Sư Huynh, Rất Vô Lương

Chương 95: Kinh thiên hạ




Editor:HamNguyet
Tần Lạc Y tựa tiếu phi tiếu liếc mắt nhìn bọn họ một cái, sau đó bưng chén trà tinh xảo trong tay lên chậm rãi phẩm trà.
Tần lão gia tử trực tiếp hừ lạnh một tiếng, mâu quang có chút lạnh lẽo, thản nhiên quét về phía Liễu Hàn Phi cùng vài tên lão giả mở miệng một cái.
Liễu Hàn Phi bị hắn nhìn trong lòng chấn động, chính mình vội vàng rời đề tài đi.
Những người khác cũng thức thời không hề hỏi việc Hỗn Nguyên Thiên Châu, Thượng Quan thế gia đã diệt, đó chính là vết xe đổ của bọn họ.
Tuy rằng gia tộc lánh đời cường đại, có lẽ trong tộc có một hoặc mấy cường giả lợi hại, nhưng thực lực tổng thể không hơn so với bảy đại thế gia, Thượng Quan gia đều đấu không thắng Tần Lạc Y, bọn họ càng không được.
Huống chi sau khi lời đồn đãi Tần Lạc Y có Hỗn Nguyên Thiên Châu ở Vong Ưu sơn lan truyền ra, Tần lão gia tử cùng gia chủ Tần gia-Tần Mộc trực tiếp đứng bên phía Tần Lạc Y, phát ngôn ai dám đánh chủ ý lên Hỗn Nguyên Thiên Châu trên người Tần Lạc Y, chính là cùng Tần gia hắn đối nghịch.
Bọn họ đều biết Tần lão gia tử không nói đùa, nhìn Thượng Quan gia liền biết, ngày đó biết Thượng Quan gia bắt Tần Lạc Y đi, Tần lão gia tử không nói hai lời liền đi Tây Vực.
Thượng Quan gia là một trong bảy đại thế gia, cùng Tần tự thế gia giáp giới, những người bọn họ ngày đó đều đi qua Tây Vực, bọn họ không nghĩ tới Tần lão gia tử đối với Tần Lạc Y bảo hộ như thế, không nói hai lời liền thật sự chống lại Thượng Quan gia, đương nhiên, Tần Lạc Y cường đại, cũng thực sự nằm ngoài dự kiến bọn họ.
Không chỉ có nàng, còn có Bạch Y không biết toát ra từ nơi nào, thậm chí Giản Ngọc Diễn kia, Phượng Phi Ly, Đoan Mộc Trường Thanh, Sở Dật Phong, Tần Thiên, Tần Mặc...Tu vi bọn hắn tinh tiến thần tốc làm cho bọn họ run sợ.
Liễu Hàn Phi cảm thấy Tần Lạc Y giả trang, rõ ràng tu vi đủ cường đại, dựa vào tu vi nàng căn bản không có khả năng bị bắt đi, nhưng nàng cố tình bị bắt đi, đáng thương Thượng Quan gia là người thứ nhất nhảy ra muốn ăn con cua, kết quả bị con cua xé nát thi cốt vô tồn.
Tần Mộc bước nhanh đến. Trên mặt áp lực kích động, vừa tiến vào trong phòng khách quý, ánh mắt hắn liền dừng trên người Tần Lạc Y, còn có Bạch Y, tuy rằng hắn chưa gặp qua hai người bọn họ, nhưng ánh mắt đầu tiên nhìn đến, hắn liền biết là bọn họ.
"Tần huynh, trên tay ngươi cầm hai bình đan, vội vã như thế muốn làm gì?" Phượng Thanh Ca cùng hắn rất quen thuộc, quan hệ hai người cũng thập phần tốt, ánh mắt đảo qua trên người hắn, liền trêu ghẹo.
Tần lão gia tử cũng nhíu mi nhìn Tần Mộc một cái. Hắn biết rõ tính nết nhi tử, thông minh, làm việc ổn trọng, hỉ giận không hiện ra mặt, đặc biệt theo tuổi tác càng dài, rất khó nhìn đến bộ dáng Tần Mộc kích động nhưng thế.
