thủ...
Hiệu suất lập tức tăng vọt không chỉ gấp mười lần!
Chỉ vỏn vẹn ba tháng, một phần ba nơi đây đã hoàn thành cải tạo!
Mấy ngày gần đây, Hữu Cầm Huyền Nhã bị sư phụ thúc giục nên phải trở về tu hành mấy tháng. Linh Nga thì cũng một mình bận rộn ở Linh Thú Quyển.
Còn một nghìn sáu trăm lần chép phạt Ổn Tự kinh.
Còn phải bận việc ở Linh Thú Quyển ít nhất nửa năm...
Nghĩ tới đây, Linh Nga lại âm u thở dài, vén lên làn váy mà ngồi chồm hỗm trên đồng cỏ bên cạnh hồ nước nuôi bầy ếch ngọc Tu Linh Thực.
Thật sự là...
Nếu như không phải vì sớm ngày mong đả động được tâm tư của sư huynh, làm cho sư huynh sinh ra một chút ý niệm về phương diện nam nữ trong đầu, thì bản thân nàng cũng không đến mức phải cùng tiểu sư thúc và Hữu Cầm sư tỷ chịu phạt.
Linh Nga cảm thấy cái tính tình phiền toái này của sư huynh, tự mình một người đại khái là không lay chuyển được.
"Linh Nga?"
Bên tai đột nhiên truyền đến một tiếng chào hỏi quen thuộc, Linh Nga vô thức nhảy dựng lên, trừng mắt nhìn sư huynh nhà mình.
"Sư huynh! Ngươi đi đường như thế nào không phát ra tiếng động!"
"Ta chẳng phải cứ như vầy đi tới sao?" Lý Trường Thọ cau mày mà nói: "Trái lại ngươi đang ở đây thẫn thờ cái gì, thả toàn bộ tâm thần trên mây hết rồi. Nếu có địch nhân đánh lén thì ngươi phải ứng phó thế nào?"
Linh Nga lè lưỡi một cái, ủy ủy khuất khuất mà nói:
"Gần đây quá mệt mỏi nha… Hơn nữa sư huynh một mực ở trong phong, làm sao có người đến đánh lén được."
Lý Trường Thọ nhăn đôi lông mày đang thoáng buông lỏng, ánh mắt cũng thêm vài phần nghiêm khắc mà nói:
"Giúp ta một chút, sau đó liền quay lại tu hành đi, cái Linh Thú Quyển này cứ để Tửu Cửu sư thúc làm."
Linh Nga lập tức nhoẻn miệng cười khẽ:
"A...Giúp sư huynh như thế nào đây."
Lý Trường Thọ suy nghĩ một chút, nói:
"Đi theo ta."
Nói xong, Lý Trường Thọ và Linh Nga cùng nhau đi vào bên trong lầu các.
Lầu các này được tu sửa khá cẩn thận, vật liệu xây dựng hay nước sơn đều là hàng thượng đẳng. Nếu Lý Trường Thọ nhớ không sai, mọi trang trí bố cục nơi đây đều là một tay Hữu Cầm Huyền Nhã tự mình làm đấy...
Không hổ là xuất thân công chúa thế tục, bố cục nơi này rất có phong phạm quý phái của một sòng bạc Hoàng gia!
Lý Trường Thọ lấy từ trong tay áo ra một bức họa, trên bức họa vẽ một nam tử anh tuấn soái khí mà hắn cho đạo nhân giấy biến hóa thành.
Rồi sau đó, hắn treo bức tranh này lên, lại âm thầm thả một cái túi thơm phía sau, bảo Linh Nga phải dùng linh thức để xem xét bức tranh...
Chốc lát, Lý Trường Thọ hỏi:
"Như thế nào?"
"Cái gì mà như thế nào?" Linh Nga yếu ớt nháy mắt mấy cái.
Lý Trường Thọ nói:
"Có phải hay không đáy lòng muội có xuất hiện một vài hình ảnh?"
"Hả?" Linh Nga hơi nghiêng đầu "Bức họa này chính là một bức họa thôi, xuất hiện được… hình ảnh gì?"
Lý Trường Thọ nhướng mày, nói:
"Muội lại tiếp tục dò xét."
"Vâng!" Linh Nga nhu thuận đáp ứng, dứt khoát ngồi xuống bên bàn mà dùng linh thức tiếp tục kiểm tra bức họa này.