Tần Mộc cười cầm bình đan trong tay đưa cho Tần lão gia tử.
"Đây là hạ lễ Lạc Y cô nương cùng Bạch công tử đưa tới cho lão gia tử ngài." Lại phân biệt chỉ bình nào của Tần Lạc Y, bình nào của Bạch Y.
Mọi người trong phòng vừa nghe nói là hạ lễ Tần Lạc Y cùng Bạch Y đưa tới, hơn nữa thần sắc Tần Mộc rõ ràng thần rất kích động, không khỏi tò mò đứng lên.
Liễu Hàn Tình đi đến, đứng bên người ca ca hắn là Liễu Hàn Phi, thần sắc trong mắt vô cùng nóng rực.
"Sao lại thế này?" Nhìn hắn đi theo Tần Mộc vào, vì thế Liễu Hàn Phi thấp giọng hỏi hắn.
"Trong hai bình đan kia, một bình là thánh quả tu luyện băng cực chi liên, còn có một cái là một viên thập ngũ giai đan dược."
Lời hắn nói vừa rơi xuống, Liễu Hàn Phi không thể tin đứng lên,tuy rằng thanh âm Liễu Hàn Tình rất nhỏ, nhưng người trong phòng khách quý tu vi bất phàm, cho dù đè thấp thanh âm đều có thể nghe được rõ ràng, nghe vậy không khỏi ngẩn ngơ, lập tức kích động đứng dậy.
Thánh quả băng cực chi liên kia là thánh phẩm tu luyện chỉ có thể gặp mà không thể cầu, mà thập ngũ giai đan dược...Càng làm cho người chấn kinh rồi.
Lúc này Tần lão gia tử đã mở bình đan bình ra. Hai cỗ hương khí không đồng dạng như vậy, đều cực kỳ nồng đậm thấm vào ruột gan nhanh chóng tràn ra, một viên linh quả lớn như ngón tay cái, còn một viên đan dược xanh biếc bên trên có vân văn phiêu miểu.
"Quả nhiên là băng cực chi liên cùng thập ngũ giai đan dược!"
"Truyền thuyết băng cực chi liên chỉ cực bắc chi cảnh mới có, gió tuyết nơi đó tàn sát bừa bãi, có rất nhiều khe hư không, cho dù tu sĩ tử phủ đỉnh đi đến, chỉ có đi mà không có về hồi." Đoan Mộc Cẩm Ngọc thì thào.
Hắn cũng từng đi qua cực bắc chi cảnh, nhưng xâm nhập vạn dặm liền lui ra, Tông Vô Ảnh đã luyện không gian thuật, từng muốn đi cực bắc chi cảnh tìm băng cực chi liên trong truyền thuyết, đáng tiếc...Hắn ta cũng chỉ xâm nhập năm vạn dặm cực bắc chi cảnh, đã bị hoàn cảnh ác liệt nơi đó bức lui về.
Vừa rồi Tần Mộc nói Bạch Y đưa băng cực chi liên kia. Trong truyền thuyết băng cực chi liên chỉ cực bắc chi cảnh cực mới có....Không nghĩ đến Bạch Y có thể xâm nhập trong cực tìm băng cực chi liên. Tu vi phải cường đại bao nhiêu mới làm được?
Trong mắt Tần lão gia tử cũng khiếp sợ không thôi. Lấy tu vi hắn hiện tại, nếu nói toàn bộ Huyền Thiên đại lục có chỗ nào không đi được, đó chính là cực bắc chi cảnh.
"Bạch công tử ngay cả băng cực chi liên đều có thể hái, tu vi cao làm cho ta theo không kịp a." Một gã cường giả lánh đời mỉm cười khen tặng nói.
Mấy người khác cũng tươi cười đầy mặt phụ họa nói. Nếu nói lúc trước trong lòng bọn họ còn có một tia hy vọng xa vời, hy vọng hảo hảo mưu tính một phen, né qua Tần Ngạo cùng Bạch Y, mưu đồ Hỗn Nguyên Thiên Châu trên người Tần Lạc Y, lúc này đánh mất ý tưởng như vậy.
Tu vi Bạch Y quá mức bí hiểm, Tần Lạc Y cũng không phải thiện tra, người như vậy cuộc đời này bọn họ nguyện vĩnh không là địch.
"Tần cô nương, ta có thể hỏi ngươi thập ngũ giai đan dược lấy từ nơi nào không? Là vị luyện đan đại sư nào luyện ra đan dược này?" Phượng Thanh Ca nhìn Tần Lạc Y, mâu quang sáng kinh người, nhưng thời điểm hắn hỏi lời này thần sắc lỗi lạc, không giống mấy người gia tộc lánh đời, tuy rằng cực lực che dấu, vẫn toát ra khát vọng muốn có thập ngũ giai đan dược.
Ánh mắt Liễu gia lão tổ cũng cực nóng thấm người. Thập ngũ giai đan dược a, lấy tu vi hắn hiện tại, có thập ngũ giai đan dược kia, tu vi tất nhiên tiến nhanh, nói không chừng tu luyện Kinh Long quyết cũng có thể tinh tiến thêm vài phần.
Hoàng Phủ Viêm cùng Đoan Mộc Cẩm Ngọc nghĩ đến bản thân Tần Lạc Y chính là luyện đan sư, trước đó không lâu mới luyện ra thập nhị giai đan dược, nói không chừng đan dược này do Tần Lạc Y...Nhưng ý nghĩ như vậy chỉ chợt lóe mà qua, bọn họ rất nhanh đem ý tưởng này ném xuống, hơn hai mươi tuổi có thể luyện chế thập nhị giai đan dược đã đủ nghịch thiên, sao có khả năng luyện ra thập ngũ giai đan dược?
Nhưng bọn họ cũng muốn biết Tần Lạc Y lấy viên thập ngũ đan dược từ nơi nào, nếu ngẫu nhiên đoạt được, hẳn là tiền tiên hiền luyện đan sư lưu lại đan dược, khẳng định không nhiều, nói không chừng chỉ có một viên, nhưng nếu trên Huyền Thiên đại lục lại xuất hiện một vị luyện đan sư nghịch thiên, đó chính là đại sự!
"Vị luyện đan sư ấy? Không phải xa tận chân trời, gần ngay trước mắt sao?" Tuyết Hồ lười biếng từ trong ống tay áo Tần Lạc Y chui ra, bộ dáng dường như vừa tỉnh ngủ, nhỏ giọng lẩm bẩm nói.
"Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt?" Liễu gia lão tổ thì thào lặp lại, sau đó ánh mắt phút chốc trừng lớn, nhìn Bạch Y, lại nhìn về phía Tần Lạc Y. Chỉ cảm thấy tâm đều muốn nhảy ra ngoài.
"Đương nhiên, đây chính là chủ nhân ta buổi tối hôm trước mới luyện chế ra." Tuyết Hồ ngẩng cằm, có chung vinh dự nhìn hắn nói, dường như người luyện ra đan dược không phải Tần Lạc Y, mà là bản thân nó.
Sau khi ở Tây Vực kiến thức qua tu vi Tần Lạc Y biến thái, nó liền thông minh nhận thức Tần Lạc Y làm chủ, hoàn toàn dính lấy nàng, mỗi ngày đều vây quanh nàng.
Tần Lạc Y gặp nó ló đầu ra, không khỏi tươi cười xoa nhẹ đỉnh đầu tuyết trắng của nó. Nguyên bản nàng muốn điệu thấp, có lời nói của vật nhỏ này, hiện tại xem ra muốn điệu thấp cũng không điệu thấp nổi.