"Cái này không đúng." Lý Trường Thọ thu bức họa lại, cầm túi thơm kia vào trong tay, sau đó mở niêm phong của túi thơm ra giải phong bế đan dược bên trong...
Chính lúc đó, chợt nghe được một tiếng "Uhm", cả khuôn mặt Linh Nga đỏ bừng, ngồi ở đằng kia đang nhè nhẹ thở ra một hơi, dùng sức cắn môi: "Sư huynh..."
Trong nháy mắt Lý Trường Thọ che túi thơm lại, tiện tay lấy một viên Thanh Tâm đan đưa đến bên mũi Linh Nga, trực tiếp xóa bỏ dược lực của túi thơm kia.
Một lát sau...
Ling Nga nhẹ nhàng thở ra, có chút sợ hãi nhìn Lý Trường Thọ, nhưng khuôn mặt lại dần dần phiếm hồng, ấp úng mà nói:
“Nếu như là… Nếu như là huynh… Kỳ thật không cần dùng thủ đoạn như vậy… nói một tiếng là được rồi..."
Lý Trường Thọ ngửa đầu nhìn bầu trời, nói:
"Lo tu hành cho thật tốt, đừng có suy nghĩ lung tung. Ta chỉ là thí nghiệm đan dược định cho sư phụ dùng mà thôi."
Sau đó, Lý Trường Thọ mang vẻ mặt tràn đầy nghi hoặc đi ra ngoài.
Đan dược này không tác dụng với những ai đã có người thương trong lòng sao?
Vậy thì trước đây lúc mình cho Tửu Ô sư bá dùng Hùng Tâm đan, còn để Tửu Ô xem một bức họa mỹ nữ, đằng sau bức họa cũng có viên đan dược kia, vì sao Tửu Ô sư bá lại...
Là do dược tính bất ổn, hay là do bản thân Tửu Ô sư bá...
Hí...iiiiiit
Không được rồi, không được rồi.
"Sư huynh!"
Linh Nga đuổi theo ra tới bên ngoài lầu các, tay vịn khung cửa, ở đằng kia khẽ hô hào:
"Có muốn muội cầm thứ kia, rồi để huynh dùng linh thức kiểm tra một chút hay không? Tự mình trải nghiệm mới biết được hiệu quả nha~"
Bước chân Lý Trường Thọ dừng lại, đưa tay chỉnh lại vạt áo rồi hấp tấp cưỡi mây bay về hướng đan phòng.
"Hứ! Biết thừa là huynh không dám, suốt ngày chỉ muốn ổn ổn ổn!"
Linh Nga hừ một tiếng, nguýt dài mấy cái rồi cất bước trở về gian phòng mình trong lầu các...
Nhưng mà Lý Trường Thọ lúc này lại đang bắt đầu không ngừng suy tư, làm thế nào để cải tiến hai loại đan dược mà bản thân vừa làm ra.
Tiên thức độc đan, đây coi như là Vạn Lâm Quân trưởng lão tiên phong luyện chế, Lý Trường Thọ bất quá chỉ là đứng trên cành của một cây đại thụ cường tráng, thúc đẩy một cái nhánh đi lệch ra...
Lúc này hắn đã luyện ra được hai loại tiên thức đan, hao phí mất một lượng lớn tiền tài, thảo dược và bảo vật có được. Nhưng hiệu quả đã khá rõ ràng, mở rộng được một phần nho nhỏ kho át chủ bài của hắn.
Loại đan dược ban nãy bị Lý Trường Thọ trực tiếp thu lại chính là linh đan chính thống để phản lại việc tiên thức bị tra xét, đặt tên là Phản Tra Đan, là bảo đan mà Lý Trường Thọ không định đưa tặng cho bất cứ kẻ nào.
Bằng không nếu đan dược này bị truyền ra ngoài, nói không chừng còn bị dùng trên chính người mình.
Lúc bản thân dùng Phản Tra Đan mà có kẻ dùng tiên thức dò xét, thì quanh thân kẻ đó sẽ xuất hiện một đám linh vụ yếu ớt đến gần như không thể nhận ra.
Linh vụ này còn có thể giúp Lý Trường Thọ định vị được kẻ đã dò xét hắn.
Loại tiên thức đan thứ hai được hắn đặt tên là Tâm Hỏa Thiêu Thân.