Trong phòng khách quý yên tĩnh ngắn ngủi, châm rơi có thể nghe, lập tức Tần lão gia tử cười to ra tiếng, ánh mắt sáng quắc nhìn Tần Lạc Y nói: "Hơn hai mươi tuổi liền luyện ra thập ngũ giai đan dược, chuyện như vậy chính là tiền vô cổ nhân,hậu vô lai giả, sư phụ của ngươi là người tinh mắt có phúc khí....Cư nhiên thu ngươi làm đệ tử." Hơn nữa nhận được từ trong tay hắn. Nguyên bản thiếu chút nữa trở thành đệ tử hắn.
*(Tiền vô cổ nhân,hậu vô lai giả:Người trước, kẻ sau không ai bằng
Tuy rằng lúc trước âm kém dương sai bỏ lỡ, nhưng Sở Dật Phong ngay cả Thái tử cũng không làm, bái nhập Tần gia, hắn vẫn biết nguyên nhân, vì nha đầu kia, mấy ngày nay nhìn Sở Dật Phong tâm tình vô cùng tốt, thời điểm nói đến nha đầu kia, tình ý trong mắt giấu cũng không giấu được, hiển nhiên tình lộ thuận lợi, nghĩ đến hai người bọn họ về sau sẽ ở bên nhau, tiếc nuối trong lòng đột nhiên phai nhạt không ít.
Ánh mắt Hoàng Phủ Viêm nhìn về phía Tần Lạc Y cũng sáng quắc sinh huy, cực nóng kinh người, hắn nghĩ tới Giản Ngọc Diễn thâm tình với Tần Lạc Y, ý cười trong mắt không giấu được.
Tần Mộc không biết quan hệ giữa Tần Lạc Y cùng Sở Dật Phong, nhưng Tần Lạc Y là nghĩa muội nhi tử chính mình, đoạn thời gian trước cấp cho Tần Mặc linh thuỷ kỳ dị tu luyện, làm cho tu vi Tần Mặc tiến triển cực nhanh...Thậm chí còn có hạt bồ đề tốt như vậy nàng cũng không chút do dự cho Tần Mặc.
Hiện tại càng bởi vì sinh thần lão gia tử, đưa tới hạ lễ nặng như thế, còn có Bạch Y, Tần gia bọn họ cùng Bạch Y không quen biết, Bạch Y đưa tới băng cực chi liên tốt như vậy, chỉ sợ cũng nhờ tới Tần Lạc Y.
Vài năm trước biết nhi tử nhận thức nghĩa muội, còn nghĩ nếu hắn thích, Tần gia về sau nhiều cố chút là được, không nghĩ tới cuối cùng Tần gia bọn họ không chiếu cố nàng, mà Tần Lạc Y luôn luôn chiếu cố Tần Mặc.
Thời điểm lão gia tử trở về từ Kỳ Long thành liền đối với nàng khen ngợi có thêm, hắn đối với nàng càng ngày càng tò mò, hôm nay vừa thấy, không biết vì cái gì, hắn từ đáy lòng sinh ra một cỗ thân cận, đặc biệt cặp mắt kia, hắn liếc mắt một cái liền nhìn ra rất giống đệ đệ Tần Viêm. Trong lòng hắn có chút hiểu được Tần Mặc vì cái gì sẽ cùng Tần Lạc Y kết bái.
Lại có người từ ngoài cửa đi vào.
"Sư phụ, sư tổ!"
Nhìn đến người tới, Tần Lạc Y đứng lên cười bước nhanh nghênh đón, lần này người đến là chưởng môn Phiêu Miểu Tông-Cát Hồng cùng La sư tổ.
Phượng gia lão gia tử Phượng Cẩn cũng đến đây. Phượng Phi Ly đi bên người Phượng Cẩn. Phượng Cẩn nhìn đến Tần Lạc Y, liền hướng về phía La sư tổ cười nói: "Nếu không nhờ có đồ đệ của ngươi, đời này ta khẳng định đã bị vây chết trong Thục Sơn, Lạc Y nha đầu là ân nhân cứu mạng của ta."
Nghe đến Thục Sơn, dư quang khoé mắt Tần Lạc Y liếc nhìn Liễu Hàn Tình một cái, mẫn cảm nhận thấy mí mắt Liễu Hàn Tình nhảy lên hai cái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.