Lý Trường Thọ tìm được ý tưởng từ yêu thuật mị hoặc, lấy Tình Cổ, Tình Tửu làm nguyên liệu gốc. Trong vòng vài tháng thử nghiệm, tại một lần may mắn ngẫu nhiên tìm được đan phương chính xác.
Tiên thức độc đan của Vạn Lâm Quân trưởng lão thật ra là nhờ Bích Tinh Thứ Thần trùng, để thông qua việc bị tiên thức thăm dò, công kích ngược lại nguyên thần của kẻ thăm dò bằng một loại độc tố đặc thù.
Còn bản thân Tâm Hỏa Thiêu Thân của Lý Trường Thọ, là do thay thế Bích Tinh Thứ Thần trùng bằng Tình Cổ, lại dùng thêm một ít yêu thuật mị hoặc.
Thuận tiện nhắc tới, Lý Trường Thọ vì nghiên cứu pháp thuật mị hoặc. Dưới tình huống được sư phụ cho phép, hắn cố ý dùng hình dáng của sư phụ, âm thầm đi tìm Chân Tiên cảnh yêu hồ bị vây khốn trong đại trận ở địa mạch.
Hắn tiếp xúc yêu hồ kia mấy lần, cũng trùng hợp mà hóa giải được nhân quả giữa nó với Tiểu Quỳnh phong.
Về phần quá trình...
Cái đó không quan trọng, tóm lại đối phương đã chịu lập lời thề thiên đạo.
Lại điều chỉnh tốt dược tính của Tâm Hỏa Thiêu Thân trong vòng hai tháng, Lý Trường Thọ để một đạo nhân giấy, một viên Tâm Hỏa Thiêu Thân cùng một viên Phản Tra đan đều đặt trong túi thơm đã được xử lý qua.
Sau đó, sư phụ chỉ cần mang túi thơm trên người, đi dạo bốn phía
Nếu tiên thức bị dò xét, Lý Trường Thọ liền dựa vào đạo nhân giấy để phán đoán đối phương thế nào. Nếu như cảm thấy đối phương cũng không tệ lắm thì sẽ mở ra cấm chế của Tâm Hỏa Thiêu Thân.
Thế thân của sư bá nhất định là sau này phải tìm.
Nhưng vì để khiến cho sư phụ nhanh chóng xuất quan, mau mau tìm nữ Luyện Khí sĩ ân cần hỏi thăm làm quen, mới có thể làm cho tinh thần của sư phụ vui vẻ hơn.
Làm đồ đệ đấy, cũng chỉ có thể vì sư phụ làm được tới một bước này thôi.
Lý Trường Thọ sửa sang lại túi thơm cho tốt rồi đạp mây hướng nhà tranh của sư phụ mà bay đi.
Liếc mắt nhìn ba đạo bóng hình xinh đẹp đã nghiêm túc hơn nhiều so với trước kia. Ba nàng đều đang bận rộn tại phụ cận Linh Thú Quyển, Lý Trường Thọ không khỏi lộ ra chút vui vẻ.
Bất quá, hắn còn chưa kịp bay đến nhà tranh sư phụ thì đột nhiên cảm thấy tâm huyết dâng trào.
Bấm tay suy tính, Đông Mộc Công lại đang ở trong thần miếu ngoài biển chờ đợi...
Lại nói, hắn hiện tại có...có...khục, sáu nghìn sáu trăm chín mươi hai tòa thần miếu. Vì sao Đông Mộc Công vẫn chỉ đi mỗi tòa ở chỗ đó?
Đi thần miếu ở chỗ kín đáo, bí mật xíu không được sao?
Trộm lông cừu nhưng chỉ cắt trên thân một con cừu duy nhất, sớm muộn gì cũng sẽ bị người khác để ý.
Lý Trường Thọ trong lòng không ngừng rủa thầm, quyết định lát nữa phải nhắc nhở Đông Mộc Công một tiếng, để cho lần sau Đông Mộc Công tới cũng nhớ mà che giấu kỹ hành tung.
Hắn cưỡi mây lượn mấy đường lại quay về nhà tranh của mình.
Đồng thời, Lý Trường Thọ nhất tâm tam dụng, thông qua đạo nhân giấy để quan sát, tìm kiếm tung tích của Vạn Lâm Quân lão gia tử ở Bắc Câu Lô Châu. Sau khi phát hiện Độc trưởng lão mọi sự đều ổn, lúc này hắn mới khởi động Giấy đạo nhân đặt dưới miếu Hải Thần...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.